Sau khi hoàn tất thủ tục chuyển trường, Tô Vân Thiều đến lớp mới dưới sự hướng dẫn của giáo viên chủ nhiệm.

"Các em, lớp chúng ta có bạn học mới Tô Vân Thiều, mọi người giúp đỡ lẫn nhau nhé."

Học kỳ 2 của lớp 11 chỉ còn một tháng nữa lại chuyển trường? Nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp.

Cho đến khi nghe thấy tên bạn học mới, mọi người bỗng nhiên nhận ra.

Chỗ ngồi mà giáo viên chủ nhiệm xếp là ở hàng cuối cùng, Tô Vân Thiều vừa ngồi xuống, nam sinh ngồi trước liền quay xuống đưa tới một quyển sách Ngữ văn: "Tôi là lớp trưởng - Bách Tinh Thần, nếu cậu có điều gì không hiểu có thể đến hỏi tôi."

Tô Vân Thiều: "Cảm ơn."

Sau tiết học đầu tiên, Bách Tinh Thần nhân giờ giải lao đưa Tô Vân Thiều đi nhận sách giáo khoa và đồng phục mới.

"Chúng ta là trường trung học tư thục, hầu hết các gia đình đều đã có sắp xếp rồi, giáo viên cũng không quá khắt khe với việc học hành..."

Vừa hay, Tô Vân Thiều không muốn lãng phí thời gian cày đề, thế này đỡ cho cô phải tìm cách khác đối phó.

"Bạn cùng bàn của cậu làm trong ngành giải trí, không thường xuyên đến trường, cậu ta mắc chứng bệnh sạch sẽ, cho nên..." Bách Tinh Thần như bị điểm huyệt, không nói thêm gì nữa, lấy điện thoại di động ra thêm bạn bè, kéo Tô Vân Thiều vào nhóm lớp.

Các bạn học trong nhóm đang trò chuyện sôi nổi, tin nhắn trôi đi rất nhanh, không chú ý tới lớp trưởng đã thêm người mới vào nhóm.

Triệu Tình Hoạ: [Chuyện thiên kim thật giả của nhà họ Tô ồn ào ba tháng rồi, thế này coi như gặp được người thật?]

Hàng Tự: [Đẹp hơn Tô Y Y, nhưng mà lạnh lùng quá thể, không dám tùy tiện nói chuyện.]

Lôi Sơ Mạn: [Nghe nói là lớn lên ở vùng nông thôn, cũng không thấy cậu ấy nhút nhát gì lắm, chỉ là có vẻ hơi kín tiếng và khó gần.]

Tần Giản: [Ai nói vậy? Không phải lớp trưởng đã nói chuyện với cậu ấy rồi sao?]

Tần Giản: [Ai mà chẳng thích em gái xinh đẹp? Mấy cậu không cua thì tôi cua đấy nhé?]

Bách Tinh Thần không nhịn được, nhanh chóng gửi một dòng tin nhắn: [Người mới vào nhóm, hoan nghênh.]Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Sau hai giây im lặng, đủ loại biểu tượng cảm xúc thi nhau oanh tạc khiến người ta hoa mắt, 99+ tin nhắn được gửi đi chỉ trong vài giây.

Nếu như Tô Vân Thiều nhận ra điều gì, kéo lên một chút sẽ phát hiện Tần Giản đã thu hồi dòng tin nhắn thứ hai.

Bách Tinh Thần âm thầm mắng Tần Giản là đồ ngốc: "Chúng ta tới rồi."

Hai người mang theo sách giáo khoa và đồng phục mới quay về, chiếc bàn học trước khi Tô Vân Thiều rời đi vẫn còn trống trơn bây giờ lại có thêm một lon coca, xung quanh còn tỏa ra hơi lạnh.

Thiếu niên có khuôn mặt trẻ con ngồi ở hàng thứ ba quay lưng về phía bục giảng, hai tay bắt chéo, nở nụ cười lấy lòng.

