Ở một góc hẻo lánh và không một bóng người của Học viện Mỹ thuật, bảy người một quỷ đang nhìn ma nước bị đánh đến mức mặt mũi bầm tím sưng vù.
Tần Giản lắc đầu cảm thán: “Người anh em, lá gan của anh lớn thật, lại dám khiến Vân Thiều của chúng tôi buồn nôn.”
Bách Tinh Thần lạnh lùng nói: “Đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Lôi Sơ Mạn làm lơ gương mặt kia, chỉ thưởng thức bộ mặt dưới: “Dáng người này thật đáng kinh ngạc!”
Triệu Tình Họa bật chức năng đèn pin của điện thoại lên và cẩn thận quan sát hình thêu trên ống quần của ma nước.
Cái Khiết đưa tay ra sờ soạng một chút, tay cô ấy xuyên thẳng qua cơ bụng của ma nước mà không chạm vào cơ bắp thực sự: “Hả? Không phải nói có thể sờ vào sao?”
Hoàng Lập nhảy dựng lên đánh vào đầu gối Cái Khiết, nhưng sức bật lên không đủ thành ra đánh vào cẳng chân: “Này, chúng ta vẫn chưa ly hôn đâu đó, sao cô dám sờ quỷ nam khác trước mặt tôi!”
Ngón tay Cái Khiết dễ dàng sờ vào đầu Hoàng Lập, nhưng không khống chế được sức lực của mình nên Hoàng Lập bị ngón tay của cô ấy làm ngã xuống đất, trực tiếp nằm quỳ rạp trên mặt đất.
Cái Khiết: “…”
Hoàng Lập: “…”
Tần Giản lắc đầu cảm thán: “Quả nhiên, tình yêu giữa người và quỷ không có kết cục tốt đẹp.”
Bách Tinh Thần kết luận: “Qua câu chuyện này rút ra được bài học, không nên yêu đương với người giấy.”
Xem xét suy nghĩ của người trong cuộc và quỷ có liên quan, Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa quay đầu cười thầm, không dám phát ra tiếng.
Ma nước càng kiêu ngạo hơn nhiều: “Ha ha ha ha…”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web ty tnovel.
Cái tên này bị Tô Vân Thiều đánh đến nỗi sưng gần hết cả mặt lên, không biết lấy đâu ra dũng khí mà dám ngửa mặt lên trời cười điên cuồng như vậy.
Hoàng Lập nổi giận đùng đùng bước tới bằng hai chân ngắn ngủn, một chân đá vào cẳng chân của ma nước, nhưng ma nước né nhanh hơn, còn Hoàng Lập dùng lực quá lớn, không giữ cân bằng được nên ngã té chổng vó.
“…”
Ba giây sau, Cái Khiết giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhặt Hoàng Lập lên khỏi mặt đất, lắc hai lần cho bụi bay hết rồi nhét vào trong túi, giải thích chân thật cho câu “Chỉ cần mình không thấy xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác”.
Tần Giản thay những người xấu hổ lên tiếng, nếu như không phải lúc này cậu ta đang bị thương ở mông, hẳn là sẽ đào ra cả một tòa kim tự tháp.
“Khụ, ma nước, anh tên là gì? Vì sao lại đi giả nữ?”
“Hừ.” Ma nước quật cường xoay đầu đi, không ngờ lại gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Tô Vân Thiều.
Ma nước chỉ cảm thấy mặt và đầu đau nhức, tuy không biết tại sao cả người từ trên xuống dưới lại chỉ chăm sóc mỗi mặt mình, nhưng anh ấy không muốn trải qua cảm giác bị đánh như bao cát nữa đâu.
Cho nên, rất thức thời kể lại chuyện cũ của mình.
“Tôi tên là Cảnh Thiện, thiện trong lương thiện, bố mẹ hy vọng tôi có thể trở thành một người đàn ông tốt bụng và hiếu thảo, và quả thật tôi đã đáp ứng được kỳ vọng của họ trong mười mấy năm đầu đời, cho đến khi tôi thi đậu vào đại học…”
Ở trong mắt thế hệ trước, công việc có tổ chức ổn định sẽ giữ được thể diện hơn những công việc không có tổ chức.
Giáo viên, bác sĩ và nhân viên công chức là ba nghề họ yêu thích nhất, đó là nghề họ mong muốn con mình có được, một nghề mà họ tin rằng sẽ không bao giờ gây hại cho con cái họ, nhưng đó không phải là nghề mà con cái họ thích và mong muốn.
Lúc đầu, Cảnh Thiện rất chống cự và cố chấp, bố mẹ anh ấy không cho tiền nên anh ấy phải tự làm việc để kiếm tiền học đại học. Thậm chí, mỗi lần về nhà thì bố mẹ luôn tranh cãi với Cảnh Thiện về cùng một vấn đề đó, thế nên trong kỳ nghỉ lễ anh ấy đã chọn không về nhà, nhưng cuối cùng thì nhận lại được điều gì?
