Vừa hỏi xong, một nhà bốn quỷ trong nhà đều sững sờ.

Sau khi sửng sốt, quỷ nữ gật đầu thừa nhận: “Là tôi.”

Triệu Tình Hoạ phải ôm chặt lấy quần áo Tô Vân Thiều thì mới dám nhìn khuôn mặt của quỷ nữ, vừa ngước lên nhìn đã bị vết sẹo giống như con rết làm cho sợ hãi nước mắt chảy ròng ròng, không dám nhìn thêm nữa .

Bị dọa sợ thành dáng vẻ như vậy rồi, nếu không phải không thể nói chuyện được nếu không thì 100% sẽ có một đợt công kích bằng giọng nữ cao nữa.

Tô Vân Thiều cũng không muốn Triệu Tình Hoạ nhìn kỹ mặt quỷ nữ ở cự ly gần để xác nhận có phải là quỷ hay không, nên trực tiếp hỏi: “Cô tìm cậu ấy có việc?”

“Đúng vậy.” Quỷ nữ gật đầu, vừa bước tới gần một bước, Triệu Tình Hoạ liền lùi lại một bước.

Quỷ nữ thấy vậy liền không dám tiến thêm nữa, che khuôn mặt bị hủy hoại của mình cười khổ: "Thực xin lỗi, dọa cô sợ rồi."

Quỷ nữ che mặt xin lỗi, thái độ thành thật như vậy, Triệu Tình Hoạ sâu sắc cảm nhận được thái độ né tránh của mình đã làm tổn thương đến quỷ nữ, cô ấy mỉm cười biểu thị xin lỗi rồi tiếp tục trốn ở phía sau Tô Vân Thiều.

Tô Vân Thiều: "...Cứ đứng như này nói đi."

Quỷ nữ che nửa mặt, giải thích nguyên nhân: “Mấy người cũng thấy rồi đấy, một nhà bốn người chúng tôi bị giết trong lúc ngủ, chết một cách vô cùng đau đớn như vậy, người không ra hình người. Tôi muốn nhờ cô ấy điều tra nguyên nhân tử vong của chúng tôi."

Sau khi Triệu Tình Hoạ tường thuật trực tiếp xong, cô ấy gõ một câu trên màn hình điện thoại di động, đưa cho Tô Vân Thiều cùng với quỷ nữ xem: [Chuyện như này cô nên báo cảnh sát mới đúng!]

Tần Giản cực kỳ đồng ý hơn với cách nói này, gõ chữ theo: [Sau khi pháp y mổ thi thể, thì đương nhiên sẽ biết nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của mấy người!]

"Cảnh sát và bác sĩ pháp y đều nằm trong thể chế. Các nhân viên công chức nhà nước thực thi công lý, trên người có khí chất chính trực. Những hồn ma bình thường không thể đến gần họ." Tô Vân Thiều nói: "Nếu như không phải bát tự của Triệu Tình Hoạ nhẹ,  nói không chừng việc đi vào trong giấc mơ đơn giản như vậy sẽ không thể thực hiện được."

Triệu Tình Hoạ muốn khóc, bởi vì bát tự nhẹ nên đáng đời bị thu hút quỷ hay sao?Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Quỷ nữ gật đầu: “Tôi đã tìm được rất nhiều người, nhưng ngoại trừ cô ấy thì ai cũng không làm được.”

Nói xong, quỷ nam lại nhìn về phía Tô Vân Thiều: "Chỉ có điều tôi không ngờ rằng cô ấy cư nhiên lại đưa cả thiên sư tới đây."

Triệu Tình Hoạ không chắc hai từ thiên sư là hai chữ nào, vì vậy cô ấy đặt màn hình điện thoại trước mặt Tô Vân Thiều để xác minh.

Tô Vân Thiều gật đầu, bốn người lập tức tìm kiếm các mục và các ghi chép liên quan đến thiên sư, mọi người đều xem đến choáng váng. Nếu không phải không đúng dịp, bọn họ còn muốn xem lại cả "Thiên sư Chung Quỳ".

“Tô thiên sư.” Quỷ nữ kéo lấy quỷ nam cùng hai quỷ nhỏ cùng nhau lạy nói: “Xin ngài giúp chúng tôi tìm ra chân tướng, để chúng tôi có chết cũng phải biết mình chết như nào.”

Tô Vân Thiều không trốn tránh, nhận một lạy của cả nhà bốn quỷ: "Tôi còn tưởng rằng cô tốn nhiều công sức như vậy là muốn tìm ra hung thủ."

Quỷ nữ cười khổ: "Hung thủ đã trốn đến một nơi mà cảnh sát không thể tìm thấy. Tôi còn có thể làm gì? Tôi thậm chí không thể hỏi người đó là tại sao lại giết hại gia đình chúng tôi một cách tàn nhẫn như vậy."

Quỷ nữ vừa nói xong, sắc mặt quỷ nam có chút thay đổi.

Bốn người trong nhóm chat cũng đang thảo luận.

