“Cám ơn.” Triệu Tình Hoạ dùng hai tay nhận lấy hoàng phù, nắm chặt trong tay.
Bị cô ấy ngắt lời, ba người còn lại không còn suy nghĩ xem việc trẻ vị thành niên cổ vũ tư tưởng mê tín thời phong kiến có còn phù hợp hay không, có cần đi báo cảnh sát đưa đi giáo dục hay không nữa.
Bách Tinh Thần vẫn đang suy nghĩ về vấn đề mà trước đó cậu ấy chưa giải quyết được: "Làm sao bạn học Tô biết rằng ở đây chưa có người chết?"
Tô Vân Thiều hỏi: “Nghe qua lệ quỷ chưa?”
Lôi Sơ Mạn gõ hai chữ "lệ quỷ" vào thanh tìm kiếm trên điện thoại di động của mình, đọc nội dung cho mọi người nghe: "Trên mạng người ta nói rằng khi một người chết mà có quá nhiều oán hận thì sẽ biến thành lệ quỷ, sau đó quay lại để trả thù."
“Câu này nghe quen thế.” Tần Giản suy nghĩ một chút: “Trong phim truyền hình cũng hay nói… Nếu ngươi dám đối xử tệ với ai đó, cho dù có biến thành lệ quỷ ta cũng sẽ không buông tha ngươi?”
Tô Vân Thiều lắc đầu: “Đó chỉ là những lời uy hiếp người khác mà thôi. Không phải ai sau khi chết cũng sẽ biến thành lệ quỷ, nhưng nếu tìm người sống để báo thù thì đó chắc chắn là lệ quỷ.”
Mặt khác, những con quỷ ở đây không phải là lệ quỷ, sẽ không tìm người sống trả thù nên những chuyện ngoài ý muốn đó đều không có ai mất mạng.
Bốn người đã nghe hiểu, nhưng đồng thời một vấn đề lớn hơn lại xuất hiện.
Tần Giản giống như bé ngoan giơ tay hỏi: "Làm sao cậu biết ở đây không có lệ quỷ?"
Tô Vân Thiệu liếc nhìn Triệu Tình Hoạ đang ôm chặt hoàng phù, không nói lời nào, nhưng cả bốn người đều hiểu rõ.
Bát tự của Triệu Tình hoạ nhẹ như vậy, nếu như có lệ quỷ, lại còn sống chung một tiểu khu gần như vậy, sẽ không đơn giản như việc chỉ tìm cô ấy ở trong mơ.
Tầng một không có gì bất thường, năm người cùng nhau đi lên tầng hai, phía trước là Tần Giản, Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Hoạ đi ở giữa, còn Bách Tinh Thần với Tô Vân Thiệu ở phía cuối.
Sau khi đi lên tầng hai, Tần Giản mở cửa căn phòng đầu tiên ở bên trái.
Đây là phòng ngủ chính, có nội thất cơ bản nhưng có hơi trống trải.
Có ban công rộng hướng về phía Nam, hướng ra vườn và đài phun nước, ban công có ghế mây và bàn uống nước, bố trí thành một phòng trà nhỏ để nghỉ ngơi, ngắm cảnh.
“Áaaa—” Một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Triệu Tình Hoạ trợn to hai mắt, ngồi phịch xuống đất: “Quỷ áaa!”
Tần Giản và những người khác nhìn về theo ánh mắt của cô ấy, trong phòng trà nhỏ không có bóng ma.
“Cậu nhìn nhầm rồi hả?”
Triệu Tình Hoạ dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, rõ ràng có một gia đình bốn người đang ngồi trên bốn chiếc ghế mây trong phòng trà nhỏ, toàn bộ đều đang chảy máu đầm đìa, lúc này đều quay đầu lại hung tợn nhìn cô ấy.
"Cậu, các cậu không nhìn thấy sao?"
Tần Giản, Bách Tinh Thần cùng với Lôi Sơ Mạn đồng loạt lắc đầu.
“Đứng lên đi, bọn họ sẽ không làm hại cậu đâu.” Tô Vân Thiều đỡ Triệu Tình Hoạ đứng lên, lại bị Triệu Tình Hoạ vội vàng tóm lấy: “Cậu nhìn thấy hả?”
Tô Vân Thiều ừ một tiếng, Triệu Tình Hoạ lập tức bỏ rơi bạn thân, ôm chặt cánh tay Tô Vân Thiều.
Lúc này, bốn con quỷ ngồi trong phòng trà nhỏ bay tới.
