Trước tiên, Tần Sóc dẫn Tô Vân Thiều đi xem thi thể.
Bộc Tử Duyệt cắn một miếng bánh bao thịt và uống một ngụm sữa đậu nành nóng, khi thấy hai người bọn họ đến, cô ấy vội vàng nuốt hai miếng cuối cùng.
Thi thể vẫn còn nằm trên bàn khám nghiệm tử thi, Bộc Tử Duyệt đưa báo cáo khám nghiệm tử thi cho Tần Sóc: "Người chết do tai nạn giao thông, va chạm mạnh khiến cho xương sườn bị gãy và đâm thủng vào tim phổi dẫn đến chết."
Tần Sóc liếc nhìn hai lần, nhưng không thấy có gì khiến anh ta bận tâm, quay sang nói với Tô Vân Thiều: "Em thấy chuyện này có vấn đề gì không?"
Tô Vân Thiều: “Tôi muốn biết ngày sinh bát tự.”
Người của bộ phận đặc biệt cũng muốn biết nên Tần Sóc vẫn còn nhớ rõ, lập tức nói ra.
Tô Vân Thiều tính toán một chút, rồi lại nhìn gương mặt và lòng bàn tay của nạn nhân: “Lẽ ra anh ta không nên chết sớm như vậy.”
Ý nghĩa của câu nói này rất rõ ràng: nạn nhân chết do bị giết hại.
Bộc Tử Duyệt: “Tôi thấy trên người nạn nhân không có dấu vết nào bị trói chặt do dây thừng hay mảnh vải cả.”
Tần Sóc: “Các đồng nghiệp ở bộ phận điều tra cũng bảo ở trên xe không tìm thấy đồ kì lạ nào.”
Nếu nạn nhân quả thật do bị giết hại, thì vụ tai nạn giao thông lần này e rằng không phải do con người gây ra.
Với chút manh mối ít ỏi này, Tô Vân Thiều không thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.
“Còn manh mối nào khác không?”
“Theo tôi!” Tần Sóc dẫn đường ở phía trước, Tô Vân Thiều đi theo anh ta, nữ pháp y chưa từng gặp qua vụ án kỳ lạ nào như vậy, cũng đi theo.
Dáng người Tần Sóc cao lớn, chân lại dài nên đi khá nhanh, đi lên tầng hai, rất nhanh đã tới phòng họp ở cuối hành lang.
Ba người vừa tới trước cửa thì nghe thấy một giọng nói phát ra từ bên trong.
“Đây là vụ án của bộ phận đặc biệt chúng tôi, người thường không nên tham gia vào.” Người đàn ông rất kiên trì.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
“Tôi cũng nói rất rõ, một thành viên trong đội của tôi suýt bị sát hại trên đường, cho dù hung thủ đã chết đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ qua vụ án này!” Người phụ nữ càng mạnh mẽ hơn.
Tần Sóc gõ cửa, tiếng cãi vã lập tức ngừng lại.
Chờ đến khi bên trong vang lên câu “Vào đi”, lúc này Tần Sóc mới đẩy cửa, dẫn theo Tô Vân Thiều và Bộc Tử Duyệt vào, ánh mắt mọi người ngay lập tức tập trung lên người hai cô gái.
“Hẳn là mọi người đều biết Bộc Tử Duyệt, là nhân viên pháp y của chúng ta, còn người này là Tô Vân Thiều.”
Có rất nhiều người đang ngồi trong phòng họp rộng lớn, người đàn ông trung niên đứng đầu không ai khác chính là Hồ cục.
Bầu không khí giữa những người bên trái và bên phải căng thẳng đến mức tưởng chừng như giây tiếp theo họ sẽ bắt đầu đánh nhau, nhưng ông ấy lại tỏ vẻ như chưa nhìn thấy gì và còn cầm ly ung dung uống trà.
Nghe Tần Sóc giới thiệu xong, Hồ cục mỉm cười bước lên phía trước, vươn tay ra: “Cảm ơn đại sư, vì bùa bình an đã bảo vệ nhiều cảnh sát ưu tú trong đội của chúng tôi như vậy, tôi họ Hồ, gọi tôi là lão Hồ hay Hồ cục đều được.”
“Vì dân phục vụ.” Tô Vân Thiều bắt tay với ông ấy.
Vừa dứt lời, một giọng nói mỉa mai cao vút trên trời truyền tới: “Một lá bùa bình an bán ra với giá cao tận một vạn, lời đại sư nói ra trông có vẻ không đúng với cách làm ấy nhỉ.”
Không khí tràn ngập mùi xăng có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Tô Vân Thiều men theo giọng nói nhìn lại, người nói đang ngồi ở cuối bên phải, bộ dạng trông khoảng 13-14 tuổi, khuôn mặt non nớt, đầu tóc nhuộm hồng rất nổi bật và ăn mặc theo phong cách punk*.
