Giờ cơm tối, Tô Vân Thiều gặp được anh ruột Tô Húc Dương và em gái Tô Y Y không có quan hệ huyết thống của thân thể này.
Vốn dĩ là người xa lạ không có mối liên hệ nào với nhau, càng miễn cưỡng trò chuyện sẽ càng thêm xấu hổ, sau khi giới thiệu chào hỏi cũng chẳng nói thêm được gì.
Ăn tối xong, bố Tô đến phòng đọc sách tăng ca, mẹ Tô thì gọi bọn nhỏ ra ngoài tản bộ.
Bà vốn muốn tạo cơ hội cho ba đứa trẻ trò chuyện làm quen, không ngờ suốt quãng đường đi di động của Tô Húc Dương không ngừng đổ chuông.
Lúc thì nghe điện thoại, lúc thì nhắn tin WeChat, âm thanh thông báo dồn dập mà gấp gáp, chưa nói được hai ba câu đã bị cắt ngang, căn bản là không thể trò chuyện.
Sau khi về nhà, mẹ Tô tức giận đến mức đóng cửa lại, vừa nhéo lỗ tai Tô Húc Dương vừa trách móc.
Tô Húc Dương vội vàng xin tha: “Mẹ, em ấy đã tới đây rồi, mẹ còn nôn nóng làm gì?”
“Sao mẹ có thể không nôn nóng cho được?” Mẹ Tô quýnh con trai một cái, giận dữ nói: “Đáng lẽ Vân Vân nên được lớn lên trong sự cưng chiều của gia đình chúng ta, kết quả bởi vì sự sơ ý của nhân viên y tế mà bị người khác ôm đi. Con không biết lúc bố mẹ đến đó đã nhìn thấy cái gì đâu.”
“Nhìn thấy cái gì?” Tô Húc Dương tò mò hỏi.
Mẹ Tô: “Lẽ ra ở tuổi này cần phải chăm chỉ học hành, nhưng con bé phải trồng rau nuôi gà nuôi vịt, trong nhà cũng không có đồ điện, nấu cơm phải dùng bếp đất và củi lửa...”
“Như vậy không phải rất tốt sao?” Tô Húc Dương không hiểu: “Mẹ, mẹ không biết bây giờ muốn ăn gà thả vườn chân chính khó như thế nào đâu, cơm nấu bằng bếp củi ngon hơn so với cơm nấu bằng nồi cơm điện nhiều, thậm chí còn có cơm cháy...”
Mẹ Tô không nghe lọt tai lời anh ấy nói, liên tục giáng mấy cái cốc vào đầu anh ấy.
“Mẹ nói vậy là để con cảm thấy đau lòng thương yêu em gái, thằng nhóc nhà con còn dám ba hoa với mẹ?”
“Mẹ! Mẹ, hình tượng dịu dàng của mẹ sụp đổ rồi.” Tô Húc Dương vừa tránh né đòn tấn công của mẹ ruột, vừa khuyên nhủ mẹ con không nên tương tàn, mắt thấy mẹ Tô tức giận ngút trời không dỗ được, anh ấy vội vàng quay về phía cửa hô: “Tô Vân Thiều!”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Mẹ Tô lập tức thu tay về, sửa sang tóc tai và váy áo, nở nụ cười dịu dàng.
Quay đầu nhìn lại, đừng nói là Tô Vân Thiều, ngay cả Tô Húc Dương cũng đã chạy mất dạng, sao có thể không biết bản thân bị con trai lừa cơ chứ.
Tô Húc Dương về phòng, trở tay khóa cửa, nằm trên ghế sô pha, nhàn nhã chơi game.
Anh ấy đeo tai nghe bluetooth chơi chuyên chú vô cùng, bởi vì trong phòng không bật đèn nên không có đủ ánh sáng, anh ấy không phát hiện ra có một người giấy nhỏ bằng bàn tay chui vào phòng thông qua khe cửa, đi tới đi lui, sờ này sờ kia như thể đang tìm thứ gì đó, rồi lại chui qua khe cửa ra ngoài.
Một lát sau, từ trong căn phòng của Tô Y Y ở cách vách cũng có một người giấy nhỏ chui ra ngoài.
Hai người giấy nhỏ thông qua khe cửa chui vào trong phòng Tô Vân Thiều, ngoan ngoãn nhảy vào lòng bàn tay cô, lắc lắc đầu, tỏ vẻ không thu hoạch được gì.
Không bao lâu sau, một người giấy nhỏ khác bò vào trong phòng dọc theo bức tường ngoài cửa sổ, lắc trái gật phải, bộ dáng trông rất kích động.
Điều này khiến Tô Vân Thiều tò mò.
Nhà họ Tô có năm người, tại sao chỉ có phòng bố mẹ Tô và cô có âm khí? Ba người bọn họ đã đắc tội với ai?
*
Hơn một giờ sáng, Tô Húc Dương sờ sờ bụng đói, khẽ khàng xuống lầu.
Phía Nam phòng khách có một ô cửa sổ sát đất, đi thẳng ra ngoài chính là vườn hoa được mẹ Tô tỉ mỉ chăm sóc, ánh sáng tốt, phong cảnh đẹp.
