Ngày hôm sau, Tần Giản quay trở lại trường học.

Sau hai ngày nghỉ phép, cậu ta vẫn trò chuyện vui vẻ với học sinh trong lớp, mỗi chủ đề câu chuyện đều vô cùng thú vị. Tụ tập với đám nam sinh bàn luận về bóng rổ, bóng đá và mô hình. Lát sau lại hàn huyên cùng các nữ sinh về trà sữa hay món tráng miệng mới của một cửa hàng nào đó. Chủ đề nói chuyện bao quát cả nam lẫn nữ, như thể không có chủ đề nào mà Tần Giản không thể trò chuyện được.

Tô Vân Thiều rất bội phục với khả năng ngoại giao của cậu ta, không nhịn được hỏi: “Trước kia cậu ta vốn như thế sao?”

Lôi Sơ Mạn đáp: “Trước đây chỉ thấy thứ hai cậu ta mới nói nhiều như vậy.”

“Lần này có lẽ vì nghỉ liên tục từ thời gian bị thương thêm cả cuối tuần nên không nhịn được nữa đấy.” Triệu Tình Họa giải thích.

Bách Tinh Thần: “Cậu ta lắm lời thật.”

Tần Giản hôm nay như cá gặp nước, thao thao bất tuyệt với không biết bao nhiêu người, đều đều suốt buổi sáng tự học, tranh thủ ngay cả mười phút giải lao cũng tíu tít cùng bạn học. Đi học cả ngày chỉ thấy cậu ta chuyên tâm nói chuyện phiếm với các bạn trong lớp. Mọi người đều thắc mắc đến tột cùng cậu ta có bao nhiêu lời muốn nói và muốn lải nhải trong bao lâu.

Mãi đến giờ ăn trưa, cả nhóm mới đến căn tin dùng bữa, cuối cùng Tần Giản cũng giải thích lý do cho sự lạ thường của cậu ta suốt buổi sáng: “Tôi đã hỏi thăm rồi, trường cấp 2 của Hứa Đôn đúng là có thu phí bảo kê thật.”

Lôi Sơ Mạn không ngờ Tần Giản bận rộn cả buổi sáng chỉ để điều tra chuyện này, trong lòng thầm kinh ngạc.

“Không phải chúng ta nên đến trường THCS của Hứa Đôn để hỏi về chuyện này sao?” Chuyện này cũng giống như lần trước họ đến Học viện Mỹ thuật để hỏi về Cái Khiết vậy.

Tần Giản lắc đầu: “Cậu ngốc à?”

Lôi Sơ Mạn bất mãn trừng mắt nhìn cậu ta, Bách Tinh Thần giải thích với cậu ấy: “Trừ khi không muốn tiếp tục học ở đó hoặc bản thân đủ mạnh hay có chỗ dựa nhất định, không sợ bị bọn thu phí bảo kê bắt nạt, ngoài ra thì không dễ nói ra chuyện này đâu.”

Tô Vân Thiều cũng nói: “Chuyện này không giống chuyện tầm phào, phí bảo kê là một chủ đề nhạy cảm, nếu trong đó có ẩn tình mà chúng ta tùy tiện điều tra thì dễ rút dây động rừng, lại càng khó tìm ra sự thật ẩn sau đó.”

Tần Giản tóm tắt lại những nguồn tin thu thập được trong suốt buổi sáng. Nói một cách đơn giản: Trường cấp 2 của Hứa Đôn hiện chia thành ba phe phái. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.

Một bên là nhóm gồm những học sinh top đầu tập trung vào việc học và không quan tâm đến những học sinh khác. Bên thứ hai là nhóm những kẻ bắt nạt trong trường, phần lớn là những học sinh cá biệt tụ tập lại với nhau lập thành băng nhóm ăn nhậu, chơi bời gây náo loạn trường học. Bên thứ ba, nhóm trung lập, thành tích không tốt cũng không xấu, không thuộc về phe nào cả.

