Nghe Hứa Đôn nói xong, Tần Giản bỗng cảm thấy ớn lạnh khắp toàn thân: “Thành tích học tập quá tốt cũng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng à?”

Thậm chí cậu ta còn thấy mình may mắn, thành thật cảm thán một câu: “May mà từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn luôn là một học tra thực thụ.”

“Haiz, có ai nói cậu không phải đâu?” Hứa Đôn vỗ mạnh vào đùi, cuối cùng cũng tìm thấy được người có cùng sở thích với mình!

Hai thiếu niên lẳng lặng nhìn nhau, vừa kinh ngạc vừa cảm động vì thành tích nát bét của bản thân có thể bảo vệ được tính mạng, âm thầm đập tay nhau.

Hứa Đôn cúi đầu nuốt nước bọt, nói tiếp: “Lúc chuyện đó vừa xảy ra, danh sách học sinh tuyển thẳng của trường chúng tôi bị loại bỏ ngay lập tức. Hiệu trưởng sợ xảy ra thêm chuyện nên không dám đề cử nữa, phụ huynh với học sinh cũng không dám liều mạng tham gia nữa luôn. Thế là năm đó, không ai được tuyển thẳng hết, nhưng tỉ lệ thi đậu Thanh Bắc lại đạt mức cao nhất trong những năm qua.”

Lôi Sơ Mạn: “Có điều tra ra được nguyên nhân không? Rốt cuộc bọn họ tự sát thật, hay đây là vụ án giết người được ngụy trang thành tự sát?”

Triệu Tình Hoạ: “Cũng có khi là một lời nguyền quái gở nào đó, chỉ cần được tuyển thẳng thì sẽ chết?”

Hứa Đôn cũng từng thắc mắc như vậy, vậy nên trước khi nhập học, cậu ta đã hỏi qua bố mẹ và chị gái Hứa Miên.

“Camera của toà nhà thực nghiệm bên kia hỏng rồi, đến ba người nhảy lầu kia cũng không quay được, huống chi là kiểm tra xem có ai khác can thiệp hay không. Rốt cuộc, đến cùng việc này là do nguyền rủa hay là vì nguyên nhân gì khác, thật sự tôi cũng không rõ lắm.”

Cả một câu chuyện đến đây liền đứt đoạn, không có một manh mối nào được xác nhận rõ ràng, đúng là làm khó người khác.

Tô Vân Thiều hỏi: “Vậy về sau việc này được giải quyết như thế nào?”

“Tôi cũng không biết, nói chung lúc đó chúng tôi chỉ cần thành thật nộp tiền bảo hiểm thôi.” Hứa Đôn khờ khạo gãi đầu.

Bách Tinh Thần: “Khoản tiền bảo hiểm này bắt đầu thu từ ba năm trước sao? Học sinh nào cũng phải nộp à?”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Hứa Đôn gật đầu ngay lập tức: “Lúc trước chị tôi cũng học trường này, nhưng khi đó vốn không có việc thu tiền bảo hiểm. Tôi tò mò nên hỏi thử thì đúng là từ sau khi vụ nhảy lầu xảy ra mới bắt đầu thu, mỗi học sinh đều phải nộp, nhưng nghe đồn là đến cả thầy cô cũng nộp nữa.”

Bách Tinh Thần hỏi rõ ràng số lượng lớp học cũng như sĩ số lớp của cả ba khối 10, 11, 12, hỏi thêm cả số tiền và tần suất nộp bảo hiểm, sau đó mở máy tính ra bắt đầu tính toán.

Nhìn con số dài dằng dặc kia, tất cả mọi người đều im bặt.

Cho dù là nhìn từ góc độ của trường học hay phụ huynh, việc nộp chút tiền đã có thể đảm bảo sự an toàn của người thân là rất hời, nhưng làm gì có trường học nào lại thu tiền bảo hiểm một cách quang minh chính đại như thế này chứ?

Thậm chí không ai biết trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao sau sự việc kia lại bắt đầu thu bảo hiểm, rồi khoản tiền này lại được chi tiêu cho việc gì.

Im lặng một lúc lâu, Tần Giản mở miệng trước: “Vân Thiều, cậu xem thử?”

Lần đầu tiên gặp Hứa Đôn ở biệt thự giải mã, Tô Vân Thiều không hề phát hiện trên người cậu ta có âm khí, hiện tại cũng không. Nếu vậy, hoặc là trong trường học vốn không có lệ quỷ, hoặc nếu có thì đối phương cũng không đến gần Hứa Đôn.

“Đến trường học xem thử đi.”

“Mọi người muốn vào?” Hứa Đôn cắn ngón tay, đi đi lại lại bất an trước ghế dài: “Trường chúng tôi không cho phép người ngoài vào đâu, bình thường nếu đặt đồ ăn ngoài chỉ có thể ra cổng trường hoặc đến phòng an ninh để lấy. Ở đây chỗ nào cũng lắp camera, mấy cậu định vào kiểu gì?”