*
Thấy cô nhìn qua đây, người nọ kiêu ngạo hất cằm lên, vẻ mặt ngỗ ngược như muốn nói: Nhìn cái gì mà nhìn? Ông đây nói cô đó!
“Vậy theo ý của cậu thì bùa bình an này phải có giá một tệ một lá mới đáng để vì dân phục vụ sao?” Giọng điệu của người phụ nữ khá khó hiểu, nhưng khi nghe kỹ hơn thì lại tràn đầy mỉa mai, đó là chủ nhân của giọng nữ mà ba người họ nghe thấy ở bên ngoài phòng họp.
Tô Vân Thiều nhìn theo, chính là người phụ nữ ngồi đầu tiên bên trái Hồ cục.
Người kia khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc ngắn gọn gàng, thân thiện gật đầu với Tô Vân Thiều, trong mắt toát lên vẻ cảm kích: "Tôi là Chu Hồng Ngọc, đội trưởng của bọn họ. Đại sư, mời ngồi."
Nói xong, cô ấy nhường vị trí của mình mà ngồi xuống ở chiếc ghế bên cạnh.
Hồ cục: “Đại sư, mời ngồi.”
Chỗ ngồi bên cạnh Chu Hồng Ngọc vốn không có ai, là dành cho phó đội trưởng, Tô Vân Thiều chưa kịp từ chối, Tần Sóc đã khuyên nhủ: "Em ngồi đi, tôi tổ chức cuộc họp trên đó."
Nói đến đây, Tô Vân Thiều cũng ngồi xuống.
Chàng trai tóc hồng há miệng đang định chỉ trích thì bị người bên cạnh vỗ vào gáy một phát, người đầu tiên bên phải liếc mắt cảnh cáo, cậu ta giận dữ khịt mũi nhưng không nói gì.
Cuộc họp chính thức bắt đầu.
Tần Sóc đưa tất cả thông tin liên quan lên màn hình lớn, bắt đầu từ vụ án tám người chơi trò kịch bản sát và bốn người trong đó đã chết, chiếu từng hình ảnh và bằng chứng hiện trường, đồng thời liệt kê mạng lưới quan hệ của từng người đã chết. ( app truyện TᎽT )
“Mỗi một nạn nhân đều chết theo một cách khác nhau, bị dìm trong bồn cầu, bị điện giật trong bồn tắm, bị treo cổ lên quạt và chết bằng cắt cổ tay. Điểm chung duy nhất của cả 4 người là đều từng chơi qua một lần trò kịch bản sát.” Dừng một chút, Tần Sóc tiếp tục bổ sung: “Thích khua môi múa mép, tham đồ rẻ tiền, ham ăn biếng làm, lại là một tên trộm vặt…có khá nhiều khuyết điểm, hàng xóm đều rất bất mãn."
Chàng trai tóc hồng cười nhạo: “Việc nhỏ nhặt như vậy mà có người có quỷ đi giết người sao?”
Giọng điệu của cậu ta có chút gay gắt, nhưng lời nói vẫn có lý.
Nếu những vấn đề nhỏ này trở thành động cơ giết người, không biết cả thành phố B sẽ chết bao nhiêu người.
“Còn một điểm chung khác.” Tô Vân Thiều nhìn bốn ngày sinh bát tự cô vừa ghi trên tờ giấy đặt trước mặt: “Dương thọ chưa đến.”
Mọi người không khỏi rùng mình.
Thanh niên trẻ tuổi đối diện Tô Vân Thiều sửng sốt, dùng một mảnh giấy viết ngày sinh của người đã mất rồi tự tính toán.
Tô Vân Thiều đang tính chạy bộ buổi sáng thì bị đưa đến Đội điều tra hình sự, nên trên người không mang theo bất cứ thứ gì: "Đội phó Tần, tôi cần một ít nhang, tiền giấy và lễ vật."
Tần Sóc: “Để làm gì?”
Tô Vân Thiều: “Gọi hồn.”
Nửa tiếng sau, tất cả đã chuẩn bị ổn thoả.
Tô Vân Thiều đứng trước chiếc bàn tạm thời đặt lư hương, đốt nhang, vẻ mặt nghiêm nghị, hai tay không ngừng bấm quyết, trong miệng lẩm bẩm.
Những người khác thì rúc vào góc tường, người thì tựa vào tường, trong lòng rất muốn nhìn nhưng lại không dám biểu lộ ra ngoài.
Dám làm trò gọi hồn trước mặt Hồ cục của Đội điều tra hình sự của thành phố?