“Bọn thu phí bảo vệ nhất định là nhóm học tra chuyên bắt nạt bạn bè, đâu có cuộc chơi nào mà không cần tiền chứ?” Lôi Sơ Mạn khẳng định một cách chắc nịch.

Tần Giản vui vẻ nói: “Ồ, lấy thành tích để quy chụp à?”

Cậu ta lắc đầu, vẻ mặt thần thần bí bí. Chờ tất cả mọi người nhìn về phía mình, Tần Giản mới tuyên bố đáp án cuối cùng: “Ba bên đều có liên quan!”

Triệu Tình Họa sửng sốt cất tiếng: “Thật sự là như vậy sao?”

Lôi Sơ Mạn nhíu mày: “Thu phí bảo vệ là một hiện tượng cá biệt cũng được coi như bình thường. Nhưng nếu toàn bộ học sinh trong trường cùng tham gia thì mọi chuyện sẽ trở nên phiền toái vô cùng.”

Điểm quan tâm của Bách Tinh Thần lại khác: “Tại sao cả ba thế lực đều tham gia?”

Tô Vân Thiều quan tâm đến vấn đề khác nữa: “Thầy cô và gia đình học sinh có biết không?”

“Rắc rối là ở chỗ đó!” Tần Giản kéo ba cái bát tới, xếp thành dáng thế ba chân (足) (*): "Họ không chỉ biết, mà còn ủng hộ.”

(*)"ba chân" được hiểu là Tần Giản đã sắp xếp 3 cái bát thành một dáng thế ba chân, tạo thành một "tam足" - một hình thức bày biện đặc trưng, thường được dùng để thể hiện sự ủng hộ, đồng lòng hoặc sự chia sẻ quan điểm.

Bốn người: ???

Đây là kiểu giáo viên và phụ huynh kỳ quặc gì vậy?

“Muốn biết cụ thể tình huống nhưng tiểu tử Hứa Đôn kia không chịu tiết lộ, nhất định phải đòi tôi một tấm bùa bình an mới chịu.” Tần Giản vỗ vỗ túi áo: “Tôi đã chuẩn bị xong chiếc bùa cho Hứa Đôn rồi, tan học sẽ đi tìm cậu ta, các cậu có đi với tôi không?”

Lôi Sơ Mạn thu lại cái nguýt vừa nhìn: “Câu chuyện kể một nửa rồi hỏi người khác có muốn đi không, lương tâm của cậu không thấy đau à?”

“Tôi thì cần gì lương tâm.” Tần Giản hừ lạnh hai tiếng, đối với Lôi Sơ Mạn, thái độ của cậu ta không mấy lịch sự, nhưng sau đó lại quay đầu nhìn Tô Vân Thiều cười nịnh nọt.

“Vân Thiệu, cậu cảm thấy nơi này có ác linh không?”

Lôi Sơ Mạn vốn muốn mắng Tần Giản vì phân biệt đối xử, nhưng khi nghe điều này liền biết được ý định của cậu ta, không chỉ không gây náo loạn mà còn hợp tác cùng.

“Tôi nghĩ là có khả năng vậy. Nếu không có tình huống đặc biệt nào buộc phải thu phí bảo vệ, thậm chí nếu có sự ủng hộ bí mật từ phía phụ huynh, trường học cũng sẽ tiến hành khắc phục tình trạng tiêu cực trong trường.”

Triệu Tình Họa cảm thấy rất mơ hồ: “Ác linh và việc thu phí bảo kê có liên quan gì đến nhau?”

Bách Tinh Thần nói: “Đơn vị tiền mà ma quỷ sử dụng chắc chắn phải khác với loại tiền tệ mà con người sử dụng phải không?" 