Có camera đúng là hơi phiền một chút, nhưng cũng không phải không thể vào được. Dù sao, camera cũng có góc chết mà.

Tần Giản vỗ vai Bách Tinh Thần, trịnh trọng phó thác: “Bạn học đai đen Judo Tinh Tinh này, cầu xin cậu xung phong làm sứ giả bảo vệ một lần nha, lặng lẽ đưa Vân Thiều vào trường rồi an toàn quay lại.”

Lôi Sơ Mạn vẫn không yên tâm: “Hay là thôi vậy. Ít nhất tối nay chúng ta đừng vào, sưu tầm vài thông tin mấu chốt để tiến công trước đã.”

Tần Giản: “…”

“Cậu xem đây là trò chơi phá giải mê cung hay đánh bại Ma Vương vậy? Thông tin còn có thể lấy đi tiến công.”

Triệu Tình Hoạ nắm chặt bùa bình an sau cổ áo, dần bình tĩnh lại, bắt đầu khuyên nhủ: “Tôi cũng không yên tâm cho lắm, hay chúng ta cứ nghe theo Mạn Mạn đi? Đêm nay đến đây thôi.”

“Nếu cứ quay về thế này, tối nay tôi sẽ không ngủ được đâu.” Tần Giản kéo tay áo Tô Vân Thiều bắt đầu làm nũng: “Vân Thiều lợi hại như thế, sẽ không làm tôi thất vọng đâu đúng không?”

Tô Vân Thiều: “…” Tối nay hình như đâu có ai uống trà xanh, tên này sao mà “trà” đến mức này rồi?

Lôi Sơ Mạn: “Oẹ”

Triệu Tình Hoạ: “Ờm…”

Khuôn mặt làm nũng của Tần Giản trong giây lát biến thành mặt quỷ, chỉ trích Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Hoạ: “Hai người các cậu không hỗ trợ thì thôi, còn ở đây ngáng chân tôi à?”

Làm sao Lôi Sơ Mạn có thể để cho cái danh “ngáng chân” bị gán cho mình dễ dàng vậy được? Lúc này bắt đầu cãi nhau với Tần Giản.

Triệu Tình Hoạ đứng giữa, chốc lại khuyên người này, lát sau lại cản người kia, vội muốn sứt đầu mẻ trán, đến lúc thật sự chịu không nổi nữa bèn kéo Hứa Đôn qua giúp mình.

Bốn người cãi cọ ầm ĩ ở băng ghế. Mặt khác, Tô Vân Thiều và Bách Tinh Thần vẫn còn đang thương lượng.

Bách Tinh Thần: “Có thể vào không? Cậu muốn vào chứ?”

Tô Vân Thiều: “Có thể, tôi muốn vào, nhưng bọn họ thì không thể di.”

Bách Tinh Thần chỉ hiểu một nửa, nhưng cậu ấy cũng không giấu trong lòng mà thẳng thắn hỏi: “Cậu không muốn bọn họ liên quan quá nhiều, hay là do hành động đêm nay quá nguy hiểm?”

Tô Vân Thiều quay đầu nhìn thoáng qua, xác nhận bốn người kia vẫn còn đang cãi cọ náo nhiệt, bèn xích lại gần Bách Tinh Thần một chút, Bách Tinh Thần cũng hiểu ý mà dịch gần lại.

Cô ép giọng xuống, chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Ấn đường của Triệu Tình Hoạ hơi tối, bát tự của cô ấy nhẹ, nếu cùng đi mà có chuyện xảy ra, vậy người đầu tiên gặp xui xẻo chắc chắn là cô ấy.”

Năm người bọn họ đi chung, cũng không thể để Triệu Tình Hoạ ở đây một mình được.

Nhưng nếu chỉ để Lôi Sơ Mạn ở lại chung với Triệu Tình Hoạ thì càng không ổn, đêm hôm khuya khoắt như thế này, để hai cô gái vị thành niên ở chung với nhau, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

Hứa Đôn còn phải dẫn đường, vậy nên Tần Giản và Bách Tinh Thần, bắt buộc phải có một người ở lại.

Đương nhiên, Tô Vân Thiều đã lựa chọn xong.

Bách Tinh Thần không ý kiến gì thêm, sự bình tĩnh và giá trị vũ lực của cậu ấy cao hơn Tần Giản nhiều, đương nhiên sẽ thích hợp làm người được chọn: “Bây giờ đi sao?”

Tô Vân Thiều “ừm” một tiếng, gọi Hứa Đôn đến, dặn dò ba người Tần Giản tìm một chỗ đợi rồi đến trường học của Hứa Đôn.

Trên đường đi, Hứa Đôn vẫn luôn thấp thỏm, không ngừng hỏi đi hỏi lại:

“Chúng ta thật sự phải đi từ cửa chính sao?”

“Chắc chắn là sẽ không bị ai phát hiện chứ?”

“Chẳng lẽ cậu có cách che mắt người khác à?”

Đến lúc cách cổng trường khoảng 10 mét, từng tốp học sinh đã trở lại sau khi ăn cơm chiều xong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play