Trên người nam quỷ có mười tám lỗ đang chảy máu, còn trên người nữ quỷ có rất nhiều lỗ và máu, tóc đã bị cắt thành hình chó gặm, mặt cũng bị cắt nát thành từng mảnh, vừa nhìn là biết “được hung thủ chăm sóc tận tình”.
Hai đứa quỷ nhỏ nhìn qua cũng không có vẻ phải chịu khổ gì, khắp người chỉ có trên cổ là có vài vết thương, nhưng đó là nơi động mạch cổ, máu ở trên người cũng nhiều không kém.
12 giờ đêm một nhà bốn người máu me toàn thân tụ tập ở ban công uống trà vào lúc này, nhìn thế nào cũng thấy nổi da gà.
Triệu Tình Hoạ sợ đến tim gần như nhảy ra ngoài: "Nhanh, chạy nhanh, chúng ta chạy đi."
Nói đến đây, hai chân thon dài của cô ấy run lên vì sợ hãi, dù có muốn chạy cũng không chạy xa được.
Sự sợ hãi Triệu Tình Hoạ cũng không giống như là đang giả vờ, cô ấy cùng Tô Vân Thiều mới vừa gặp mặt, không có lý do gì mà lại ăn ý đến mức cùng nhìn về một phía, cùng nhau dùng những thứ vô căn cứ hù dọa người ta.
Chỉ là đám người Tần Giản không thấy được, tự nhiên cảm thấy Triệu Tình Hoạ biểu hiện quá kỳ quái, khó hiểu.
Trong lòng Bách Tinh Thần vẫn bất động: "Không có gì bất thường, chúng ta đi thôi."
Triệu Tình Hoạ ghen tị với ba người họ gần chết, tại họ lại không thể nhìn thấy quỷ!
“Được rồi, được rồi, đi nhanh thôi.”
“Đừng đi mà.” Vừa nghe được bọn họ chuẩn bị rời đi, nữ quỷ liền trở nên gấp gáp.
Nữ quỷ vừa nói, những vết sẹo dính máu sâu đến tận xương trên mặt bắt đầu chuyển động, giống như những con rết, doạ cho Triệu Tình Hoạ càng thêm sợ hãi hét toáng lên.
Tô Vân Thiều ở ngay bên cạnh Triệu Tình Hoạ, gánh chịu làn sóng công kích sóng âm thanh của giọng nữ cao ở cự ly gần, tai đau nhức, bốn con quỷ bịt tai bỏ chạy trốn vào một góc tường.
Nam quỷ: “Bắt đầu thịnh hành kiểu hù quỷ rồi sao?”
Nữ quỷ: “Đây là quy luật phải hét lên khi gặp người chết hả?”
Quỷ nhỏ nam: "Mẹ, chúng ta đã chết rồi."
Quỷ nhỏ nữ: “Cho nên đây là quy luật la hét khi gặp quỷ.”
Tô Vân Thiều đau đầu nhức tai, vung tay lên không trung mấy lần, dán lên miệng Triệu Tình Hoạ.
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy vài tiếng hít thở nặng nhẹ.
Triệu Tình Hoạ nhắm mắt hú hét hồi lâu không nghe thấy tiếng gì nữa, khi mở mắt ra thì phát hiện bốn người bốn quỷ đều đang nhìn mình, cô ấy mở miệng không phát tiếng nào, hoảng loạn sờ cuống họng.
"Cổ họng của cậu không sao, đừng hét linh tinh nữa." Tô Vân Thiều đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng.
Triệu Tình Hoạ ngoan ngoãn gật đầu, sợ Tô Vân Thiều không tin còn dùng hai tay che miệng.
“Tô, Tô Vân Thiều!” Tần Giản nhảy tới, nắm lấy tay Tô Vân Thiều lật đi lật lại nhìn: "Cậu làm kiểu gì vậy? ! Tôi vừa thấy cậu vẫy tay mấy cái sao đã biến Triệu Tình Hoạ thành người câm rồi?"
Tô Vân Thiều: "..."
Cô muốn Bách Tinh Thần kéo Tần Giản đi ra xa một chút, vừa quay đầu nhìn đã thấy Bách Tinh Thần đang ngẩng đầu nhìn trăng, ánh mắt đờ đẫn, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Cẩn thận lắng nghe, hình như Bách Tinh Thần đang đọc lại bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học.
Giống như tụng kinh vậy, đọc rất nhanh, như thể đã được đọc hàng nghìn lần, trở thành một thói quen, không cần động não cũng có thể đọc lưu loát.
