Tô Vân Thiều đưa Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa lên lầu.

Cánh cửa mở ra, để lộ mọi thứ đơn giản bên trong, có thể nhìn thấy toàn bộ chỉ trong nháy mắt.

Tô Vân Thiều đặt bốn hộp đựng ngọc lên trên bàn học, Lôi Sơ Mạn cùng Triệu Tình Họa nhanh chóng trao đổi thông tin bằng mắt ở phía sau.

Lôi Sơ Mạn: Thiên kim thật đâu ra vậy?

Triệu Tình Hoạ: Trông dì không có vẻ sẽ đối xử tệ bạc với con gái ruột của mình mà nhỉ?

Tô Vân Thiều quay lại, phát hiện hai người vẫn còn đứng ở cửa: "Không phải muốn tới tham quan sao?"

Lôi Sơ Mạn: "Đúng vậy."

Triệu Tình Họa: "Vân Thiều, phòng của cậu hình như hơi trống nhỉ?"

"Cũng ổn mà?" Tô Vân Thiều nhìn xung quanh. Những thứ nên có như giường, tủ, cửa sổ, sô pha và bàn làm việc đều có. Nhưng mà mấy đứa bạn đã nói như vậy, có thể là thật sự thiếu thứ gì đó.

“Phòng các cậu không giống vậy sao?”

Lôi Sơ Mạn: "Tôi thích máy móc và mô hình nên trong phòng có rất nhiều nhân vật to nhỏ các loại."

Triệu Tình Họa: "Phòng của tôi có rất nhiều đồ chơi và gối nhung, nằm hay ôm đều rất thoải mái. Ngoài ra còn có một bàn trang điểm lớn đặt rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da và trang sức nữa."

Tô Vân Thiều hiểu được.

Mỗi người đều có tính cách và sở thích khác nhau. Đa số họ sẽ đặt những món đồ yêu thích của mình vào không gian riêng tư như phòng ngủ, nơi có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào. Nhưng trong phòng của cô không có gì cả, không biết được chủ nhân căn phòng thích thứ gì.

Mục đích thực sự của Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa tới phòng là để tìm hiểu về cô.

Nghĩ kỹ điều này, Tô Vân Thiều lấy ra một chiếc vali lớn từ trong tủ, bên trong lộ ra nhiều tác phẩm gỗ điêu khắc sống động và một số khối gỗ chưa được hoàn thiện.

"Bình thường thì tôi cũng không có sở thích gì, chỉ mày mò cái này một chút."

"Oa—" Hai người ngạc nhiên kêu lên, ngồi xổm xuống kế bên vali, chăm chú nhìn.

Triệu Tình Họa đưa bàn tay nhỏ ra, do dự hỏi: “Vân Thiều, tôi có thể sờ nó không?”

Lôi Sơ Mạn không nói gì, trong mắt cũng có vẻ mong đợi.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Tô Vân Thiều gật đầu: “Thích thì chọn mấy cái mang về đi.”

Triệu Tình Họa: “Thật sao?”

Lôi Sơ Mạn: “Vân Thiều, cậu thật tốt bụng!”

Đồng phục học sinh mùa hè là váy ngắn đến đầu gối, hai người họ không quan tâm liệu mình có bị lộ không, chỉ quơ tay sửa sửa rồi ngồi xuống tại chỗ, lấy từng tác phẩm gỗ điêu khắc ra xếp thành một hàng.

Với tốc độ này, Tô Vân Thiều tin rằng họ sẽ chẳng thể đưa ra lựa chọn tốt nhất trong vòng một hoặc hai tiếng đồng hồ.

Cô lại xuống tầng dưới, dọn dẹp sơ nguyên liệu và dụng cụ điêu khắc ngọc, sau đó đưa Tần Giản và Bách Tinh Thần lên trên.

Khi ba người đi ngang qua phòng khách, mẹ Tô bưng nước trái cây từ trong bếp ra: “Vân Vân?”

Tô Vân Thiều: “Mẹ, con dẫn các bạn vào phòng chơi, đưa nước trái cây cho con đi.”

