Trường cấp ba công lập nào cũng có tiết tự học buổi tối, nói đúng hơn là phần lớn trường học vì mục tiêu tuyển thẳng và quản lý tốt hơn nên đều sẽ cho học sinh học thêm tiết tự học như thế này. Ngược lại, trường cấp ba tư thục của Tô Vân Thiều không có tiết tự học buổi tối mới bị xem là kỳ lạ.
Tô Vân Thiều: “Im lặng.”
Hứa Đôn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cậu ta cũng không hiểu vì lí do gì mình lại sợ Tô Vân Thiều hơn cả mẹ và thầy chủ nhiệm, nhưng thôi… sợ thì sợ vậy.
Dù sao cô cũng không phải là người bình thường, cậu ta chọc không nổi.
Ba người không thèm lén lút, cứ tự nhiên bước vào như những học sinh khác, đường đường chính chính tiến đến cổng trường.
Thật sự có thể qua được sao? Chắc chắn sẽ không bị bắt chứ?
Tim Hứa Đôn đập loạn trong ngực, cậu ta nắm chặt tay, nén xuống cảm giác muốn bỏ của chạy lấy người.
Nhưng lạ thay, khi đến cổng, những học sinh khác và bảo vệ đang đứng canh giữ ở cổng trường chẳng có phản ứng gì với Tô Vân Thiều và Bách Tinh Thần đang mặc đồng phục trường khác.
Dường như trong mắt bọn họ, hai người vẫn là học sinh trong trường vậy.
Hứa Đôn ôm một bụng tò mò, đến khi dẫn hai người đến tòa nhà thực nghiệm mới mở miệng hỏi: “Đại sư, lúc nãy cậu vừa mới làm gì thế?”
Tô Vân Thiều làm như không nghe thấy, ngẩng đầu nhìn chằm chằm nóc nhà của toà thực nghiệm.
Bách Tinh Thần cũng rất tò mò cô đã dùng cách nào, nhưng cậu ấy biết rõ hiện tại không phải lúc để hỏi, bèn liếc mắt ngầm nhắc nhở Hứa Đôn đang định hỏi thêm.
“Lên thôi?”
Hứa Đôn lùi lại hai bước, ôm chặt cây cột như một con koala: “Sau khi xảy ra chuyện, tầng cao nhất đã bị khoá rồi, dùng đến mấy cái ổ khoá lớn lận. Chúng ta không có chìa khoá, vốn dĩ không thể lên được, tôi không lên đâu!”
“Các cậu ở đây chờ đi.” Tô Vân Thiều nói rồi nhanh chóng chạy lên.
Cầu thang của tòa thực nghiệm nằm ở hướng Tây, Tô Vân Thiều mỗi lúc sẽ xuất hiện ở một tầng khác nhau. Cô chạy càng lúc càng nhanh, dường như việc leo bảy tầng lầu đối với cô chẳng phải điều gì to tát, trong chớp mắt đã chạy đến tầng cao nhất.
Đến lúc đó, Hứa Đôn và Bách Tinh Thần cũng không còn thấy bóng dáng của cô nữa.
Hứa Đôn hơi sợ: “Nè, cậu nói xem tôi có nên gọi 110 không?”
Bách Tinh Thần: “Đừng gọi lung tung, lãng phí lực lượng cảnh sát.”
Hứa Đôn kinh ngạc, suýt chút nữa nói không nên lời. Cậu ta ậm ừ một hồi mới hỏi: “Các cậu không phải bạn tốt sao? Cậu không lo lắng cô ấy sẽ gặp chuyện à?”
“Cho dù hai chúng ta gặp chuyện, cô ấy cũng sẽ không sao.” So với việc đó, Bách Tinh Thần càng lo lắng việc Tô Vân Thiều sẽ dẫn sấm sét đến đối phó với lệ quỷ, cậu ấy nên dùng lý do gì để qua mắt được giáo viên và học sinh trong trường đây.
Mà đây hẳn là lí do thực sự khiến Tô Vân Thiều chọn đưa cậu ấy đi mà không phải mang theo Tần Giản. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
“Wow.” Hứa Đôn khẽ cảm thán: “Thì ra đại sư lợi hại như vậy sao?”
Mà hiện tại, ở trên lầu, dưới chân Tô Vân Thiều đã xuất hiện một đống ổ khoá đủ kích cỡ, nhìn sơ qua cũng phải mười mấy cái.
Nếu cứ tiếp tục mở như vậy, cô nghĩ một ngày nào đó mình sẽ vinh dự được trở thành Vua mở khoá của thành phố B này mấy.
Tiếp tục mở đến cái thứ 19, cuối cùng cũng xong.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa đã bị đóng kín suốt ba năm cuối cùng cũng mở ra, để lộ ra cảnh tượng phía sau.
Hai nam một nữ đang mặc đồng phục trường học đứng song song, tò mò nhìn Tô Vân Thiều, đến lúc thấy đống ổ khoá dưới chân cô, trong mắt họ toàn là vẻ ngạc nhiên và tán thưởng.
