Trên một chiếc xe khác, Chu Hồng Ngọc cũng đang hỏi Tô Vân Thiều: “Đại sư, có thể tính tuổi thọ của một con người dựa trên ngày sinh bát tự sao?”
Tô Vân Thiều: “Ngày sinh bát tự của một người quả thực chứa rất nhiều thông tin, nhưng thế giới rộng lớn như vậy, mỗi một giây lại có rất nhiều đứa trẻ được sinh ra. Ngày sinh bát tự không phải là duy nhất, cần được kết hợp với tên của người đó, giới tính, khuôn mặt và chỉ tay, suy đoán dựa trên nhiều mặt như vậy mới có thể ra được kết quả chính xác nhất."
Tần Sóc, Chu Hồng Ngọc, Tiểu Lưu liên tục gật đầu, Tiểu Lưu kinh ngạc cảm thán nói: “Không ngờ huyền học lại cẩn thận như vậy!”
Tô Vân Thiều rất vui khi thấy người ngoài có thể thay đổi quan điểm về huyền học, thay vì mắng người trong huyền môn của bọn họ là kẻ lừa đảo, cô mỉm cười khi nghe thấy Tiểu Lưu nói như vậy.
Chu Hồng Ngọc lại hỏi: “Mọi người thường nói chết thọ ở nhà mới thật sự là chết do hết dương thọ đúng không?”
Tô Vân Thiều: “Chết thọ ở nhà thường được dùng để mô tả cái chết tự nhiên của một người già đã đi đến cuối cuộc đời, còn được gọi là tang tóc vui vẻ. Tuy nhiên, tai nạn xe hơi, ngộ độc và những cách chết ngoài ý muốn khác cũng có thể báo hiệu sự kết thúc của cuộc sống.”
Trên đường đi, ba người hỏi rất nhiều câu hỏi, Tô Vân Thiều kiên nhẫn trả lời từng câu một, và đồng ý bán bùa bình an cho Chu Hồng Ngọc.
Khi đến đoạn đường xảy ra sự việc, Tô Vân Thiều xác nhận không có dấu vết của trận pháp, nhóm người cũng không vội quay lại mà tìm một quán ăn gần đó để ăn sáng.
Tô Vân Thiều ăn một miếng bánh bao và cháo đen, cô chưa ăn được hai miếng thì điện thoại trong túi rung lên liên tục, đành phải lấy ra kiểm tra.
Tô Vân Thiều: [Giúp tôi xin nghỉ phép.]
Bách Tinh Thần: [Được, xin nghỉ một ngày nhé?]
Tần Giản: [Vân Thiều làm gì đó?]
Lôi Sơ Mạn: [Còn phải hỏi à? Nhất định là đi bắt quỷ rồi.]
Tần Giản: [Aaa tôi cũng muốn đi!]
Triệu Tình Họa: [Vết thương của cậu đỡ hơn chưa?]
Tần Giản: [Vui vẻ là ưu tiên!]
Lôi Sơ Mạn: [??? Đây là cách dùng của lời này à?]
Bách Tinh Thần: [Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta thích những nơi náo nhiệt mà, có chặt đứt chân đi chăng nữa vẫn có thể bò qua để hóng.]
Tần Giản: [Không đến mức vậy chứ, có thể gọi cho tài xế chở tôi đi, tới đó thì nhờ cậu cõng tôi.]
Lôi Sơ Mạn: [Vân Thiều, Thiết Như Lan muốn mua bùa ngủ.]
Triệu Tình Họa: [Chất lượng giấc ngủ của mẹ tôi không tốt lắm, tôi có thể mua thêm vài lá bùa cho người lớn tuổi được không?]Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Tần Giản: [Vân Thiều có ở đây không? Bạn bè đã thành lập một nhóm để đưa tiền cho cậu rồi nè~]
Tô Vân Thiều: “…” Rất cảm ơn! Cảm ơn! A!
Vì vẫn chưa có thông tin chính xác có liên quan tới lệ quỷ, nên việc đầu tiên cần làm là kết hợp với các thành viên của bộ phận đặc biệt để tính toán tuổi thọ của mỗi người vừa mới qua đời, xác định đại khái xem lệ quỷ đã ăn bao nhiêu quỷ hồn và ước tính sơ bộ về sức mạnh của nó.