Còn chưa kịp đưa tay ra, Bách Tinh Thần đã chủ động nhận lấy nước trái cây: "Cảm ơn dì."

Tần Giản cười ngọt ngào nói: “Dì vất vả rồi ạ.”

Sau khi cả ba người lên lầu, mẹ Tô ôm trái tim đang đập thình thịch, lôi kéo Tô Húc Dương, người đang giả vờ chơi game trong phòng khách nhưng thực ra lại lén lút theo dõi Tần Giản cùng Bách Tinh Thần, nói: "Cuối cùng mẹ cũng biết niên hạ cún con ngọt thế nào rồi!"

Tô Húc Dương: ???

Đợi đã, mẹ, chẳng phải lời này của mẹ có hơi nguy hiểm sao?

Trên lầu, Tần Giản và Bách Tinh Thần lúng túng bước vào cửa, bọn cậu cho rằng đây là phòng con gái nên mình cần phải e dè, không nên đi lại, sờ soạng lung tung, tốt nhất là ngồi im một chỗ.

Tuy nhiên, sau khi bước vào, nhìn thấy Lôi Sơ Mạn cùng Triệu Tình Họa đang chơi đùa gì đó thì lập tức quên mất nguyên tắc lúc trước, trong mắt chỉ còn lại một loạt bức điêu khắc gỗ hoặc oai phong hoặc uy nghiêm.

“Wow—!” Tần Giản bổ nhào vào một bức tượng diều hâu bằng gỗ.

Con diều hâu có đôi mắt sắc bén, cơ thể ép xuống, móng vuốt bám chắc vào nhánh cây, đôi cánh dang rộng, các chi tiết phức tạp bên trong, bên ngoài bộ lông đều được chạm khắc chi tiết, thể hiện sống động cảnh một con đại bàng đang nhắm con mồi, sắp cất cánh đi săn.

Điều quan trọng nhất là: Con diều hâu bằng gỗ kia chỉ có kích thước bằng nắm tay trẻ em!

Mọi người đều biết cái đầu càng nhỏ thì việc chạm khắc càng khó chứ đừng nói đến việc chạm khắc chi tiết như vậy.

"Vân Thiều, Vân Thiều, tượng gỗ này lấy ở đâu vậy?" Tần Giản nằm sấp trên sàn nhà, cái mông nhô lên cao, lắc lư vui vẻ như một chú chó.

Tô Vân Thiều nhịn không hỏi cậu ta có đau mông không, mỉm cười nói: "Tôi tự khắc đấy, nếu cậu thích thì cứ lấy đi."

"Haha, vậy thì tôi không khách sáo đâu!" Tần Giản vội vàng cầm con đại bàng trong tay, rồi tiếp tục nhìn những con khác: "Ôi, con sói này oai phong quá! Ủa, con gấu này sao trông ngu ngốc vậy?"

Cậu thiếu niên mười bảy tuổi như lần đầu tiên được bước vào cửa hàng đồ chơi trẻ em, nhìn gì cũng ngạc nhiên, thích thú với mọi thứ.

Bách Tinh Thần thở dài bất lực, nói với Tô Vân Thiều: "Cậu ta chính là một tên ngốc, cậu thông cảm nhé."

Tô Vân Thiều vốn đã biết Tần Giản ngốc nghếch đến mức nào, chỉ có điều vẻ mặt bất lực lại yêu thương của Bách Tinh Thần khi nhìn đứa con ngỗ nghịch của mình cũng khá thú vị. ( app truyện TᎽT )

Cô nhịn cười gật đầu đồng ý: "Cậu cũng chọn vài cái đi."

"Được." Bạch Tinh Thần cũng không từ chối, cùng ba người ngồi xuống, căn cứ theo kích thước của bức tượng gỗ mà xếp thành hàng.

Tượng gỗ không lớn, to nhất cũng chỉ bằng nắm tay trẻ con, nhỏ nhất bằng quả óc chó, không có ngoại lệ, đều rất tinh xảo.

