Rõ ràng lúc kể lại chuyện xưa thì vẫn sử dụng giọng nói ban đầu của mình một cách bình thường, không hề có một động tác nữ tính nào hết, cái quái gì lại đột nhiên chuyển sang giọng nữ?

Trực giác của Cảnh Thiện mách bảo có gì không đúng: “Đó là thứ gì?”

“Là bùa sấm đó.” Tần Giản khoe khoang, tay chỉ lên bầu trời: “Một lá bùa có thể thu hút sấm sét, nghe nói sấm sét là khắc tinh của quỷ, tôi chưa từng nhìn thấy quỷ bị sét đánh bao giờ, nếu anh không thành thật thì tôi có thể được tận mắt chứng kiến chuyện đó ấy nha.”

Tông giọng cuối cùng vui sướng lên cao giống hệt như khi Cảnh Thiện nói chuyện đáng ghê tởm với Tô Vân Thiều.

Cảnh Thiện bị chọc tức, cũng cảm thấy ghê tởm, anh ấy không biết thì ra giọng điệu nói chuyện của mình lại kinh khủng đến vậy.

Anh ấy chưa từng nhìn thấy bùa sấm bao giờ, cũng không chắc chắn lời nói của Tần Giản là thật hay giả, nhưng đau đớn trên mặt thì không phải giả, Tô Vân Thiều chỉ cần vẫy tay là có thể túm cổ anh ấy như một con vịt, ấn xuống đất đánh tơi bời là thật.

Cảnh Thiện rất thức thời, ngoan ngoãn quỳ xuống: “Các đại nhân còn muốn hỏi gì nữa không? Tiểu nhân nhất định sẽ nói hết tất cả những gì mình biết.”

Tô Vân Thiều không nghi ngờ những gì Cảnh Thiện nói, quả thật trên người anh ấy có khá nhiều ánh sáng công đức, và việc đó không chỉ đơn giản như việc cứu một hoặc hai sinh viên có ý định tự sát.

Bởi vậy, cô mới kết luận ma nước là ma thiện, không thể trừ anh ấy được, nếu không phải cái quỷ này có hành vi quá ghê tởm thì cô cũng không muốn đánh anh ấy như vậy.

“Từ giờ trở đi, trừ khi có người nghĩ quẩn trong lòng muốn đi tự sát, còn lại anh không cần phải hiện hình, kẻo dọa tới người thường.”

Cảnh Thiện: “Vì sao?”

Tô Vân Thiều: “Nếu anh đi quá giới hạn, các học sinh hoặc nhân viên nhà trường sẽ đi tìm thiên sư, họ sẽ bất chấp tất cả để đánh anh đến mức hồn phi phách tán, vậy lúc đó anh đi nói lí lẽ với ai?”User hdtruyen vui lòng ngừng hành động re-up thu phí bên truyện miễn phí bên app TYT, cảm ơn.

Cảnh Thiện sợ tới mức tự ôm chặt lấy bản thân mình: “Chẳng lẽ thiên sư chỉ làm mà không xem xét hậu quả sao?”

Mỗi ngành nghề chắc chắn đều sẽ có một hai cục phân chuột, Tô Vân Thiều không thể đảm bảo rằng ngành thiên sư này sẽ không có vấn đề gì.

“Anh tự mình cẩn thận một chút.”

Cảnh Thiện gật đầu đồng ý, trước khi rời đi anh ấy chân thành hỏi Tần Giản: “Cậu xác định không muốn vẽ cho tôi một bức thiệt hả? Tôi có thể làm người mẫu miễn phí cho cậu, còn có thể cho cậu mượn thoải mái thời gian.”

Mặt Tần Giản tái mét: “Không vẽ, phắn!”

Năm nay tiểu gia mới 17 tuổi, mặt đầy collagen, bộ giống với những sinh viên của Học viện Mỹ thuật ngày đêm cắm mặt vào vẽ tranh lắm sao? Cho dù Cảnh Thiện có tầm nhìn kém như vậy thì cậu ta cũng không có khả năng vẽ được!

Cảnh Thiện nhanh chóng rời đi, còn thở dài mấy lần trước khi đi, có thể thấy được anh ấy rất thất vọng.

Cái Khiết có chút tò mò nên Lôi Sơ Mạn giải thích lý do tại sao lúc đó Cảnh Thiện lại xuất hiện.

Không ngờ tới, dường như Cái Khiết suy nghĩ đến điều gì đó, vội vàng tạm biệt họ rồi đuổi theo hướng Cảnh Thiện rời đi, còn Hoàng Lập vốn đang giả chết lại tức giận nhảy ra khỏi túi.

Tần Giản: “Tôi dám cá một quả trứng luộc trong nước trà, cô ấy đi tìm Cảnh Thiện để vẽ.”