Tần Giản: [Nam chính ngoại tình với nữ bảo mẫu, chuyện này không phải bị cảnh sát điều tra ra rồi hay sao?]

Bách Tinh Thần: [Hoặc là nam chính giấu quá tốt, nữ chính không biết chuyện gì, hoặc là có bí mật gì đó mà chúng ta không biết.]

Lôi Sơ Mạn: [Chúng ta nên làm gì đây? Giúp đỡ họ?]

Triệu Tình Hoạ: [Nhất định phải giúp! Tôi không muốn mỗi đêm trong giấc mơ đều nhìn thấy quỷ đâu.]

"Được." Tô Vân Thiều đồng ý.

"Cám ơn Tô thiên sư." Quỷ nữ vui mừng khôn xiết, kéo cả một nhà quỷ đến bái lạy, nhưng lại bị một câu nói của Tô Vân Thiều ngăn lại.

Cô nói: “Đừng có cảm ơn không như thế. Trong ngành của chúng tôi, không cần biết là uỷ thác việc gì cũng đều cũng phải có thù lao”.

“Thù lao?” Quỷ nữ sờ vào quần áo của mình, đáng tiếc lúc chết quỷ nữ mặc váy ngủ, đến túi áo cũng không có, đương nhiên là không thể sờ thấy thứ gì: “Tôi không có tiền, vườn hồng ở bên ngoài kia có được tính không? Tôi chăm sóc nó rất cẩn thận, hoa hồng nở cũng rất đẹp.”

Tô Vân Thiều: "..."

Không cần Tô Vân Thiều đáp lại, đám người Tần Giản cũng cảm thấy không được.

Lôi Sơ Mạn: "Gia đình mấy người đã chết hết rồi, dù có chính miệng mấy người nói muốn tặng vườn hồng cho cậu ấy thì ai biết được chứ? Cho dù cậu ấy đến hái hoa vào lúc nào thì cũng sẽ bị coi thành kẻ trộm."

Quỷ nữ cũng lo lắng: “Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi có giấu một ít tiền riêng, nhưng bây giờ tôi chết rồi, số tiền trong tài khoản ngân hàng không thể động tới được.”

Án mạng vẫn chưa được giải quyết, cảnh sát vẫn đang theo dõi tài khoản của người quá cố.

Dù quỷ nữ dám đưa tiền cho cô, thì Tô Vân Thiều cũng không dám nhận: "Không cần tiền, công đức của cô có thể dùng làm thù lao."

"Công đức?" Quỷ nữ sửng sốt: "Đó là cái gì? Ở đâu thế?"

"Những việc thiện mà cô đã làm khi còn sống." Thật ra công đức không dễ dàng có như vậy, Tô Vân Thiều chỉ giải thích một câu đơn giản, không có giới thiệu nhiều: "Có công đức, kiếp sau có thể đầu thai vào một gia đình tốt. Cô suy nghĩ kỹ đi."

“Cô nhận lấy đi.” Quỷ nữ đồng ý không chút do dự, thái độ có chút gấp gáp: “Đời này sống cái gì cũng không rõ ràng, nghĩ đến kiếp sau làm cái gì? Công đức đưa cho cô kiểu gì? "

"Sau khi hoàn thành công việc rồi nói tiếp." Việc khám phá ngôi nhà ma tối nay coi như đã gần xong, Tô Vân Thiều dỡ bỏ lệnh bịt miệng cho Tần Giản với Triệu Tình Hoạ, cả nhóm cũng quay về đường cũ.

Sau khi rời khỏi biệt thự, kim giờ quay tới 1 giờ.

"Muộn lắm rồi, tôi đưa... Ấy? Tôi nói chuyện được rồi?" Tần Giản sờ sờ cổ họng, kinh ngạc, nếu như không phải vừa nãy cậu ta lên tiếng, thì cậu ta cũng không biết khi nào thì mình mới có thể nói chuyện được.

“Tô Vân Thiều, nếu như cậu trở thành giáo viên, ở trong lớp cấm học sinh nói chuyện trong giờ học, thì chắc chắn sẽ quản hết được bọn họ. Cậu nói đông, bọn họ không dám nói tây.”

Lôi Sơ Mạn cà khịa: "Người ta đi làm thiên sư không tốt hơn sao, mắc cái giống gì phải đi làm giáo viên?"

Mặc dù họ vẫn chưa biết thiên sư là nghề gì, sở hữu bao nhiêu thần thông, nhưng chỉ dựa vào chiêu thức muốn người khác im lặng liền phải im lặng mà Tô Vân Thiều vừa làm cũng đã rất doạ người rồi.”

"Ngày mai còn có việc phải làm, về nhà ngủ bù đi."

Triệu Tình Hoạ bị ép im lặng trong một tiếng, lúc nói lại được thì nói chuyện cực kỳ nhẹ nhàng, cẩn thận liếc nhìn Tô Vân Thiều, sợ mình lại quấy rầy đến cô rồi lại bị bắt im lặng tiếp.