Người trong nhà đều đã ngủ say, anh ấy không dám gây ra tiếng động quá lớn, bèn kiễng mũi chân mà đi, kết quả vừa xuống lầu đã nhìn thấy trong vườn hoa có một người đang ngồi xổm.
Trộm ở đâu ra, dám đến nhà anh ấy trộm đồ?!
Tô Húc Dương xắn tay áo, chuẩn bị cho người nọ biết tay.
Anh ấy lặng lẽ bước tới, tiện tay cầm lấy bình hoa trong phòng khách, trong đầu đã hiện lên cảnh tượng tên trộm bị anh ấy đập đến mức đầu nở hoa, khóc lóc thảm thiết quỳ xuống xin tha.
Giây tiếp theo, tên trộm đứng dậy.
Dưới ánh trăng và đèn đường chiếu rọi, một khuôn mặt dần lộ ra, chính là cô em gái ruột mới gặp mặt lần đầu trong bữa tối hôm nay.
Tô Húc Dương: ???
Em gái à, em sao vậy?
Hơn nửa đêm không ngủ, lén lút chạy ra vườn hoa, nhất định là có vấn đề!
Anh ấy tiếp tục quan sát, phát hiện Tô Vân Thiều bỏ gì đó vào túi, cũng không đi cửa chính, một tay chống lên hàng rào cao hơn một mét, cả người thuận thế nhảy ra ngoài.
Đẹp quá! Trong mắt Tô Húc Dương lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Chờ tới khi anh ấy đặt bình hoa xuống và xỏ giày đi ra ngoài, bên ngoài đã sớm không còn bóng dáng Tô Vân Thiều, anh ấy đành quay lại vườn hoa xem xét khu vực ban nãy bị cô động đến.
Đó là một góc khá hẻo lánh, hoa đã được trồng lại, bùn đất bị ép chặt, trông cũng không khác gì lúc đầu, nhưng nếu so sánh với phần đất xung quanh thì thật sự có hơi lõm xuống.
Giống như đã đào thứ gì đó lên, chưa kịp tìm bùn đất lấp lại.
Cho nên... Lúc trước chỗ này có cái gì vậy?
Hôm nay là ngày đầu tiên Tô Vân Thiều về nhà, sao lại biết chuyện mà ngay cả anh ấy cũng không biết?
Sáng sớm hôm sau, Tô Vân Thiều xuống lầu, nhìn thấy Tô Húc Dương ngơ ngác ngồi trong phòng ăn, trông như đang mất hồn.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Tô Húc Dương quay mặt về phía cửa, theo bản năng đáp lại.
Chờ đến khi nhận ra người đang nói là ai, anh ấy nhanh chóng bật dậy khỏi ghế, ngạc nhiên nhìn Tô Vân Thiều đi xuống từ lầu hai, rồi lại nhìn về phía cánh cổng lớn không hề có động tĩnh.
“Tại sao em... Khi nào em... Em ở nhà ư?”
Một câu nói thay đổi tận ba lần mở đầu, nếu không phải Tô Vân Thiều nhớ rõ tối qua Tô Húc Dương nói chuyện điện thoại với người khác trôi chảy như thế nào, cô còn tưởng rằng anh ấy có tật nói lắp.
Cô khẽ ừ một tiếng, chú ý tới tơ máu trong mắt cùng quầng thâm dưới mắt Tô Húc Dương, cũng như hai hộp mì ăn liền trên bàn ăn: “… Thức khuya hại sức khỏe.”
Tô Húc Dương buồn bực, em cho rằng anh trai thức khuya làm ảnh hưởng sức khỏe là vì ai?
Buổi sáng tập thể dục với cái bụng đói sẽ không tốt cho cơ thể, Tô Vân Thiều lục lọi trong bếp tìm được bột mì và trứng gà.
Tô Húc Dương ném hộp mì còn thừa vào thùng rác trong bếp, nhớ tới lời mẹ Tô nói tối qua rằng em gái ruột chỉ dùng bếp đất và củi lửa để nấu cơm, không khỏi hỏi: “Cần giúp không?”
Tô Vân Thiều: “Biết nhào bột không?”
Tô Húc Dương: “Không biết.”
“Biết chiên trứng ốp la không?”
“… Không biết.”
“Biết băm thịt không?”
Tô Húc Dương: “... Không biết.”
Liên tiếp ba đáp án không biết đủ để Tô Vân Thiều hiểu rõ anh ruột mình là người không bao giờ làm việc nhà, cô lập tức đẩy anh ấy ra khỏi bếp.
Tô Húc Dương sống hai mươi mốt năm, lần đầu tiên cảm thấy mình là một tên phế vật vô dụng, anh ấy chán nản lau mặt, ngoài ý muốn sờ thấy một lớp dầu, sắc mặt nhất thời thay đổi, vội vàng phi lên lầu.
Hu hu hu chết rồi, thế mà anh ấy lại nói chuyện với em gái ruột bằng sắc mặt thâm đen đầy dầu vì thức khuya như thế này!