Tô Vân Thiều gật đầu “Ừ”, cô suy nghĩ: “Quỷ sử dụng tiền quỷ, nhưng không phải tất cả tiền giấy hay nguyên bảo có thể mua được trong các cửa hàng nhang nến đều là tiền quỷ, điều này cũng liên quan đến vấn đề tiền quỷ thật và giả.”

Tần Giản sửng sốt: “Tiền quỷ cũng có giả thật à.”

Triệu Tình Họa: “Diêm vương không bắt giữ những người bán tiền quỷ giả à?'

Lôi Sơ Mạn: “Diêm vương hẳn không thể quản lý được người sống đâu nhỉ?”

“Một số lượng lớn tiền giả lưu thông sẽ gây ra sự rối loạn trong thị trường kinh tế của địa phủ, chắc chắn cần phải được chấn chỉnh.” Bạch Tinh Thần nói.

"Trách nhiệm của Diêm vương chỉ giới hạn trong địa phủ, nhân gian không nằm dưới sự kiểm soát của Diêm vương. Vì vậy, những tội lỗi này sẽ được tính từng cái một sau khi những người bán tiền giả qua đời và đến địa phủ, bán được càng nhiều, chịu tội càng nặng.”

Mọi người càng lúc càng lún sâu vào câu chuyện ma quỷ, nhắc đến âm phủ và trách nhiệm, Tô Vân Thiều lại nói thêm vài lời: “Địa ngục được chia thành địa ngục lớn và nhỏ, những gì mà mọi người thường gọi là mười tám tầng địa ngục là địa ngục lớn, mỗi tầng địa ngục lớn còn có mười tám tầng địa ngục nhỏ.”

Lời tuyên bố trái ngược với logic thông thường này của Tô Vân Thiều khiến bốn người nghe xong đều choáng váng.

Tần Giản: “Ôi bà cố của tôi ơi, như vậy là sẽ có tới 324 địa ngục nhỏ đúng không?”

Lôi Sơ Mạn: “Nếu suy nghĩ kỹ thì cũng không bất ngờ lắm. Trước đây dân số ít, mười tám tầng địa ngục đã đủ, nhưng bây giờ dân số tăng vọt, số lượng quỷ phạm tội càng ngày càng tăng, đương nhiên phải mở rộng diện tích địa ngục chứ nhỉ?”

Triệu Tình Họa: “Nghe cậu nói vậy cũng có lý. Chẳng biết chừng sau này còn phải xây thêm địa ngục trong đó nữa.”

Rõ ràng là một hiện tượng siêu nhiên cực kỳ kỳ lạ, nhưng nó lại được giải thích một cách khoa học hơn một chút bởi hiện thực tàn khốc. Ngay cả Bách Tinh Thần, một người luôn theo chủ nghĩa vô thần, thậm chí còn thấy Diêm vương ở địa ngục là điều không thể tin được. Chờ đã... "Tô Vân Thiều, minh giới có bao nhiêu Diêm vương?"

Ở trong nước có rất nhiều truyền thuyết. Một số nói rằng địa ngục chỉ có một Diêm vương, một số khác lại nói có đến mười vị Diêm vương. Nhưng với sự phát triển của thời đại, có lẽ mỗi tầng trong mười tám tầng địa ngục đều có một vị Diêm vương trấn giữ, như vậy chẳng phải sẽ trở thành mười tám vị sao? Về vấn đề này, quả thực Tô Vân Thiều cũng không nắm rõ.

"Tôi chỉ là một vị thiên sư nhỏ bé ở nhân gian, cũng chỉ nhìn thấy một vị Diêm vương thôi." Tô Vân Thiều chỉ nhìn thấy anh sau khi anh chủ động tới đòi một khoản nợ khổng lồ. Thật không may, không biết vì lí do gì cô lại mất đi rất nhiều ký ức, kể cả phần liên quan đến việc nợ nần. Nếu không phải vì vô số những sợi dây nhân quả rắc rối đan xen giữa cô và Diêm vương, thì cô thực sự sẽ không tin rằng mình đã từng làm một việc báo đời như vậy.