Trong dịp Tết Nguyên đán, được cho là thời điểm gia đình đoàn tụ vui vẻ, nhưng Cảnh Thiện bị xách ra làm một ví dụ tiêu cực.
Trước mặt tất cả người thân và bạn bè, bố mẹ đã chỉ thẳng vào mặt Cảnh Thiện và mắng là đứa bất hiếu. Họ ghét bỏ công việc đó và nói rằng anh ấy làm mất hết thể diện của nhà họ Cảnh, ném mặt mũi và tôn nghiêm của Cảnh Thiện xuống đất, khiến mọi người chỉ trỏ bàn tán về anh ấy.
—— Sớm biết mày không nghe lời như vậy, lúc trước nên bóp cổ mày chết đi cho rồi! ( app truyện T Y T )
—— Tao đã vất vả lắm mới nuôi mày lớn đến chừng tuổi này chỉ để mày chọc giận tao sao?!
Ném ra hai câu nói cay đắng như vậy, Cảnh Thiện chỉ có thể im lặng.
Nếu phản kháng lại, lỡ như khiến hai người tức giận đến mức đột quỵ phải nhập viện thì sao bây giờ?
Về sau, Cảnh Thiện cũng không muốn tranh cãi nữa.
Đó là bố mẹ ruột của anh ấy, ơn sinh dưỡng còn lớn hơn cả trời, sao có thể không quan tâm đến họ được?
Anh ấy từ bỏ công việc lương cao của mình để đọc sách, làm bài và chuẩn bị cho kỳ thi. Một đêm nọ, khi tới Học viện Mỹ thuật để giải sầu, anh ấy không cẩn thận trượt chân ngã xuống hồ sen và chết đuối.
“Hả ——?” Tần Giản vốn tưởng rằng cốt truyện tiếp theo sẽ là Cảnh Thiện thi đậu vào cơ quan nhà nước, bị cuộc sống hành hạ đến nỗi không còn hứng thú với cái gì, trở nên trầm cảm và quyết định nhảy xuống hồ sen tự tử. Tuy nhiên, cốt truyện đã có một bước ngoặt lớn giữa chừng?
“Vậy nên anh cải trang thành con gái, không phải chết trong im lặng mà là biến thái trong im lặng?”
“Biến thái cái đầu cậu ấy!” Cảnh Thiện trợn trắng mắt, trực tiếp xoay tròng mắt 360 độ: “Tôi vốn là nhà thiết kế quần áo, chuyên ngành là thiết kế quần áo phụ nữ, mặc đồ thiết kế của mình lên người thì có gì sai?”
Mọi người: “…” Điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Ngay sau đó, ai nấy cũng đều hiểu rõ tại sao bố mẹ Cảnh Thiện lại không đồng ý cho anh ta tiếp tục công việc này. Làm sao các thế hệ trước lại có thể vui vẻ khi thấy một người đàn ông trưởng thành thiết kế quần áo cho phụ nữ và khiến họ trông có vẻ quyến rũ hơn?
Tô Vân Thiều đứng bên ngoài quan sát một hồi lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Anh đã chết bao lâu rồi?”
“Chắc cũng cỡ 20 năm rồi.” Từ khi Cảnh Thiện trở thành quỷ thì không quan tâm đến thời gian cho lắm, nên chỉ có thể ước tính chung chung: “Tôi ở chỗ này lâu như vậy nên đã xem đây là nhà của mình từ lâu rồi, không cho phép có những đồ vật kỳ lạ bị ném vào trong đó, thỉnh thoảng khi gặp những người trẻ tuổi có suy nghĩ tiêu cực thì tôi sẽ giúp đỡ một chút.”
Cái Khiết chợt hiểu ra: “Trong Học viện Mỹ thuật có một tin đồn, nghe đâu rằng có một sinh viên từng đến hồ sen vào lúc nửa đêm để tự sát. Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cậu ta phát hiện ra mình đã nằm bên bờ hồ suốt đêm, trong giấc mơ gặp một đàn anh cầm dép lê đuổi theo vừa đánh vừa mắng còn la lối khóc lóc, kể từ đó cậu ta không dám tự tử nữa.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy đàn anh mạnh mẽ trong giấc mơ này rất quen thuộc.
Quả nhiên, Cảnh Thiện khoanh tay, hếch mũi lên cao rồi đắc ý hừ hừ.
“Tôi cứ tưởng đó chỉ là một truyền thuyết bị thay đổi sau khi truyền miệng, giống như cô gái không ai biết tên trốn trong nhà vệ sinh khóc thút thít hay tiếng đàn piano trong lớp học không người, chúng đều là bảy điều không thể tin được ở vườn trường.” Thiết Như Lan che mặt: “Không ngờ lại là sự thật!”
“Đúng vậy.” Cảnh Thiện theo bản năng giơ bàn tay tạo hình kiểu hoa lan lên, giọng nói cũng trở nên chói tai hơn: “Tôi cũng là một thực thể mãi sống cùng hồ hoa sen.”
Tần Giản lấy từ trong túi ra một tấm bùa sấm, ý chỉ: “Nói chuyện đàng hoàng!”