Trong bếp, Tô Vân Thiều vẫy vẫy tay, người giấy nhỏ xếp thành một hàng, ngoan ngoãn đứng trên thớt, đảm nhận mọi công việc.
Chờ Tô Húc Dương tắm rửa xong, đắp một miếng mặt nạ dưỡng da của mẹ Tô rồi rạng rỡ xuống lầu thì đúng lúc Tô Vân Thiều đang dọn bát đũa ra.
Sợi mì dày đều, trứng ốp la chiên vàng óng ánh, rau xanh mướt, thịt băm nhỏ... Lập tức khơi dậy cơn thèm ăn đã ngủ yên suốt một đêm.
Tô Húc Dương vùi đầu ăn, hoàn toàn quên mất bản thân muốn nói gì.
Ăn sáng xong, Tô Vân Thiều ra ngoài đi bộ, Tô Húc Dương nhìn mì và trứng ốp la còn chưa ăn hết, quyết định lựa chọn đồ ăn thay vì em gái.
Em gái vẫn còn ở đây, nhưng đồ ăn ngon không phải lúc nào cũng có!
Không lâu sau, dì giúp việc mang rau và thịt tươi tới, nhân tiện rửa bát đũa trong bồn.
Bữa sáng hôm nay có sữa đậu nành, bánh bao, bánh quẩy và cháo kê, người nhà họ Tô đều tập trung ăn, nhưng Tô Húc Dương thường ngày thích bánh bao và cháo kê nhất bỗng dưng lại ăn ít đi.
Mẹ Tô có hơi lo lắng: “Húc Dương, sao con không ăn?”
“Con không đói.” Tô Húc Dương cười gượng.
Anh ấy muốn nói rằng mình đã ăn sáng với Tô Vân Thiều rồi, nhưng rõ ràng là Tô Vân Thiều đã ăn một bát mì, giờ lại còn ăn thêm bốn cái bánh bao và một bát cháo kê, anh ấy nói thế nào được nữa?
Chẳng lẽ phải thừa nhận sức ăn của một người thanh niên mạnh mẽ giàu tinh lực như mình không bằng một thiếu nữ mười bảy tuổi sao?
Anh ấy không muốn mất mặt đâu!
Trong khi mẹ Tô đang cố gắng thuyết phục con trai ăn thêm thì bố Tô lại nhìn về phía Tô Vân Thiều: “Vân Thiều, hôm nay là thứ sáu, con muốn hôm nay đi học, hay là để thứ hai tuần sau?”
“Hôm nay ạ.” Tô Vân Thiều muốn nhanh chóng thăm dò tình huống trong trường học.
Ăn xong, tài xế chở Tô Húc Dương đến trường đại học, bố Tô thì đưa hai cô con gái đến trường trung học phổ thông.
Tô Vân Thiều ngồi ở ghế lái phụ, Tô Y Y ngồi ở ghế sau, hai người tựa hồ rất ăn ý mà im lặng không làm phiền lẫn nhau, bầu không khí này khiến bố Tô hơi khó chịu.
Nhưng ông đang lái xe, không thể phân tâm, bèn nghĩ thầm: Phải tìm cơ hội cho gia đình ra ngoài chơi mới được!
Sau khi tới trường, bố Tô dẫn Tô Vân Thiều đi làm thủ tục chuyển trường, còn Tô Y Y thì một mình về lớp.
Cô bạn thân Dương Tư Tư chạy lon ton đuổi theo: “Y Y, tớ vừa mới nhìn thấy bố cậu.”
Tô Y Y: “Chị tớ chuyển trường tới đây, bố dẫn chị ấy đi làm thủ tục.”
“Thật sự đã đón người về à?” Dương Tư Tư vừa kinh ngạc vừa hóng chuyện: “Thế nào? Dễ sống chung không? Cô ấy có làm khó cậu không?”
“Sao có thể?” Tô Y Y bật cười, đừng nói là làm khó, ngay cả nói chuyện Tô Vân Thiều cũng chẳng thèm nói với cô ấy.
Dương Tư Tư không tin: “Tại sao không? Cậu chiếm dụng thân phận của cô ấy, để cô ấy ở lại vùng nông thôn lạc hậu suốt mười bảy năm, bây giờ trở về cô ấy chắc chắn sẽ lấy lại những thứ thuộc về mình, trong phim truyền hình đều như vậy cả! Có khi còn cướp luôn vị hôn phu của cậu đấy!”
Tô Y Y vốn dĩ còn rất dửng dưng, nhưng sau khi nghe được ba chữ vị hôn phu, sắc mặt cuối cùng cũng thay đổi.
Cô ấy biết rõ toàn bộ những gì mình đang có chính là vì tu hú chiếm tổ, Tô Vân Thiều muốn lấy lại những thứ thuộc về mình cũng là chuyện bình thường, nhưng... Vị hôn phu của cô ấy thì không thể!
Đó là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với cô ấy, cô ấy đã sớm hạ quyết tâm phải gả cho người nọ.
Ai cũng không thể cướp!