Nếu như trong lúc tìm có thể biết được tiêu chuẩn lựa chọn quỷ hồn của lệ quỷ thì càng tốt.
Bằng không sẽ như mò kim dưới đáy biển, lang thang không có mục tiêu.
Tô Vân Thiều lén lút chọc Bách Tinh Thần: [Có thể, cảm ơn.]
Sau đó, trả lời trong nhóm năm người: [Đừng gửi nữa, ví tiền chứa hết nổi rồi.]
Tần Giản trả lời ngay lập tức: [Đổi sang ví tiền lớn hơn!]
Lôi Sơ Mạn: [Chi phiếu thì sao?]
Triệu Tình Họa: [Tìm hiểu thêm chút về két sắt?]
Tô Vân Thiều: […]
Bách Tinh Thần: [Ý của bạn học Tô hẳn là bây giờ cô ấy tạm thời không thiếu tiền.]
Tần Giản: [Tinh Tinh, tại sao cậu còn gọi là bạn học Tô? Xa lạ quá, khi ra ngoài tôi không còn mặt mũi để nói cậu là bạn thân của Vân Thiều nữa.]
Lôi Sơ Mạn: [Đúng thật.]
Triệu Tình Họa: [Cậu ấy là người duy nhất trong chúng ta gọi Vân Thiều là bạn học Tô, cũng rất đặc biệt nha.]
Bách Tinh Thần: [Vân Thiều.]
Tần Giản: [Hehe, thuận miệng hơn nhiều rồi?]
Tần Giản: [Đúng rồi, Vân Thiều đang làm gì đó, cậu có cần giúp gì không?]
Đúng thật Tô Vân Thiều đang cần, nhưng tạm thời bốn người bọn họ không thể giúp được gì, bảo vệ tốt bản thân của mình chính là giúp đỡ lớn nhất rồi.
Tô Vân Thiều: [Tôi đang điều tra chuyện lệ quỷ giết người, gần đây trong thành phố không yên ổn nên đừng làm mất bùa bình an.]
Tần Giản: [!!! Vợ của tôi ở đâu!]
Triệu Tình Họa: [Tôi sợ tới mức sờ vào chồng tương lai, cũng may vẫn chưa mất.]
Lôi Sơ Mạn: [Con gái yêu quý của tôi vẫn ở đó.]
Bách Tinh Thần: [Ba thanh niên các cậu đang nói hổ báo gì đó?! Tôi đang ở đây đó.]
Tần Giản: [Dừng, không hòa hợp rồi.]
Lôi Sơ Mạn: [Lớp trưởng, đó là do ngày thường cậu quá nghiêm túc nên luôn có những cô gái muốn tán tỉnh cậu, nhìn lại bộ dạng cậu không thoát được các cô ấy đi!]
Triệu Tình Họa: [Trừ tôi ra, tôi không chịu nổi vẻ cấm dục thần học đó.]
Tô Vân Thiều sốc đến mức không thể ăn nổi cháo đen nữa.
Con gái thời nay đến tuổi dậy thì đều nói chuyện kiểu này sao? Làm sao bây giờ? Cô không biết gì hết!
Lại một âm thanh chấn động khác, là tin nhắn Tô Y Y gửi tới.
Tô Y Y: [Chị, sao hôm nay chị không đi học vậy?]
Tô Vân Thiều: [Có chút việc bận, rất an toàn.]
Tô Y Y: [Chị lại đi làm ăn công à?]
Tô Vân Thiều: [Cũng giống vậy.]
Tô Y Y: [Có phải chị lại đi mua ngọc đúng không? Chị vẫn còn thiếu tiền sao?]
Tô Vân Thiều: [Không có, không thiếu.]
Tô Y Y: [Hay là chị đi làm kiếm tiền mua quà sinh nhật cho bố?]
Tô thiên sư trầm mặc. ( app truyện TᎽT )
Tô thiên sư chột dạ.