Các cảnh sát chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy kích thích, nhìn lén Hồ cục đang đứng bên cửa sổ cầm ly thủy tinh uống trà ngắm nhìn phong cảnh, trên mặt viết khắp dòng chữ “già rồi tai không nghe rõ”, giả điếc đến cực điểm.
“Hồn tới.”
“Phách tới.”
Sau khi kêu lên hai lần, năm hình người bằng giấy nằm trên bàn trước mặt Tô Vân Thiều vẫn không nhúc nhích, cô thay đổi bấm quyết và nói: "Âm hồn qua đường hãy giúp tôi gọi hồn!"
Cửa sổ đang đóng chặt đột nhiên rộng mở, lay động nén nhang và thổi bay tiền giấy.
“Ha.” Chàng trai tóc hồng vừa bắt đầu giễu cợt thì đã bị vỗ mạnh vào sau đầu.
Cậu ta ôm đầu bất mãn quay lại, nhìn thấy rõ người đánh mình là ai, vẻ mặt hậm hực: “Anh.”
Cao Nhiên lạnh lùng uy hiếp: “Muốn chép sách à?”
Sắc mặt của chàng trai tóc hồng đột nhiên thay đổi, cậu ta không dám nói gì trước sức mạnh uy hiếp chép sách, nhưng trong lòng lại không phục: Nhỏ kia làm không được kìa, sao không cho người ta nói chứ?
Tô Vân Thiều thu tay, lấy điện thoại ra, lần đầu tiên chủ động gọi điện cho Diêm Vương yêu thích đòi nợ.
Chuông reo hai tiếng, đối phương liền bắt máy.
“Làm phiền rồi.”
“Có việc thì nói.”
Tô Vân Thiều nói tên và ngày sinh bát tự của năm người ra: “Tôi gọi hồn không được, muốn nhờ anh kiểm tra xem gần đây âm sai có thu nhập được hồn của năm người này không.”
Ngay khi những lời này vừa nói ra, cả hai bên đều im lặng.
Diêm Vương là do biết lời nói có ẩn chứa ý vị sâu xa: “Chờ.”
Những người còn lại là bởi vì hai từ “âm sai”.
Tần Sóc và những người bình thường khác chỉ cảm thấy rất đỉnh, nhưng những người trong bộ phận đặc biệt đều là người trong nghề nên biết rất rõ việc mời âm sai khó khăn cỡ nào.
Chàng trai tóc hồng sốc đến nỗi hai mắt mở to và cậu ta không thể thốt lên câu "cô ấy đang nói dối" nữa.
Nếu muốn giả vờ thì ít nhất phải lừa mọi người làm nghi thức mời âm sai chứ.
Nhưng nếu cô thực sự có thể mời âm sai đến giúp tìm người thông qua một chiếc điện thoại, thì người ở đầu dây bên kia chẳng phải là đại sư huyền môn có tu vi thâm sâu hơn sao? Xong đời rồi!
Xác nhận được chỗ dựa của cô, người này cậu không thể chọc vào được!
Không bao lâu, Diêm Vương đáp lời: “Chưa từng.”
Tô Vân Thiều: “Cảm ơn.”
Treo điện thoại, cô nhìn về phía mọi người đang chờ đợi kết quả: “Tôi đã đến thử nơi trò chơi kịch bản sát, lệ quỷ không giết người ở nơi đó. Dương thọ của năm nạn nhân chưa hết mà đã bị giết một cách bất ngờ, sau khi chết đi, hồn phách của họ không ở lại trần gian và cũng không vào địa ngục, chắc hẳn đã bị lệ quỷ ăn.”
“Bị ăn?” Chu Hồng Ngọc hơi bất ngờ: “Hậu quả sẽ như thế nào?”
Tô Vân Thiều: “Hồn phi phách tán, không thể đầu thai được.”
“…” Hiện trường như chết lặng.
Cao Nhiên bước về phía trước vài bước, cung kính hành lễ: “Tô đại sư, tôi là Cao Nhiên, bộ trưởng bộ xử lý hiện tượng siêu nhiên, tôi nghĩ không ai hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề hơn chúng ta, vì để nhanh chóng bắt được những lệ quỷ tà ác phá hoại trật tự thế gian và âm phủ càng sớm càng tốt, xin nhờ đại sư giúp chúng tôi một tay.”
“Đương nhiên.” Tô Vân Thiều đồng ý, thân là thiên sư, cô vốn có trách nhiệm giữ gìn trật tự trên thế gian.
“Lúc vụ việc xảy ra thì anh có ở trên xe không?”
Cao Nhiên: “Có.”
“Lúc đó anh có để ý đến đối phương đang làm gì hay không?”