Trong khoảnh khắc đó, Tô Vân Thiều bỗng cảm thấy không ổn.
Cô đang muốn nói chuyện để dời đi sự chú ý của ba con quỷ này, nữ quỷ đập tay rồi chỉ vào Tô Vân Thiều mà hô to: “Vua mở khoá!”
Tô Vân Thiều: “…”
Nam quỷ đeo kính phía bên trái ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát ổ khoá trên mặt đất: “Ổ khoá không có dấu vết bị cạy hay phá hoại gì cả, tay nghề mở khoá này của cậu cũng chuyên nghiệp ghê ta, là trộm chuyên nghiệp à?”
“Cảm tạ trời đất, cuối cùng chuỗi ngày tháng nếu không phải nhảy lầu thì cũng là đu trần nhà kia đã thật sự kết thúc rồi, cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính mà đi.” Nói xong, nam quỷ tóc húi cua phía bên phải dậm mạnh chân, dưới lòng bàn chân phát ra tiếng kêu quỷ dị.
Nhìn xuống đó sẽ thấy một cái đầu quỷ, trong miệng bị nhét 2 chiếc tất thối, chỉ có mỗi cái đầu là lộ ra trên mặt đất xi măng, còn lại đều bị vùi phía dưới.
Đầu quỷ vừa cất tiếng kêu, cả ba con quỷ còn lại bỗng đột nhiên nổi giận, hai mắt đỏ lên, móng tay mọc dài ra.
Bọn họ không còn để ý đến Tô Vân Thiều nữa, chỉ lo tay đấm chân đá với đầu quỷ, đá tới đá lui một hồi liền bắt đầu xem cái đầu quỷ đó thành một trái bóng, đến khi đá hả giận mới tạm dừng.
Xả giận xong, ánh mắt của ba con quỷ đều trở nên thấu triệt, dấu hiệu của lệ quỷ cũng tiêu tan không còn một chút.
Đầu quỷ trên mặt đất bị đánh đến mức mặt mũi đều bầm dập, sưng lên thấy rõ, nước mắt nước mũi tèm lem khắp khuôn mặt, nhìn Tô Vân Thiều với ánh mắt cầu cứu: “Xin cô đó, cứu tôi!” ( app TYT - tytnovel )
“Thật ngại quá, hiếm lắm mới có một vị khách ghé đến đây, thất lễ rồi!”
Nữ quỷ bình tĩnh sửa soạn lại đầu tóc và trang phục, để lộ ra khuôn mặt thanh tú: “Nhìn đồng phục của cậu là biết không phải học sinh trong trường rồi, sao lại đến được đây?”
Hai nam quỷ cũng ngồi xuống ghế dựa, nhiệt tình mời Tô Vân Thiều ngồi xuống. Thậm chí bọn họ còn xông xáo pha trà, lấy hạt dưa, bánh quy và trái cây cho cô.
Tô Vân Thiều nhìn xung quanh, phát hiện tầng thượng cao nhất đã chất đầy giường đệm, sô pha, bàn trà, TV,… của mấy quỷ hồn này. Đồ điện hay đồ gia dụng gì cũng có đủ cả.
Còn có vài tủ sách giáo khoa, tác phẩm văn học nổi tiếng, văn học nước ngoài, tiểu thuyết, cả tuyển tập đề “3 năm thi đại học, 5 năm thi thử” của ban xã hội hay ban tự nhiên cũng đầy đủ nốt.
Có lẽ cô đã biết khoản tiền bảo hiểm kếch xù đó được đổ vào đâu rồi.
Tô Vân Thiều cười mỉm xin lỗi: “Thật ngại quá, tôi là người, chỉ có thể thấy các cậu thôi, không thể dùng đồ của các cậu được.”
“Không sao, có thể thấy được chúng tôi đã là tốt lắm rồi.” Nữ quỷ xua tay rồi nói: “Ba năm qua, chỉ có ba người chúng tôi ở đây nói chuyện với nhau, trường học lớn như vậy, biết bao nhiêu thầy cô giáo và học sinh ở đây, nhưng người có thể nhìn thấy chúng tôi, nói chuyện với chúng tôi lại chẳng có ai cả.”
Nam quỷ đeo kính đưa tay đẩy nhẹ gọng kính: “Người và quỷ chung quy cũng khác nhau, trước khi chết tôi còn là một người tin tưởng tuyệt đối vào thuyết vô thần, ai ngờ được thế giới này thật sự có quỷ?”
Nam quỷ tóc húi cua híp mắt nhìn Tô Vân Thiều: “Trên người cậu toát ra hơi thở của học tra.”
Tô Vân Thiều: ???
Cái này cũng có thể nhìn ra ư?!
Vừa nghe thấy hai chữ “học tra”, đôi mắt của ba con quỷ bống hoá xanh, đột nhiên tất cả bổ nhào đến trước mặt Tô Vân Thiều, không hẹn mà nói: “Học muội, muốn học thêm không? Gia sư miễn phí 24 giờ, bảo đảm cậu có thể vào được Thanh Bắc~”
Tô Vân Thiều: “…”