“Vân Thiều?”

“Sao vậy?” Tô Vân Thiều hoàn hồn tỉnh táo lại.

"Diêm vương trông như thế nào? Anh ấy có uy nghiêm không? Có khí thế không?" Đôi mắt của Lôi Sơ Mạn lấp lánh, sự tò mò về ngoại hình cùng sự cuồng nhiệt với khuôn mặt đẹp của cậu ấy đột nhiên làm lu mờ nỗi sợ hãi của cậu ấy đối với Diêm vương.

Triệu Tình Họa quả quyết suy đoán: “Dù sao anh ấy cũng là người cai quản minh giới mấy ngàn năm, nhất định phải uy nghiêm, cường đại hơn các hoàng đế thời cổ đại rồi. Có lẽ giống như những gì được viết nhiều trong tiểu thuyết tu tiên, những người có tu vi cao thường che giấu khuôn mặt của mình, không cho người khác nhìn thấy.”

Tần Giản: “...”

Bách Tinh Thần: “...”

Đó là Diêm vương, kẻ nắm giữ sự sống và cái chết đấy. Hai người không thể chú ý đến những thứ khác ngoài vẻ ngoài sao?

Khi họ hỏi câu này, Tô Vân Thiều tự nhiên nhớ lại, cô cố gắng tìm những từ thích hợp để mô tả vẻ đẹp và phong thái của vị Diêm vương kia, nhưng kết quả rốt cục vẫn là không có gì.

Càng cố nghĩ về khuôn mặt của Diêm vương, khuôn mặt đó càng trở nên mờ nhạt trong tâm trí cô. Khả năng nhớ của Tô Vân Thiều rất tốt, rất khó để quên, vì vậy cô không thể nào quên hình ảnh của một người xuất hiện đầy ấn tượng lại trở thành một mảng mờ nhạt như thế.

Trừ khi... chính anh ấy không muốn được nhớ đến.

Thực sự là ích kỷ đến mức như thế sao???

"Rất đẹp." Tô Vân Thiều không thể nhớ rõ gương mặt của vị thần Diêm vương, nhưng cô nhớ được trang phục tổng thể và sự xuất hiện ấn tượng của anh trong đêm đó: "Có một vẻ giống công tử dưới ánh trăng." ( app TYT - tytnovel )

Ngày hôm đó, cô do dự liệu có nên đi cùng bố mẹ Tô về hay không, cô trằn trọc không thể ngủ vì trong lòng vẫn còn vướng bận, nên đã nằm trên chiếc ghế dài dưới tán cây đào lớn để ngắm trăng. Người ấy mặc một bộ áo choàng màu đen được thêu hoa bỉ ngạn, bước ra từ dưới tán cây đào, xuất hiện như một yêu tinh hoa đào vậy.

Ánh trăng như nước, phản chiếu gương mặt và áo choàng của anh, những đóa hoa bỉ ngạn màu đỏ tươi trên áo choàng như cất lên tiếng chào vui vẻ đến với Tô Vân Thiều.

Trong khoảnh khắc đó, cô thấy mình như đang nhìn thấy biển hoa bỉ ngạn nở rộ bên bờ sông Vong Xuyên, trải dài ngút tầm mắt, như trong một giấc mơ.

Tô Vân Thiều vẫn đang mê mải đắm chìm trong kỹ năng thêu thùa kỳ diệu, chỉ đến khi khuôn mặt đen như than đó lên tiếng: "Bổn vương cuối cùng cũng tìm được ngươi! Còn dám trốn à.”

Vì câu nói phá vỡ khung cảnh đẹp đẽ này, Tô Vân Thiều đành phải bổ sung thêm một câu: "Công tử dưới ánh trăng đẹp như ngọc, với điều kiện là anh ấy không nói chuyện."

Bốn người: "..." Khá là vần điệu đấy nhỉ?