Triệu Tình Họa ôm lấy những chú mèo nhỏ với nhiều hình dáng khác nhau, con này liếm móng vuốt, con kia chơi bóng, đáng yêu đến mức trái tim cậu ấy tan chảy, không nỡ để những vật dễ thương này lại bị nhét vào vali, không thấy ánh mặt trời.

Lôi Sơ Mạn càng sắp xếp càng thích, chân thành đề nghị: "Vân Thiều, cậu làm một cái tủ để trưng bày tất cả những thứ này được không?"

Tần Giản tay trái ôm đại bàng, tay phải cầm con sói, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào con linh miêu, lắc đầu thở dài: "Chim dữ sao có thể bị giam cầm được? Tất nhiên phải đặt bên ngoài rồi!"

Vali chứa gần hai trăm tượng gỗ lớn nhỏ, đặt ở đâu cũng chiếm diện tích, Tô Vân Thiều tìm được một cách hợp lí nhất: "Tôi sẽ chọn một vài cái để đặt bên ngoài."

Vừa có thể trang trí không gian, khiến căn phòng không quá trống trải, vừa có thể thể hiện sở thích và tay nghề của chủ nhân căn phòng, một công đôi việc.

Cả Lôi Sơ Mạn và Tần Giản đều rất hài lòng.

Bách Tinh Thần nâng niu một ngôi nhà tre bằng hạt óc chó, dù thị lực của cậu ấy tốt đến đâu cũng không thể nhìn rõ chi tiết bên trong ngôi nhà tre: "Vân Thiều, có kính lúp không?"

Kính lúp nằm ngay trong hộp dụng cụ điêu khắc ngọc. Ánh mắt Tô Vân Thiều vừa lướt qua, người giấy nhỏ đã nhanh chóng bay lên mở hộp dụng cụ, vác chiếc kính lúp cao hơn cả người mình bò ra, bay đến bên Bách Tinh Thần: "Mời dùng."

Bách Tinh Thần sững sờ một lúc, đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."

Cậu ấy không vội vàng quan sát chi tiết bên trong ngôi nhà tre mà nhìn vào người giấy: "Vân Thiều, đây là?"

Tô Vân Thiều: "Vân Khê, cô gái nằm sấp trên sàn nhà lúc giải mã bí ẩn về căn phòng trên tầng ba căn biệt thự."

Sau ngày hôm đó, cảnh sát đã che giấu tên nạn nhân, thông báo về quá trình gây án liên quan và liên tục nhắc nhở phụ nữ trẻ phải cẩn thận khi ra ngoài. Cả bốn người Tần Giản đều đã nhìn thấy.

Chỉ không biết là Vân Khê đã đến tìm Tô Vân Thiều.

Người giấy nhỏ lùi lại hai bước, cúi đầu chào: "Tiểu nữ Vân Khê, là quỷ phó trung thành nhất của đại nhân."

Từ ngữ này quá mới mẻ, khiến Tần Giản và hai người kia cũng nhìn sang.

Tô Vân Thiều sửa lại: "Là quỷ sử."

Vân Khê lắc đầu: "Năng lực Vân Khê không đủ, có thể trở thành quỷ phó của đại nhân đã rất thỏa mãn rồi, không dám tự xưng là quỷ sử."

Vân Khê nói mình là quỷ phó, Tần Giản và mấy người kia không thể nào thực sự coi Vân Khê như người hầu để sai sử, cùng lắm chỉ vì tò mò mà hỏi vài câu, ví dụ như: "Cảm giác nhập vào người giấy như thế nào?"

Vân Khê: "Khá tốt, không cần ăn uống, không cảm thấy nóng lạnh, chỉ là cả người nhẹ bẫng, cảm giác như có thể bị gió thổi bay đi bất cứ lúc nào, quen rồi cũng ổn."

Tần Giản nghe mà thèm thuồng: "Cuộc sống như thần tiên vậy."