Lôi Sơ Mạn: “Đồng ý, thêm một quả dưa leo.”

Triệu Tình Họa: “Tôi cũng cảm thấy vậy, chị gái nhỏ này rất thích vẽ nên tôi thêm một quả cà chua.” ( app TYT - tytnovel )

Bách Tinh Thần cười ha ha: “Dám tụ lại chơi cá cược trước mặt lớp trưởng sao? Các cậu có thể, tôi cá thêm một cây kem!”

Mọi người đều cười ha ha.

Tô Vân Thiều lắc đầu, lại nói về vấn đề lúc trước: “Nếu gặp tai nạn thì một hoặc hai lá bùa bình an là đủ, nhưng nếu gặp quỷ hồn làm bị thương thì có bao nhiêu bùa bình an cũng vô dụng. Tôi có một số viên ngọc có thể chế tạo thành ngọc bội, dùng để phòng thủ và tấn công, khi nào chuẩn bị xong sẽ đưa cho mọi người.”

“Sao có thể để cậu tự trả tiền được? Chúng tôi sẽ tự mình mua các viên ngọc đó!” Tần Giản không đồng ý, hai lá bùa sấm cậu ta còn chưa trả tiền, sao có thể lợi dụng Tô Vân Thiều như vậy được?

Bốn người họ kiên trì muốn tự mình chuẩn bị ngọc thạch, Tô Vân Thiều cũng không cưỡng cầu nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Vân Thiều vừa chuẩn bị ra khỏi cửa để chạy bộ thì nhìn thấy một chiếc xe đậu ngoài cổng biệt thự.

Cửa sổ tài xế hạ xuống một nửa, trong miệng Tần Sóc ngậm điếu thuốc, còn tay thì cầm lon cà phê đen, quầng thâm mắt rất rõ, vừa nhìn thấy cô bước ra lập tức mở cửa xuống xe.

Cửa biệt thự được làm bằng sắt, tiếng mở cửa vào sáng sớm khá ồn ào, Tô Vân Thiều không muốn đánh thức người nhà và hàng xóm nên đã giẫm lên cửa sắt rồi dùng sức trèo qua.

“Anh tìm tôi có việc gì?”

Tần Sóc giơ ngón tay cái, rồi sau đó quay lại chuyện chính: “Người của bộ phận đặc biệt đã đến đây, tôi mời bọn họ tới để xem hồ sơ trường hợp bốn người bị giết chết, nhưng chỉ nhìn vào thông tin thôi thì không thể xác định được có phải do quỷ hồn tác quái hay không, nên tôi dẫn bọn họ tới xem hiện trường, ngay khi đoàn người vừa tới ngã tư đường thì xảy ra tai nạn xe.”

“Tôi đặt bùa bình an của em ở trong xe, bùa bị hủy, còn người và xe không có việc gì, tài xế xe tải đâm chúng tôi thì chết ngay tại chỗ. Người trong bộ phận đặc biệt phát hiện có điều gì đó không đúng, vừa xuống xe đã thấy tài xế lái xe không còn linh hồn.”

Người mới vừa chết mà không còn linh hồn?

Tô Vân Thiều nhíu mày: “Người trong bộ phận đặc biệt nói như nào?”

“Nếu bọn họ tra ra được chuyện gì thì tôi đã không tới tìm em rồi.” Tần Sóc uống ngụm cà phê còn lại: “Có cần tôi xin nghỉ giúp em không?”

“Không cần.” Tô Vân Thiều xoay người ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn rồi gửi hai tin nhắn.

Một cái cho nhóm người nhà: [Con ra khỏi nhà rồi.]

Một cái cho nhóm năm người: [Giúp tôi xin nghỉ hôm nay.]

Hơn nửa tiếng sau, hai người đã tới đội điều tra hình sự.

“Tô tiểu thư tới rồi.”

“Buổi sáng tốt lành nhé Tô tiểu thư.”

“Tô tiểu thư ăn sáng chưa đó?”

Mỗi cảnh sát mặc đồng phục và thường phục mà cô gặp trên đường đều mỉm cười chào hỏi Tô Vân Thiều, họ còn đối xử nhiệt tình hơn cả phó đội trưởng Tần Sóc bên cạnh cô.

“…Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tần Sóc: “Hôm qua chúng tôi đã xảy ra chuyện như vậy, cần phải điều tra và xử lý hậu quả, cho nên cả đội từ trên xuống dưới đều biết bùa bình an của em có thể bảo vệ cả người lẫn xe, vì vậy họ muốn gặp Tô đại sư trẻ tuổi đầy triển vọng và muốn mua thêm chút bùa bình an."

Tô Vân Thiều: “…” đúng là tránh được mùng một chắc gì tránh được hôm rằm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play