Buổi chiều tan trường, năm người không vội ăn cơm, bắt taxi đến trường cấp 2 của Hứa Đôn. Tần Giản gọi điện thoại cho Hứa Đôn, sáu người tìm một nhà hàng gần trường, đặt phòng riêng, vừa ăn vừa nói chuyện. Nhận được bùa bình an, Hứa Đôn cảm thấy an toàn hơn rất nhiều, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn. Tuy nhiên, trước khi bắt đầu, cậu ta vẫn lo lắng và nhắc đi nhắc lại: "Chuyện này chỉ từ miệng tôi nói ra, các cậu phải quên ngay lập tức, không bao giờ được nói cho người khác nghe đâu đấy!"

Tần Giản không kiên nhẫn thúc giục: “Được rồi, đừng cằn nhằn nữa, nhanh nói đi!”

Hứa Đôn vẫn có vẻ chưa yên tâm, thấy vậy, Tô Vân Thiều lấy ra một tấm bùa cách âm từ trong túi và quăng nó ra sau cánh cửa phòng: "Yên tâm, người khác sẽ không nghe thấy đâu."

Hứa Đôn vui vẻ chạy ra ngoài cửa phòng, đặt mình giữa khe cửa, kỳ diệu thay, cậu ta phát hiện ra rằng âm thanh bên trong phòng có thể nghe thấy từ phía trong, nhưng bên ngoài phòng hoàn toàn không nghe được gì. Hứa Đôn nhẹ lòng, như trút bỏ được 120 sự bất an, cậu ta đóng cửa lại rồi quay vào, bắt đầu câu chuyện.

“Các cậu đã từng nghe về ba vụ nhảy lầu của trường chúng tôi cách đây ba năm chưa?”

“Ừ?”

Ba năm trước, Tần Giản và một số người khác mới là học sinh cấp hai, trường THCS mà họ sắp chuyển tới đã được chọn từ trước và họ không biết về những chuyện khác. Chưa kể Tô Vân Thiều mới đến thế giới này hơn một tháng trước, đến thành phố B một tuần trước. 

Thấy cả năm người đều không biết gì, Hứa Đôn càng hăng say kể thêm: "Trường chúng tôi có đội ngũ giáo viên rất mạnh, mỗi năm, trường luôn có một số học sinh giỏi đậu vào Thanh Bắc, nhưng ba năm trước..." 

Ba năm dường như là một chu kỳ lớn, cứ ba năm một sẽ có rất nhiều học sinh xuất sắc xuất hiện. Năm đó, số học sinh xuất sắc nhiều vô kể, nhưng chỉ tiêu đề cử học sinh đi Thanh Bắc của trường có giới hạn. Kỳ thi đại học chỉ có một lần trong đời, vì nhiều lý do như sinh lý, tâm lý, phát huy thất thường, nên có một suất đề cử qua hình thức giới thiệu đặc biệt đồng nghĩa với việc có một tấm bảo hiểm.

Các học sinh giỏi trong trường tranh giành một cách ác liệt vì những suất cử đi đó. Kết quả là, vào ngày công bố danh sách suất cử, học sinh giỏi hàng đầu năm đó đã nhảy lầu. Ban ngày ban mặt, trong giờ nghỉ, cậu ta lao mình từ trên tầng thí nghiệm xuống. Tên của cậu ta lại nằm trong danh sách dành được suất cử đặc biệt.

"Đáng sợ hơn là..." Hứa Đôn rùng mình: “Trường chỉ có ba suất cử đặc biệt, hai người khác sau đó cũng chết, cùng một địa điểm, cùng một cách chết.”

Tác giả có lời muốn nói: 

Tô Vân Thiều: Công tử dưới ánh trăng trên thiên hạ vô song, miễn là không nói chuyện.

Diêm Vương: Ta nghĩ kiếp sau ngươi không muốn nói chuyện. [Cái nhìn chết chóc]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play