Bách Tinh Thần chế giễu: "Cậu cũng có thể thử, chỉ vài ngày là có thể thành thần tiên thật."

Tần Giản im lặng quay đầu, trải nghiệm có một người bạn hay càm ràm là như thế nào? Khỏi phải nói, quá tệ!

Trước đây khi Hoàng Lập nhập vào người giấy, Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa đã rất tò mò, nhưng vì giới tính khác nhau nên không tiện động tay. Lần này, sau khi được Vân Khê đồng ý, họ nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô ta.

"Có cảm giác được vuốt ve đầu không?"

Vân Khê: "Có."

"Cốc cốc cốc"

Tiếng gõ cửa vang lên, Vân Khê vội vàng trốn sau lưng Lôi Sơ Mạn.

Tô Vân Thiều mở cửa: "Anh."

Tô Húc Dương: "Mẹ kêu anh lên hỏi, bạn bè của em có muốn ở lại ăn tối không. Tối nay bố có tiệc, Y Y có hẹn nên chỉ có chúng ta thôi."

Tượng gỗ điêu khắc vẫn chưa được bày ra xem hết, cả bốn người đều đồng ý ở lại.

Nhiều tượng gỗ được bày từ trên bàn xuống dưới đất như vậy, Tô Húc Dương chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy.

"Các em đang chơi gì vậy?"

"Mấy cái tượng gỗ tôi khắc, họ thích nên lấy ra xem." Tô Vân Thiều nói rất bình thản, giọng điệu đó đối với Tô Húc Dương chẳng khác gì như gấp vài ngàn con hạc giấy, nhưng đó lại là khắc tượng gỗ!

Nhỏ nhất chỉ bằng hạt óc chó, là loại điêu khắc tinh vi!

Tô Húc Dương bực bội nhìn chằm chằm Tô Vân Thiều, dùng ánh mắt oán trách để tố cáo: Anh là anh trai ruột của em mà! Anh còn chưa từng nhìn thấy! vậy mà em coi trọng bạn bè hơn anh em!

Tô Vân Thiều: "..."

"Hay là, anh cũng chọn vài cái đi?"

Tô Húc Dương cười giễu, nâng cao giọng nói: "Em là em gái ruột của anh, vài cái sao đủ được?!"

Tô Vân Thiều: "..."

Bốn người Tần Giản: "..."

Tô Húc Dương xuống lầu một lúc để trả lời mẹ Tô rồi lên lầu, trong lúc cậu ta đi đi về về, Vân Khê đã sớm trốn kĩ sau tấm rèm.

Cũng vào lúc này, bốn người Tần Giản mới biết được hóa ra nhà họ Tô hoàn toàn không biết gì về thân phận thiên sư của Tô Vân Thiều.

Năm người cùng nhau nhanh chóng kiểm tra lại tất cả các tượng gỗ, sắp xếp theo kích thước và chủng loại, chụp ảnh từng cái một, rồi lại chụp ảnh chung, chơi rất vui vẻ.

Cuối cùng, bốn người Tần Giản mỗi người chọn bốn năm cái, Tô Húc Dương đắc ý cười lớn, ôm mười mấy cái về phòng, bước chân về phòng nhẹ nhàng vô cùng.

Tô Vân Thiều thở dài bất lực, lấy ra một tập bùa từ ngăn kéo đưa cho họ.

"Bùa ngủ tôi vẽ không nhiều, các cậu chia nhau dùng trước, nếu không đủ thì nói cho tôi. Bên trong còn có bốn bùa sấm, ném ra ngoài đồng thời hô hai chữ ”Sấm tới” là được, an toàn là quan trọng nhất, đừng tiếc, nhưng nhớ, không được sử dụng bừa bãi."

Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa cất bùa ngủ và bùa sấm, gật đầu thật mạnh: "Chúng tôi nhớ rồi."

Cả nhóm xuống lầu ăn tối.

Trên bàn ăn, Tần Giản dỗ dành mẹ Tô rất vui vẻ, cứ bảo họ lần sau đến phải nói trước một tiếng để bà nấu món cậu ta thích.