Cao Nhiên suy nghĩ một lát: “Lúc ấy là đội phó Tần lái xe, còn tôi ngồi ở ghế phụ, đèn giao thông bên chúng tôi đang là đèn xanh, chiếc xe tải đang đi thẳng từ hướng ngược lại, đột nhiên rẽ trái mà không báo trước, tôi vô thức nhìn thoáng qua tài xế và thấy vẻ mặt của anh ta vô cùng sợ hãi.”
Tần Sóc đã kiểm tra lại các video giám sát từ mọi hướng tại ngã tư vào thời điểm xảy ra sự việc, kết quả cho thấy nó giống như những gì Cao Nhiên kể.
Chiếc xe tải chạy đến giữa ngã tư đường, gần như song song với chiếc xe của đội trưởng Tần Sóc và xe còn lại, đột nhiên xe tải bẻ tay lái sang trái, giống như cố ý muốn tông vào đám người Tần Sóc.
Đây cũng chính là nguyên nhân Chu Hồng Ngọc nói có người cố ý sát hại thành viên trong đội của cô ấy.
Sau đó, ba chiếc xe xảy ra va chạm, xe của đám Tần Sóc bị đâm văng ra một khoảng cách xa nhưng may có bùa bình an bảo vệ, vì thế xe và người đều không sao, còn xe tải và tài xế thì như một vụ tai nạn xe cộ bình thường.
Vụ việc xảy ra vào đêm khuya, trên đường xe đi lại không nhiều nên cảnh sát giao thông ngay lập tức kiểm soát sự việc. Họ chỉ thông báo với bên ngoài rằng cần phải đóng đoạn đường này để quay phim, còn có cảnh sát Internet túc trực ngày đêm.
Cho đến sáng nay, trên mạng vẫn chưa có video hay tin tức nào lan truyền về [Bất ngờ! Vụ việc ba chiếc xe va chạm vào nhau mà cả người lẫn xe đều không có hề hấn gì!]
Sau đó, hình ảnh ghi lại hành trình của hai chiếc xe được chiếu lên.
Xe của Tần Sóc ở phía trước, hình ảnh chiếu trong xe vẫn bình thường.
Xe của Câu Tử ở phía sau, vốn là chuyện bình thường, mãi đến khi xe Tần Sóc và xe tải sắp song song, hắn mới phóng to màn hình, phát hiện vẻ mặt của tài xế xe tải quả nhiên trở nên sợ hãi hơn.
Sau đó, vụ tai nạn xảy ra, xe Cẩu Tử bị đụng văng ra ngoài nên không chụp được những hình ảnh hữu dụng.
Tô Vân Thiều: “Lúc ấy có cảm nhận được hơi thở của lệ quỷ không?”
“Không có.” Cao Nhiên lắc đầu.
“Không có lệ quỷ.” Chàng trai tóc hồng nói: “Nhưng mà trong nháy mắt, tôi có nhận ra hơi thở của quỷ hồn.”
Cao Nhiên giải thích nói: “Tiêu Thành trời sinh có mắt âm dương, rất nhạy cảm với âm vật, cậu ta nói không có thì ít nhất trong phạm vi trăm mét sẽ không có lệ quỷ.”
Tiêu Thành tự hào hất mặt, không biết vẻ bướng bỉnh và bất mãn trên gương mặt biến mất khi nào.
Cao Nhiên: “Theo lý mà nói, nếu một người vừa mới chết hoặc chết sớm, quỷ hồn mới xuất hiện không hề biết mình đã chết, sẽ có một khoảng thời gian mê mang cần phải thích ứng, không thể nào biến mất nhanh chóng như vậy được. Tiêu Thành chỉ cảm thấy quỷ dị trong chốc lát, chẳng lẽ nào là trận pháp sao?
Tô Vân Thiều cho rằng khả năng này khó có thể xảy ra, nhưng vẫn đi theo Tần Sóc xem xét đồ đạc của nạn nhân và chiếc xe tải liên quan đến vụ tai nạn, nhưng vẫn không tìm thấy gì, họ định đi đến hiện trường xảy ra vụ việc để xác nhận lần cuối.
Lúc trên đường tới đó, Cao Nhiên hỏi Tiêu Thành: “Chuyện về quỷ hồn, sao trước đó em không nói cho tôi biết?”
Ánh mắt Tiêu Thành nhìn xung quanh, không dám nhìn thẳng vào mắt Cao Nhiên: “Thật ra chỉ là trong nháy mắt thôi, lúc bị xe tông, em còn tưởng rằng hồn phách của mình đã bị đánh bật ra và bị nhét trở lại, nếu không thì sao giải thích được cái cảm giác này?”
Cao Nhiên: “…”
Con mẹ nó…quả nhiên là cho cậu ta chép sách ít quá!