“Đợi đã!”
Tô Y Y lo lắng bổ nhào tới ôm lấy Tô Vân Thiều, sợ ôm muộn một chút thôi sẽ phải đến đồn cảnh sát tìm chồng chưa cưới của mình: “Chị, hôn ước của em với anh ấy đã được cha mẹ hai bên đồng ý rồi, bây giờ chỉ là hôn ước ngoài miệng thôi, đợi em đủ mười tám tuổi làm lễ trưởng thành rồi thì sẽ làm lễ đính hôn!”
Mặt Tô Vân Thiều chứa đầy sự nghi ngờ: "Thật sao?"
Tô Y Y gật đầu thật mạnh: “Thật đấy, còn thật hơn cả ngọc trai!”
Phó Diệp gượng cười: "Thật đấy, còn thật hơn cả vàng thật!"
"Diệp..."
Tô Y Y đang định gọi anh Diệp như thường lệ nhưng khóe mắt lại nhìn thấy Tô Vân Thiều - người có vẻ không vui vì bị ngăn cản gọi 110, cô ấy giật mình, dùng tốc độ nhanh như gió sửa lại lời nói của mình: "Phó Diệp, em về tới nhà rồi, anh mau về nhà đi."
Tô Y Y vừa nói vừa cố gắng hết sức nháy mắt ra hiệu: Chạy mau!
Phó Diệp: “…” Chị gái của cô ấy là nước lũ hay thú dữ à?
Nghĩ đến hành vi suýt chút nữa đã tống mình vào tù trong lần đầu gặp mặt của chị vợ tương lai này khiến cậu ta cảm thấy thì tốt nhất bản thân nên hiểu rõ tình hình đêm nay một chút thì hơn.
"Vậy anh về trước nhé, Y Y, ngủ ngon."
Tô Y Y: “Ngủ ngon.”
Phó Diệp lịch sự gật đầu với Tô Vân Thiều, đến nhà họ Tô nhiều lần như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta tới cửa còn chưa vào mà đã quay người đi.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
Sau khi xác nhận Phó Diệp đã an toàn rời đi Tô Y Y mới yên tâm nói: "Chị, chúng ta vào nhà đi."
Tô Vân Thiều nhìn lên bầu trời: “Tôi không tiện vào, em tự vào trước đi.”
Tô Y Y: ?
Nhà của mình thì có gì mà không tiện chứ?
Tô Y Y bước vào cửa với vẻ mặt chứa đầy sự nghi ngờ "chẳng lẽ là bố mẹ đang thể hiện tình cảm sao ở trong nhà sao?" Cô ấy đã lập tức hiểu ra khi nhìn thấy cảnh tượng choáng ngợp ở trong phòng khách… Quả thật là không tiện cho lắm.
Vì tò mò, hệ thống đã vươn các xúc tu chứa dữ liệu của nó ra chạm vào bức tượng Quan Âm có kích thước bằng quả óc chó.
Quét dữ liệu cho thấy: Đây là kỹ thuật chạm khắc trong việc chạm khắc bản nhỏ. Kỹ năng chạm khắc này không thể coi là khó nhất mà khó là ý cảnh nghệ thuật.
Hệ thống không thể hiểu nổi tại sao một khuôn mặt thậm chí còn không mở mắt lại có được nhận xét là mang lòng từ bi, lòng trắc ẩn nhưng nó đã nhìn đánh giá cấp S về ý cảnh nghệ thuật nên biết rất rõ rằng nếu bỏ lỡ cơ hội này thì chắc chắn sẽ không còn cơ hội khác nữa.
Ở tuổi mười bảy mà có thể đạt được trình độ điêu khắc như này thì quả là một chân dự bị tốt cho cái danh học sinh giỏi!
Vì vậy Tô Y Y đang định đi lên lầu sau khi chào hỏi mọi người ở trong phòng khách xong thì lại nghe được âm thanh thông báo nhiệm vụ.
Hệ thống: [Nhiệm vụ ẩn đã bắt đầu, Tô Vân Thiều thi cuối kỳ lọt top 20 của lớp, điểm tích lũy khen thưởng là 100.]
Tô Y Y: !
Cô vội vàng trở về phòng: “Hệ thống, sao cậu lại hào phóng như vậy?”
Hệ thống học sinh giỏi có thể so sánh với Grandet* tái thế. Không có quà dành cho người mới, không có vòng quay may mắn và không có vàng để mua đồ, nếu hoàn thành tất cả các nhiệm vụ hằng ngày thì cũng chỉ nhận được 30 điểm mà thôi.
Grandet*: Một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mô tả cuộc sống gia đình của gã khốn khổ Grandet qua lòng tham và sự keo kiệt của người này.
Cô ấy đã chăm chỉ đọc sách và trả lời câu hỏi hơn một tháng mới trả hết lãi suất và khoản vay 1.000 điểm cho việc mua đồ tăng cường sảng khoái, giờ lại đột nhiên có nhiệm vụ ẩn hiện ra mang đến một khoản tiền khổng lồ như vậy sao!
Hệ thống tỏ ra bí hiểm nói: [Nỗ lực tỉ lệ thuận với thành quả.]
Tô Y Y: ?
Tại sao đột nhiên lại tốt bụng như vậy?