Một tay Tô Vân Thiều vẫn đang cầm đồng phục, tay còn lại mở lon coca uống một ngụm.

Tần Giản cười híp mắt, đứng dậy đang định đi tới thì chuông reo, cậu ta lắc lắc điện thoại, xoay người ngồi xuống.

Tô Vân Thiều lấy điện thoại ra xem, quả nhiên là lời mời kết bạn của Tần Giản.

Không chỉ cậu ta, mà cả những người khác, số lượng lời mời kết bạn nhiều đến mức xếp thành một hàng dài.

Cô bỏ điện thoại vào bàn học, một người giấy nhỏ bé xíu, cả người nằm trên màn hình điện thoại, giơ bàn tay vuông vức lên bấm từng cái một.

Đến một cái bấm một cái, không bỏ qua ai.

Đại học B.

Tô Húc Dương nhìn lời mời kết bạn vừa mới gửi đi đã được đồng ý, trong lòng bỗng thấy kỳ quái mà sinh ra cảm giác tự đắc: Đây quả nhiên là em gái ruột mà!

Chà, cũng không thể khen ngợi được.

Đều nói huynh trưởng như cha, một người làm anh như anh ấy phải gánh vác cả trách nhiệm làm anh làm cha chứ.

Tô Húc Dương: [Lên lớp chơi điện thoại phải không?]

Một phút, mười phút, nửa giờ trôi qua.

Đôi mắt của Tô Húc Dương gần như muốn rớt ra ngoài, khung chat vẫn không có động tĩnh, thậm chí đến cả cái dòng [Đang soạn tin nhắn] cũng không thấy.

Không có.

Đứa em gái ruột trả lời ngay lập tức đâu rồi? Đều là giả hết!

Giờ nghỉ trưa.

Tần Giản xung phong đưa Tô Vân Thiều đến nhà ăn, Bách Tinh Thần không an tâm nên quyết định ba người cùng đi.

Nhà ăn có ba tầng, tầng một là cơm nồi đất, tầng hai là các loại đồ ăn vặt, tầng ba là phòng bao.

Tần Giản dẫn đầu đi vào phòng bao, quét mã QR trên bàn, lướt lướt rồi gọi mấy món hải sản và thịt, vừa nhìn là biết khách quen.

Bách Tinh Thần thêm một món chay: "Bạn học Tô, cậu có dị ứng gì không?"

Tô Vân Thiều liếc nhìn thực đơn: "Không có."

Sau khi thêm nước cam thì đi đến quầy để thanh toán, không thèm chớp mắt mà trả tiền cho bữa ăn tốn năm trăm này.

Tần Giản và Bách Tinh Thần muộn một bước, cũng không nhất định phải chia AA với Tô Vân Thiều, nhưng mà hai nam sinh lại để một nữ sinh trả tiền ăn cũng không thích hợp lắm.

*AA: chia đều tiền ăn

Hai người nhìn nhau, cuối cùng là Tần Giản lên tiếng mời: "Cuối tuần này mấy người chúng tôi đã hẹn sẽ đi thám hiểm một căn nhà bị đồn là có ma ám ở gần đây. Cậu đi không?"

Tô Vân Thiều: "Ma ám?"

"Tạm thời còn chưa rõ là thật sự bị ma ám hay là có người giả thần giả quỷ." Tần Giản hất cằm nhìn Bách Tinh Thần: "Đừng nhìn cậu ấy trông có vẻ thư sinh yếu đuối gió thổi liền ngã, đai đen judo đó, tuyệt đối an toàn."

Bách Tinh Thần ôm trán: "Cho dù có đai đen cũng không thể bảo đảm hết mọi thứ."

Nhìn ấn đường mơ hồ sắp thành màu đen của hai người họ, Tô Vân Thiều chấp nhận lời mời đến ngôi nhà ma ám này.