Ngay giờ phút này tuyệt đối không thể bác bỏ!
Nhưng Tô Vân Thiều cũng không nói dối, đành phải trả lời một cách khéo léo: [Tôi vẫn chưa nghĩ ra nên tặng bố cái gì.]
Tô Y Y: [Không sao đâu, còn tận hai mươi ngày nữa, chị cứ từ từ suy nghĩ nha.]
Tô Y Y: [Chỉ cần do chị tự tay chọn thì bố sẽ rất vui.]
Tô Vân Thiều: [Cúng đúng.]
Tô Vân Thiều chưa chuẩn bị gì đi hỏi nhóm bạn: [Những người giàu đều có thói quen chuẩn bị quà sinh nhật trước nửa tháng à?]
Tần Giản trả lời ngay lập tức: [Sao có thể như vậy được? Tôi đều bắt đầu chuẩn bị trước một hai tháng.]
Lôi Sơ Mạn: [Tôi sẽ phân ra từng người và nghĩ xem nên tặng quà gì.]
Triệu Tình Họa: [Nếu người nhận quà là nữ mà muốn tặng trang sức và lễ phục theo yêu cầu, đôi khi nhà thiết kế có việc bận nên thường phải đặt trước nửa năm.]
Bách Tinh Thần: [Vân Thiều muốn tặng quà sinh nhật cho ai?]
Tô Vân Thiều: [Bố của tôi.]
“Vân Thiều, cháo sắp nguội rồi.” Tần Sóc nhắc nhở.
“À được, cảm ơn.” Tô Vân Thiều liếc nhìn đủ loại quà tặng do các bạn nhỏ đề nghị, tạm thời cất điện thoại sang một bên: “Đội phó Tần, anh sẽ tặng quà sinh nhật gì cho bố?”
“Sinh nhật của bố em à?”
“Ừm.”
Tần Sóc nhớ lại: “Cà vạt, bật lửa, lá trà, âu phục…nghĩ ra cái gì thì tặng cái đó, bố của tôi nhiều tiền như vậy, làm gì có đồ nào mà ông ấy không có? Tùy ý tặng một cái là được.”
Tô Vân Thiều chân thành hỏi: “Như vậy có tùy tiện quá không?”
“Loại chuyện này sao em có thể hỏi đàn ông được?” Chu Hồng Ngọc rất ghét bỏ đội phó của mình, cô ấy tự tin vỗ ngực nói: “Ngày sinh nhật đương nhiên là phải ăn rồi, không cần trứng luộc hay rau củ gì hết, chỉ cần chần mì trong nước nóng tầm hai phút là xong ngay!”
Khóe miệng Tiểu Lưu run rẩy, đó là vì đội trưởng chỉ biết có thế thôi, không còn lựa chọn nào khác để tặng chú ấy sao?
Tần Sóc nhìn trời, đội trưởng còn tùy tiện hơn cả tôi đấy.
Cao Nhiên ngồi ở bàn bên cạnh nghe vậy quay lại gợi ý: “Điều kiện nhà em hẳn là khá ổn phải không? Thay vì tiêu tiền vào những món đồ thực dụng thường vứt vào nhà kho để bám bụi, thì sao không tự tay mình làm một món nào đó đi? Đó chính là món quà sinh nhật quý giá nhất chứa đựng tấm lòng của mình."
Trong lòng Tô Vân Thiều nói: Bộ anh có hiểu lầm gì về nhà tôi à?
Nhưng cho đến bây giờ thì đề nghị của Cao Nhiên là đáng tin cậy nhất: “Cảm ơn, tôi sẽ tham khảo.”
Ăn xong bữa sáng phong phú, Tần Sóc đi thanh toán nhưng được thông báo đã trả tiền rồi.
Cao Nhiên cười nói: “Là Tiêu Thành cảm thấy vừa rồi giọng điệu của mình quá khó nghe, cho nên muốn mời mọi người bữa sáng coi như lời xin lỗi, cậu ấy còn trả tiền trà chiều cho đội nữa.”
Chàng trai tóc hồng đút hai tay vào túi, lạnh lùng đứng trước cửa tiệm chờ mọi người.