Sau bữa ăn, Tần Giản cũng không vội vã rời đi, ôm tượng gỗ mà Tô Vân Thiều tặng chia sẻ cho mẹ Tô.

Cậu ta là con trai còn nói hay như vậy, Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa sao có thể thua?

Ba người khen Tô Vân Thiều từ trái sang phải, khen từ trên xuống dưới, khiến mẹ Tô cười đến mức sắp có nếp nhăn đuôi cá, Tô Húc Dương nhìn Tần Giản với ánh mắt dịu dàng hơn một chút.

Mà Tô Vân Thiều bị khen ngợi trực diện, cứ nhích dần, nhích dần, suýt chút nữa nhích đến tận cửa.

Bách Tinh Thần không tham gia vào màn khen ngợi vô tận, nhìn Tô Vân Thiều với ánh mắt cảm thông.

Tô Vân Thiều: ?

Lấy điện thoại ra nhắn tin lia lịa.

Đầu tiên là trong nhóm: [Ba đứa kia, vừa phải thôi nha!]

Tiếp theo là nhắn tin riêng cho Bạch Tinh Thần: [Người từng trải?]

Bách Tinh Thần: [Lúc này chỉ cần cười là được.]

Tô Vân Thiều: [Không thể chuồn?]

Bách Tinh Thần: [Cũng được.]

Tô Vân Thiều: [Tôi chuồn đây.]

Tô Vân Thiều lén lút lùi lại rồi lùi lại, nhân lúc phòng khách không ai để ý, lặng lẽ trốn ra ngoài.

Cổng biệt thự, Tô Y Y tận mắt nhìn thấy Tô Vân Thiều như ăn trộm lẻn ra khỏi nhà như vậy.

"Chị?"

Tô Vân Thiều vội vàng quay người, nhìn thấy Tô Y Y và một người đàn ông lạ mặt tay trong tay đứng trước cửa biệt thự, tư thế thân mật.

"Giới thiệu một chút, đây là chị gái em, Tô Vân Thiều." Tô Y Y mỉm cười e ấp và ngọt ngào: "Chị, đây là vị hôn phu của em, Phó Diệp."

Phó Diệp mặc áo sơ mi trắng quần đen, khuôn mặt thanh tú, nụ cười ôn hòa, là kiểu nam thần trường học.

"Xin chào, lần đầu gặp mặt."

"Xin chào." Tô Vân Thiều nhìn Tô Y Y như thể chìm trong vòng xoáy tình yêu, rồi nhìn Phó Diệp chín chắn hơn hẳn: "Xin mạo muội hỏi một câu, anh năm nay bao nhiêu tuổi?"

Phó Diệp: "21, bằng tuổi Húc Dương."

Tô Y Y còn đang hoang mang không hiểu vì sao phải hỏi câu này, thì thấy sắc mặt Tô Vân Thiều tối sầm lại: "Vậy anh có biết em gái tôi năm nay bao nhiêu tuổi không?"

Phó Diệp: "17."

"Rất tốt." Tô Vân Thiều dứt khoát bấm số 110: "Biết pháp mà vẫn phạm pháp, tội càng thêm nặng, mười năm tù trở lên..."

Phó Diệp: ???

Hệ thống: [Ồ hố.] Làm tốt lắm!

Nó đã sớm bực mình với người đàn ông thường xuyên chiếm thời gian giải đề của ký chủ rồi!

Tác giả có lời muốn nói: 

Phó Dạ: Tôi nghĩ tôi vẫn còn cứu vãn được!!! [Ngươi đừng đi*]

*Ngươi đừng đi là một động tác kinh điển của nhân vật Phúc Nhĩ Khang trong bộ phim “Hoàn Châu Cách Cách”. Động tác này thường được gọi là “Ngươi đừng đi” và thể hiện sự phấn khích, yêu cầu đối phương đợi một chút, không nên ra đi.

Hệ thống: Không cứu được, chết đi!!! [Vung kiếm]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play