Cô biết người trẻ tuổi sẽ giống như những con bê mới sinh vậy, không sợ cọp, nhưng cô không ngờ rằng họ lại không sợ cọp như vậy, biết rõ căn nhà đó bị ma ám nhưng vẫn nhất quyết đến vào ban đêm.

Hơn nữa còn chọn một thời điểm tìm chết cực tốt: mười hai giờ khuya.

Dựa theo định vị mà Tần Giản gửi đến, Tô Vân Thiều đã tìm được ngôi nhà ma trong lời đồn, đó không phải là một nơi xa xôi hoang vắng cỏ mọc um tùm, mà là một biệt thự nằm trong khu biệt thự.

Khi cô đến nơi, Tần Giản và Bách Tinh Thần đã sớm đợi ở ngoài cổng biệt thự, bên cạnh còn có hai cô gái.

Ấn đường của cả bốn người đều biến thành màu đen, không có ai là ngoại lệ.

"Người đến đủ rồi, chuẩn bị một chút rồi chúng ta vào thôi." Tần Giản xoa xoa tay, vẻ mặt háo hức muốn thử, kết hợp với ấn đường đen nhẻm của cậu ta, trông cứ như dáng vẻ đi tìm chết vậy.

Bách Tinh Thần chỉ vào hai cô gái còn lại và giới thiệu với Tô Vân Thiều: "Triệu Tình Họa, Lôi Sơ Mạn, là bạn cùng lớp."

Tô Vân Thiều nhớ lại những gì hai người này đã nói khi cô mới vào nhóm lớp, chỉ gật đầu mà không hỏi thêm gì nữa.

Tần Giản nóng nảy, thấy mấy người còn đang đây giới thiệu tên bèn lập tức thúc giục đi vào.

Từ cổng biệt thự vào bên trong phải đi qua một vườn hoa rộng và đài phun nước.

Lúc này, đài phun nước vì không có ai dọn dẹp nên bị phủ đầy lá rụng và bụi bặm, nhưng hoa hồng trong vườn vẫn rất đẹp và phát triển tốt, chỉ có một ít cỏ dại.

Bách Tinh Thần kể về nguồn gốc của ngôi nhà ma ám này: "Ba năm trước, có một gia đình sống ở đây. Một ngày nọ, cả bốn người trong gia đình đều chết hết. Sau khi điều tra, cảnh sát cho rằng bảo mẫu đã giết người, vì bảo mẫu và ông chủ có tư tình, thời gian và động cơ phạm tội có đủ, hơn nữa sau khi gây án không thấy tung tích của bảo mẫu đâu cả."

Tần Giản cố ý dùng giọng điệu mờ ám nói: "Kể từ đó, mỗi khi có người muốn mua căn biệt thự này đều sẽ xảy ra các loại tai nạn ngoài ý muốn, không phải là té cầu thang thì là trượt chân trong bồn tắm. Lâu dần cũng không có ai dám mua nữa, nên căn biệt thự này trở nên trống không."

Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa nắm tay nhau đi theo sau Bách Tinh Thần, cũng không dám cách xa dù chỉ một tấc.

Tô Vân Thiều không hiểu, rõ ràng sợ như vậy nhưng cứ nhất quyết muốn đi theo tìm chết làm gì.

Cô liếc nhìn những bông hồng đỏ đung đưa trong gió đêm, hỏi: "Trước đây chưa có ai sống ở đây à?"

"Cái này thì không rõ." Tần Giản lắc đầu: "Dù sao tôi cũng chưa từng nghe qua."

Lôi Sơ Mạn tò mò hỏi: "Vậy sao cậu lại nói nơi này bị ma ám?"

Tần Giản: "Bởi vì những người muốn mua căn nhà này đều gặp tai nạn đó."

"Có, có người chết sao?" Giọng nói Triệu Tình Họa run rẩy.

Tô Vân Thiều: "Không có."

Bách Tinh Thần: "Không có."

Mấy người vừa đi vừa nói, lúc này đã tới cổng bên trong.