Nếu không phải Tô Vân Thiều chú ý tới Tiêu Thành tự mình chủ động trả tiền, cô sẽ tưởng rằng do Cao Nhiên lặng lẽ thanh toán để giải quyết ổn thỏa cho đứa nhỏ nghịch ngợm này.
Tiêu Thành còn nhỏ, đám người Tần Sóc cũng không muốn so đo với một đứa bé, còn Tô Vân Thiều cảm thấy không có gì to tát nên liền chấp nhận lòng thành của Tiêu Thành.
Mọi người lên xe quay về đội điều tra hình sự, ngay khi đến nơi, họ lập tức vùi đầu công việc.
Không tra thì sẽ không biết, nhưng một khi đã tra ra thì lại giật mình, trong hai tháng qua, đã có hàng nghìn người chết theo nhiều cách khác nhau nhưng tuổi thọ vẫn chưa hết.
Lại điều tra ra xa hơn, phát hiện thời gian càng lâu, số người càng ít đi.
Con lệ quỷ kia đã trở nên mạnh hơn nhiều, nếu không giết nó sớm thì sẽ có thêm nhiều người bị hại hơn.
Hệ thống cảnh sát chỉ có thể lấy được kha khá thông tin như vậy, trước khi có thêm manh mối, bộ phận đặc biệt cũng chỉ có thể thống kê sơ bộ có bao nhiêu người đã bị lệ quỷ này giết chết.
Tới buổi chiều, Tô Vân Thiều được Tần Sóc đưa về nhà.
Khi về đến nhà, Mẹ Tô đang chăm sóc hoa tươi làm cỏ ở trong vườn hoa.
Thấy con gái về nhà sớm, thậm chí còn không lau khô tay bà đã lo lắng chạy tới hỏi: “Sao Vân Vân về sớm vậy, con có thấy khó chịu ở đâu không?”
“Không có, có bạn nhờ con chút việc thôi.” Tô Vân Thiều nắm tay mẹ Tô đi vào vườn hoa: "Mẹ, hoa của mẹ trồng tốt thật đấy."
“Đúng vậy.” Thành công dời đi lực chú ý của mẹ Tô, bà rất hứng thú giới thiệu tên gọi, tiếng hoa và nguồn gốc của từng loài hoa.
Một số là do bà tự mua, có cái là bạn bè tặng, một phần là Tô Húc Dương và Tô Y Y tặng, còn phần lớn là bố Tô tặng cho bà.
Mẹ Tô cắt một bông hồng đỏ đang nở rộ, cắt bỏ hết những chiếc gai trên thân cây và nghiêng người cài lên trên đuôi ngựa của Tô Vân Thiều, khen: “Vân Vân của mẹ đẹp gái quá!”
Tô Vân Thiều mỉm cười, đang suy nghĩ có nên hái một bông hoa để khen mẹ Tô hay không thì thấy mẹ Tô quay người lại, cắt ngang một bông hồng trắng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cũng không biết sau này bị thằng nhóc nào chiếm tiện nghi.”
Tô Vân Thiều:???
Mẹ ruột ơi, ngài có hiểu lầm gì lớn về con gái mình không vậy?!
Dường như Mẹ Tô đang lảm nhảm, nhưng sau khi cắt mấy bông hoa thì tâm trạng có vẻ tốt hơn nên không lẩm bẩm nhắc đến nữa.
Bởi vậy, Tô Vân Thiều sẽ không chủ động nói “Con không có ý định yêu đương” “Con chắc chắn không thể chịu nổi một người đàn ông”, nhanh chóng nhặt đề tài nguy hiểm này về.
Vẫn nên chăm chỉ làm việc!
Yêu đương nào có thể so với hương công đức?!
Tô Vân Thiều tranh thủ buổi chiều rảnh rỗi lấy ngọc ra điêu khắc, đồng thời có thể nói chuyện với mẹ Tô đang nhổ cỏ trong vườn.
Hai tiếng sau, hai chiếc xe một trước một sau ngừng ở trước cửa biệt thự Tô gia.