Cô ấy không suy nghĩ nhiều, nắm chặt tay thành quả đấm rồi tự cổ vũ: "Còn hơn nửa tháng nữa mới tới cuối kỳ, vẫn còn kịp!"
Hệ thống dùng xúc tu từ dữ liệu ảo âu yếm vuốt ve đầu Tô Y Y vài cái: Con đường phía trước dài đằng đẵng, cố lên nhé ký chủ!
Màn đêm càng lúc càng tối, bốn người Tần Giản cùng nhau rời đi.
Xe vừa lái đi, Tô Vân Thiều vẫn còn đứng ở cửa biệt thự, điện thoại trong túi bắt đầu rung lên liên tục.
Tần Giản: [Vân Thiều, vì sao người nhà cậu không biết cậu là thiên sư?]
Lôi Sơ Mạn: [Có cần chúng tôi giữ bí mật không?]
Tô Vân Thiều: [Họ không tin chuyện đó nên tôi cũng không nói gì.] ( app truyện T Y T )
Triệu Tình Hoạ: [Sớm muộn gì họ cũng sẽ tin.]
Tần Giản: [Nói ra thì cũng thật kỳ lạ, tôi đã sống được mười bảy năm nhưng tại sao chỉ sau khi gặp Văn Thiều thì tôi mới biết thế giới này có quỷ vậy?]
Bách Tinh Thần: [Vật chất tồn tại một cách khách quan và không phụ thuộc vào ý chí của con người.]
Tần Giản: [Nói tiếng người đi!]
Bách Tinh Thần: [Mặc kệ cậu có nhìn thấy hay không thì con quỷ nó vẫn ở đó và nó chỉ ngày một tăng chứ không giảm.]
Tần Giản: [? Tinh Tinh, không phải cậu là người theo chủ nghĩa vô thần sao?]
Bách Tinh Thần: [Trong quá khứ, hiện tại và cả tương lai thì tôi vẫn theo chủ nghĩa vô thần.]
Lôi Sơ Mạn: [Hừ, cũng đã tận mắt nhìn thấy quỷ rồi mà vẫn còn cứng đầu như vậy.]
Triệu Tình Hoạ: [Vẫn cần có tâm lý an ủi.]
Hiếm thấy Bách Tinh Thần - người có miệng lưỡi sắc bén lại bị nói tới mức nín họng nên tâm trạng của Tô Vân Thiều rất vui vẻ.
Cho đến khi Tô Y Y đến gặp cô vào buổi tối với một chồng bài kiểm tra: "Chị, nửa tháng nữa là tới kỳ thi cuối kỳ, chị ôn thi thế nào rồi?"
Tô Vân Thiều: "... Tạm ổn."
Thành thật mà nói cô không nghĩ mình cần phải ôn lại môn hóa học chỉ được 30 điểm và vật lý chỉ được 40 điểm làm gì cả.
Tô Y Y không biết nên vẫn tin tưởng mà đưa tập bài thi ra: "Chị thử mấy cái này xem? Không khó đâu."
Tô Vân Thiều vừa nhận tập bài thi là lập tức biết đống giấy tờ này sẽ không dưới ba mươi trang, cô im lặng trong giây lát.
Điều gì đã khiến Tô Y Y có ảo tưởng vớ vẩn rằng cô là một học sinh giỏi vậy? Bây giờ có quá muộn để sửa không?
Bởi vì chuyện tối nay xảy ra ở trước cửa biệt thự nên Tô Y Y không còn lo lắng mình sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan giữa Phó Diệp và Tô Vân Thiều nữa, bản thân cô ấy cảm thấy mình có thể tự nhiên hơn nhiều khi đối mặt với Tô Văn Thiều.
"Chị, em có thể hỏi chị chút chuyện được không?"
Tô Vân Thiều: "Hỏi đi."
Tất cả những tác phẩm điêu khắc cỡ nhỏ bằng gỗ ở trên sàn đều được Vân Khê cất vào trong hộp, chỉ để lại một ít để trang trí ở bên ngoài.
Khi Tô Y Y bước vào đã nhìn thấy một số tác phẩm điêu khắc bằng gỗ nằm im lìm bên cạnh bàn làm việc, có những con mèo, con hồ ly, cái đầu chúng nho nhỏ, tinh tế và dễ thương.
Tô Vân Thiều cười nói: “Thích thì chọn vài con đi.”
Tô Y Y không đến nói chuyện với Tô Vân Thiều chỉ vì vấn đề này. Cô ấy xua tay và nói: "Chị, em muốn hỏi chuyện liên quan đến bố mẹ ruột của mình."
Cô ấy có chút lo lắng nhìn Tô Vân Thiều nhưng khi thấy vẻ mặt Tô Vân Thiều rất bình tĩnh, không có ý gì là không muốn nhắc đến vấn đề này thì mới thận trọng nói: “Em chỉ biết rằng bọn họ mất từ rất sớm.”
Tô Vân Thiều lấy từ trong ngăn tủ ra hai tấm ảnh đã ố vàng: “Năm tôi ba tuổi thì họ đã không còn nữa rồi.”
Trong bức ảnh là chân dung gia đình. Một người phụ nữ thanh tú xinh đẹp đang ôm một cô bé tóc buộc thành chỏm, họ được một người đàn ông da ngăm đen ôm vào lòng với nụ cười ngây ngốc.