Triệu Tình Họa muốn hỏi sao Tô Vân Thiều biết không có người chết, nhưng vừa mới mở miệng, Tần Giản liền hưng phấn mà đẩy cửa ra.

Trong màn đêm yên tĩnh, cánh cửa gỗ phát ra âm thanh khiến người ta nhức hết cả răng, dọa Triệu Tình Họa sợ hãi lùi lại một bước, nhưng vì tò mò mà vẫn đưa mắt nhìn sang.

"Hở…?"

"Làm sao có thể?" Tần Giản bật đèn pin điện thoại của mình lên, bước nhanh vài bước, đi đến đâu chiếu đến đó, phát hiện phòng khách rất gọn gàng ngăn nắp như thể chưa từng có người động vào, đủ loại đồ trang trí đều ở đó.

"Không phải nói cả nhà đều chết rồi sao? Tại sao lại sạch sẽ ngăn nắp như vậy?"

"Cũng không phải." Bách Tinh Thần chạm nhẹ tay lên mặt bàn, bụi bám không ít, phòng khách chỉ gọn gàng chứ không sạch sẽ. "Trước khi phá án, chứng cứ liên quan sẽ được bảo quản, các đồ vật trong phòng khách không bị di chuyển, có lẽ là do hiện trường vụ án không phải ở đây."

Lôi Sơ Mạn cùng Triệu Tình Họa đang chờ ở giữa phòng khách, Tần Giản gan lớn, một mình lao về phía trước, lục soát từng phòng.

Lẽ ra Bách Tinh Thần phải đi tìm cùng Tần Giản, nhưng khi nhớ lại hai chữ "Không có" mà cậu ấy và Tô Vân Thiều đồng thanh nói trước khi đẩy cửa ra, trong lòng không tránh khỏi có chút nghi hoặc.

"Bạn học Tô, làm sao cậu biết không có người chết?"

Tô Vân Thiều không trả lời mà hỏi lại một câu kỳ quái: "Cậu tin rằng thế giới này có ma không?"

Bách Tinh Thần cười nói: "Tôi kiên định với chủ nghĩa vô thần."

"Tôi tin." Triệu Tình Họa đột nhiên xen vào: "Thầy bói nói tôi bát tự mỏng, rất dễ gặp quỷ, không cho tôi đi đến những nơi có tin đồn kỳ lạ, kẻo gặp rắc rối."

Lôi Sơ Mạn sửng sốt: "Vậy cậu còn tới đây làm gì?"

"Tôi, tôi cũng không muốn mà," Triệu Tình Họa gần như khóc lên: "Nhưng mà tôi cũng sống ở tiểu khu này, nếu mà không tới, mỗi đêm đều sẽ có ma quỷ tới tìm tôi."

Tần Giản xem xong lầu một đi xuống, nghe được mấy người bọn họ nói chuyện: "Triệu Tình Họa vừa nói là tôi muốn mang cậu ấy tới xem luôn, nếu không có thì mọi người đều vui vẻ, còn nếu có... anh em của tôi có đai đen judo, sợ gì ma chứ? Hừ."

Bách Tinh Thần dở khóc dở cười, không biết có nên cảm tạ người anh em này đã tin tưởng mình như vậy hay không.

Tô Vân Thiều mở túi nhỏ trên người, lấy ra một tấm bùa nhỏ màu vàng hình tam giác đưa cho Triệu Tình Họa: "Cho cậu."

Khi ánh sáng của Tần Giản chiếu qua, trong túi nhỏ của Tô Vân Thiều chứa đầy các loại bùa chú, một số được gấp lại thành hình tam giác đều, một số có hình chữ nhật, phía trên là những lời chú quỷ màu đỏ.

Bên cạnh ấy vậy còn có một người giấy nhỏ được cắt thành cỡ lòng bàn tay!

Bốn người sửng sốt, bạn học mới không chỉ là người tin vào ma quỷ mà còn mang theo những thứ này bên người?

Có, có nên báo cáo không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play