"Tô Vân Thiều, Tô Vân Thiều, cậu mau nói cho tôi biết đi mà." Tần Giản giống như dế nằm trên cây kêu ríu rít vào buổi trưa mùa hè khiến mọi người khó chịu, Tô Vân Thiều dứt khoát dán cho cậu ta để cho cậu ta trải nghiệm.
Tần Giản: "..." Hừ, cậu cho rằng ông đây chỉ có thể nói chuyện bằng miệng sao?
Bấm vào Baidu, tìm kiếm mã Morse, dậm chân xuống đất tạo ra âm thanh để diễn đạt điều mà bản thân muốn nói, khi dậm xuống còn cảm thấy bản thân mình cực kỳ lợi hại.
Lôi Sơ Mạn tự giác ngậm miệng, tiện thể tóm lấy Triệu Tình Hoạ.
Bách Tinh Thần giơ tay che màn hình điện thoại của Tần Giản, giẫm lên cái chân đang nhảy của Tần Giản, tự nhủ: Người anh em, cậu bị ngốc hả? Có thời gian để dùng mã Morse thì sao cậu không gõ chữ trên điện thoại di động, gõ chữ không phải càng dễ hơn sao?
Cuối cùng cũng yên tĩnh!
Tô Vân Thiều nhìn một nhà bốn quỷ ở trong góc: "Các người biết nơi này có tin đồn là có ma không?"
Bốn quỷ đồng loạt gật đầu, nam quỷ nói: “Đây là biệt thự dành cho gia đình bốn người nhà chúng tôi, chúng tôi đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua nó, quyền sở hữu vẫn còn hơn năm mươi năm. Làm sao chúng tôi có thể để cho người khác cướp đi chứ?”
Tô Vân Thiều nhắc nhở: "Mấy người đã chết rồi, muốn có nhà thì xuống địa phủ làm việc rồi mua nhà."
“Tôi không đi.” Nam quỷ phản kháng: “Tôi đã vất vả hơn mười năm mới cùng vợ vay tiền mua một căn biệt thự, lúc còn sống dùng cả đời làm lụng để mua nhà cũng đủ khổ rồi, còn chưa được hưởng thụ mấy năm thì mạng với nhà đều mất hết, cô còn bảo tôi xuống dưới địa phủ đi làm để mua nhà nữa? Tôi không làm.”
Nữ quỷ gật đầu liên tục, hai quỷ nhỏ gật như muốn văng cái đầu ra.
Nam quỷ kể về cuộc sống khó khăn của mình khi làm lụng vất vả để mua được nhà bằng giọng đầy cảm xúc, nữ quỷ và hai quỷ nhỏ giúp đỡ diễn phụ hoạ, khi thì đóng vai ông chủ khắc nghiệt, đồng nghiệp khó tính, khi thì là khách hàng khó tính, diễn hết đoạn này đến đoạn khác.
Triệu Tình Hoạ không nói được nên viết lại chuyện đã xảy ra gửi vào nhóm vừa mới lập, trong nhóm mới chỉ có năm người tối nay đi thám hiểm nhà ma.
Số lượng người tuy ít nhưng sự nhộn nhịp lại không hề ít.
Tần Giản: [Chậc, chậc, chậc, không ngờ mua nhà ở địa ngục cũng khó như vậy.]
Bạch Tinh Thần: [Dân số bùng nổ, số lượng quỷ cũng tăng vọt, địa phủ lớn như vậy, chắc chắn sẽ không thể chứa được số lượng quỷ ngày càng nhiều, giá nhà đất đương nhiên sẽ tăng theo.]
Lôi Sơ Mạn: [Lớp trưởng, không phải cậu là người theo chủ nghĩa duy vật hay sao?]
Bạch Tinh Thần: [Không phải tôi đang dùng lý thuyết kinh tế thị trường để giải thích sự khó khăn khi mua nhà hay sao? Không hề vượt qua phạm trù của chủ nghĩa duy vật.]
Tần Giản: [Cậu không phải là người theo chủ nghĩa vô thần sao?]
Bạch Tinh Thần: [Bây giờ tôi vẫn là người theo chủ nghĩa vô thần.]
Lôi Sơ Mạn: […]
Tần Giản: […]
Bọn họ buôn chuyện nhiều đến mức điện thoại của Tô Vân Thiều rung lên liên tục.
Cô chuyển sang chế độ im lặng, chỉ vào Triệu Tình Hoạ đang điên cuồng gõ phím trên điện thoại di động để nhắn tin tường thuật trực tiếp từ hiện trường: “Có phải anh đã nhập vào giấc mơ của Triệu Tình Hoạ bảo cô ấy đến đây, đúng không?”