Tần Giản gật đầu: “Được, sáng mai bảy giờ chúng ta gặp nhau ở đây nhé.”

Lôi Sơ Mạn ngáp hai cái liên tiếp: "Tôi buồn ngủ rồi, ngày mai chắc không dậy nổi đâu, cậu dậy sớm như vậy làm gì chứ?"

"Đi điều tra vụ án đó." Tần Giản trả lời một cách đương nhiên, nếu như không phải Lôi Sơ Mạn nhớ rõ việc này là do Tô Vân Thiều đồng ý làm, thì còn tưởng rằng là Tần Giản đồng ý việc này đó trời.

Tô Vân Thiều không nói được hay không được, chỉ nói một câu: "Về nhà sớm đi!" rồi xoay người rời đi.

Nhà của Triệu Tình Hoạ ở trong khu này, Tần Giản và Bách Tinh Thần đưa cô ấy về nhà trước, sau đó mới đưa Lôi Sơ Mạn về nhà, lúc Bách Tinh Thần về đến nhà thì đã hơn hai giờ sáng.

Cậu ấy chưa tận mắt nhìn thấy ma quỷ bao giờ nên vẫn là người theo chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa vô thần.

Ngay cả khi cậu ấy tin Tô Vân Thiều sở hữu kỹ thuật điểm huyệt như các bậc cao thủ võ lâm trong tiểu thuyết võ hiệp, điểm vào những huyệt câm của Tần Giản với Triệu Tình Hoạ, thì vẫn dễ chấp nhận hơn so với việc nói rằng Tô Vân Thiều là một thiên sư.

Bách Tinh Thần lấy ra một tờ giấy, vẽ biểu tượng mà Tô Vân Thiều đã viết hai lần trong không khí.

Nét vẽ hơi cẩu thả nhưng cậu ấy luôn cảm thấy thứ này trông giống một ký tự hơn chứ không phải một tấm bùa ma quỷ nào đó được tạo thành từ nhiều nét nguệch ngoạc và các phông chữ khác nhau.

Ngày hôm sau, Tô Vân Thiều bắt taxi đến Đội điều tra hình sự thành phố.

Vừa xuống xe, trên chiếc xe BMW màu chàm đậu bên đường có bốn người bước xuống, mỗi người cầm một cốc trà sữa, trông rất giống nhau.

“Đến rồi.” Tần Giản vẫy tay cười, nhận lấy hai ly trà sữa từ tong tay tài xế đi xuống từ phía sau:“30% đường với 50% đường, cậu lấy cốc nào?”

Tô Vân Thiều: “30%, cảm ơn.”

Tần Giản cắm ống hút vào cốc trà sữa 30% đường rồi đưa cho cô, chiếc cốc còn lại đưa cho tài xế: "Sao vậy, cậu định trực tiếp vào đó hỏi à?"

"Không được à?"

"Được chứ! Đàn ông con trai sao có thể nói không được được chứ?" Tần Giản nhai trân châu, khuôn mặt trẻ trung phồng lên đầy vẻ nghiêm túc nói: "Cậu định hỏi cái gì? Bọn họ sẽ không tiết lộ chi tiết vụ án cho một nhóm thanh niên mới lớn đâu nhỉ? "

Dùng mông nghĩ cũng biết điều này là không thể.

Bách Tinh Thần đêm qua ngủ không đủ giấc, sáng nay bị Tần Giản đánh thức từ sớm, lúc này thật sự rất đau đầu.

“Vậy thì chúng ta cứ đứng đây một lúc, tẹo nữa là chúng ta sẽ được mời vào đó uống trà.”

Nghe vậy, động tác uống trà sữa của Tô Vân Thiều dừng lại một chút: "...Các cậu đến đây lâu chưa?"

“Cũng không lâu lắm.” Tần Giản liếc nhìn đồng hồ: “Từ 7 giờ 30 đến bây giờ, cũng mới có một tiếng đồng hồ.”

Tô Vân Thiều: "..."

Làm gì có người bình thường nào mà chơi cùng một nhóm bạn rồi ngồi xổm 1 tiếng đồng hồ trước cửa Đội điều tra hình sự của thành phố hả?

Triệu Tình Hoạ cúi đầu, thấp giọng nhắc nhở: “Có người tới, hình như là đi về phía chúng ta.”

Mấy người nhìn qua thì thấy một người đàn ông bước ra từ Đội điều tra hình sự, quần áo nhăn nhúm, đôi mắt đỏ ngầu, mắt thâm quầng, cằm mọc mấy sợi râu ngắn.

Tần Giản hai mắt sáng lên, đứng dậy vẫy tay: “Anh, em ở đây nè.”

Nghe thấy động tĩnh ở bên này, người đàn ông bước tới, hỏi: “Sáng sớm em đến đây làm gì?”

“Tới giúp anh đó!” Tần Giản vỗ ngực, giọng điệu chắc như đinh đóng cột: “Giúp anh phá án.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play