Tần Giản, Bách Tinh Thần, Lôi Sơ Mạn, Triệu Tình Họa bước xuống xe, hai tài xế xách bao lớn bao nhỏ đi theo phía sau.
“Vân Thiều, chúng tôi tới tìm cậu á!”
Mẹ Tô ngẩng đầu nhìn lên, nhanh chóng đón mọi người vào.
Tài xế cất quà rồi trở về trên xe, ở phòng bếp, mẹ Tô và dì rửa sạch trái cây để chuẩn bị nước trái cây, trong vườn hoa còn lại năm người bọn họ.
Tần Giản đẩy cái hộp qua: “Ngọc tốt đó.”
Ba người còn lại cũng đưa hộp lại, có lớn có nhỏ nhưng không ai mở ra.
Có khá nhiều đồ, để ở bên ngoài thì có hơi bất tiện.
Tô Vân Thiều tạm thời dừng điêu khắc lại, cầm các hộp lên: “Các cậu ngồi ở đây một lát đi, tôi đi cất đồ rồi sẽ quay lại ngay.”
Lôi Sơ Mạn: “Vân Thiều, để tôi giúp cậu.”
Triệu Tình Họa: “Thật ra, hai chúng tôi muốn đi tham quan phòng của cậu một chút.”
Vào phòng thì có thể sẽ gặp Vân Khê đã nhập vào người giấy, nhưng Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa đã gặp qua Hoàng Lập cũng nhập vào người giấy nên chắc sẽ không bị dọa, vì vậy Tô Vân Thiều liền gật đầu.
Ba người vừa mới đi lên thì Tô Húc Dương đã trở về.
Anh ấy nhìn thấy trước cửa nhà mình có hai chiếc xe lạ, đi vào bên trong thì thấy Tần Giản và Bách Tinh Thần xa lạ ngồi trong vườn hoa, lịch sự gật đầu chào khách, vừa bước vào cửa nhà đã gặp mẹ Tô đang ôm trái cây chuẩn bị ra ngoài.
“Mẹ, hai người bên ngoài kia là?”
Mẹ Tô thăm dò nhìn một cái: “Tới tìm Vân Vân.”
Suy xét đến giá trị nhan sắc của hai anh chàng đẹp trai ngoài kia, bà có chút động lòng, hỏi: "Làm em rể của con thì thế nào?"
Ha ha.
Tô Húc Dương siết chặt nắm đấm, cố gắng hết sức để che giấu sự chán ghét trong mắt, cố gắng khách quan và công bằng, hỏi một cách thực tế: "Mẹ, bộ mẹ cảm thấy Vân Vân sẽ thích cái mấy loại nhóc chưa đủ lông đủ cánh như này sao?"
“Nói vậy cũng không đúng.” Mẹ Tô trộm nhìn bóng dáng của Tần Giản và Bách Tinh Thần, không chú ý tới ánh mắt của cậu con trai bên cạnh gần như trợn ngược lên trời.
“Bạn cùng lứa tuổi thì có nhiều chủ đề để nói hơn, từ đồng phục đến váy cưới, đúng là một tình yêu đẹp nha!”
Đẹp cái rắm!
Mặt Tô Húc Dương không cảm xúc: “Lớn tuổi sẽ biết cách yêu thương hơn.”
Mẹ Tô càng nhìn càng thích Bách Tinh Thần: “Tuổi còn nhỏ mà điềm tĩnh như vậy, đúng là đứa trẻ tốt!”
Tô Húc Dương tấm tắc lắc đầu: “Tuổi còn nhỏ mà trưởng thành như vậy, không biết đã có bao nhiêu bạn gái rồi, xác suất cho Vân Vân đội nón xanh rất cao!”
Mẹ Tô chần chờ một chút: “Chàng trai vui vẻ hoạt bát bên cạnh cũng không tồi, vừa hay bổ sung cho tính cách của Vân Vân!”
Tô Húc Dương càng ghét bỏ: “Mặt mũi quá trẻ con, nhất định Vân Vân ăn không vô!”
Mẹ Tô: ???
Vì sao bà lại có cảm giác như cuộc trò chuyện tương tự đã từng xảy ra vậy?