Số sính lễ còn thiếu mà Cái Khiết đã tự mình tiêu, cho dù là bán quần áo, túi xách hay làm thêm một vài công việc, cô ấy sẽ dùng mọi biện pháp để bổ sung lại.
Nhưng có một điều cô ấy để tâm hơn: “Thiên sư, ở ao sen của trường chúng tôi còn có một tên nam quỷ xấu đau xấu đớn, hắn còn hay thả thính nữa,...
“Ew- ọe”
Cái Khiết: ???
Nếu không phải cô ấy chưa nói xong, mọi người tưởng mình ói mấy bãi rồi.
Nhìn qua thì thấy Tần Giản nằm gục dưới gầm bàn, Bách Tinh Thần mặt mày tái nhợt, Lôi Sơ Mạn cùng Triệu Tình Họa lấy tay che miệng để khỏi nôn ra, thậm chí cả người giấy Hoàng Lập cũng co quắp lại.
Đáng ngạc nhiên chỉ có Tô Vân Thiều và Thiết Như Lan là còn bình thường. Người trước uống nước trái cây một cách bình tĩnh vì cô tự nhận mình là người có kiến thức rộng, trong khi người sau lại bối rối vì không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cái Khiết: “Ơ sao vậy?”
“Đừng có nói lại!” Tần Giản cầm chiếc khăn nhỏ được nhà hàng tặng mà vẫy vùng đầu hàng, “Xấu ma chê quỷ hờn nữa!”
Cái Khiết kinh ngạc: “Các cậu cũng gặp rồi sao?”
Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa nghĩ đến hình ảnh lúc đó mà khó chịu, gật đầu không nói nên lời.
Tình hình của Bách Tinh Thần tốt hơn một chút, bỏ qua một số vấn đề gây khó chịu, “Chúng tôi chỉ nhìn thấy nó sau khi mở mắt âm dương tạm thời, còn cậu thì… À quên, nãy Hoàng Lập có nói con ma đó có thể hiện hình.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tô Vân Thiều, ngoại trừ Thiết Như Lan, mọi người đều có chung một suy nghĩ: Hãy xóa sổ con ma đó ngay!
Tô Vân Thiều: “...” Cũng không cần đến mức vậy chứ.
"Hắn ta vẫn ngoan ngoãn ở đấy. Không làm hại ai cũng không làm phiền mọi người. Tôi có lý do gì để loại bỏ hắn chứ?"
Thiên sư cũng không gặp quỷ liền giết, right?
Con người có phân thiện và ác, ma quỷ cũng vậy mà thôi.
“Tôi, một con ma còn bị dọa sợ như vậy, không tính vào loại gây rối cộng đồng sao?” Tay Hoàng Lập yếu ớt giơ lên.
Tô Vân Thiều cười nói: “Thực là xin lỗi, đây là việc của âm phủ, thiên sư chả quan tâm đâu.”
Hoàng Lập gục xuống bàn, lật người nằm ngửa, đặt hai tay lên bụng dưới, trình diễn trực tiếp "cái chết bình yên".
Tô Vân Thiều cảm thấy sở thích của tên nhóc này là diễn xuất chứ không phải vẽ tranh.
“Cần tôi khoét hai mắt cho cậu không?”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web ty tnovel.
Hoàng Lập hơi ngẩng đầu: “Nếu cô không phiền.”
Tô Vân Thiều khoét hai lỗ lên mặt cậu, người giấy nhỏ lập tức có thêm hai con mắt tròn như hạt đậu, sau đó “cái chết bình yên” được nâng cấp thành “phiên bản cái chết bình yên đầy nước mắt”.
"Hahahaha——" Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên sôi động.
Tần Giản: "Ôi trời, trông cậu nhìn hài quá!”
Lôi Sơ Mạn: “Cậu hợp đóng vai nhân vật chính trong truyện tranh đó.”
Triệu Tình Họa: “Chắc là cần phải mặc thêm một cái váy nhỏ nữa rồi. Truyện tranh đâu phải chỉ có nam chính không đâu.”
Hoàng Lập đột nhiên sởn da gà, trốn sau một chai nước trái cây cao lớn, sau khi cảm thấy an toàn hơn thì mới thò đầu ra ngoài nói: “Ép buộc tôi xong còn bắt quỷ nam như tôi mặc đồ nữ là sao? Bản chất con người của mấy người còn không đấy? Làm ơn làm người đi!”
Bách Tinh Thần không nhịn được chế giễu: "Mọi người ở đây đều là con người ngoại trừ cậu đó."
Hoàng Lập: "..." Đời người thật khó khăn quá, trở thành ma cũng y chang!
Qua lời trêu chọc, họ quay lại chủ đề chính.
Cái Khiết hỏi: "Thiên sư, con ma đó thật sự không quấy rầy người ta sao? Tôi có thể nhìn thấy nó, những học sinh khác của Học viện Mỹ thuật chắc cũng có thể nhìn thấy."
Đây cũng là một vấn đề, tốt nhất nên cảnh báo tên ma nước này để hắn ta đừng xuất hiện làm người khác sợ hãi.
Tô Vân Thiều suy nghĩ một chút: "Đêm qua có hàng trăm con ma đi lại, cậu nhìn thấy bao nhiêu con?"
Lý do chính để hỏi điều này là vì cô muốn biết đôi mắt của Cái Khiết đã bị âm khí ảnh hưởng đến mức độ nào.
Tuy nhiên, khi cụm từ "Bách Quỷ Dạ Hành" được nhắc đến, bầu không khí vui vẻ náo nhiệt trong phòng đột nhiên tắt ngấm, xuống dốc không phanh.
Cái Khiết khóe miệng cứng đờ, lắp bắp nói: "Tôi chỉ nhìn thấy con ma kia, cùng lắm là nghe được tiếng Hoàng Lập bảo tôi chạy đi chứ không có gì khác..." Nói đến cuối, cô ấy không nhịn được mà giọng rưng rưng.
Nếu biết đêm qua có hàng trăm con ma đi quanh, cô ấy đã trốn học và trốn trong ký túc xá để vẽ rồi!
Biểu cảm trên khuôn mặt của những người khác cũng không tốt chút nào. Không một ai trong số họ muốn đi sâu hơn vào ý nghĩa của từ “Bách Quỷ Dạ Hành” hết, vì ngay chính cả từ đó cũng đã đủ đáng sợ rồi.
Tần Giản là người duy nhất không sợ hãi, vô cùng hứng thú hỏi: "Là có một trăm con ma đi lang thang trên đường đúng không?
Bách Tinh Thần không thể không liếc mắt đồng cảm nhìn người anh em “ngây thơ” này.
Quả nhiên, Tô Vân Thiều hơi nhướng mày: "Ai nói một trăm con là một trăm thiệt chứ?"
“Vậy, vậy là bao nhiêu con?” Tần Giản cảm thấy có gì đó không ổn. Cậu ghét sự tò mò của mình, sợ không biết kết quả sẽ bực dọc lắm.
Tô Vân Thiều không nói cho cậu ta biết cụ thể là bao nhiêu, mà là hỏi một câu khiến mọi người sởn da gà: “Cậu nghĩ vào dịp Trung Nguyên, hay còn gọi là Lễ Vu Lan, sẽ có bao nhiêu con?”
"Tôi..." Tần Giản vẫn muốn nói, nhưng lại bị Lôi Sơ Mạn và Bách Tinh Thần bịt miệng cậu, buộc cậu phải tạm thời đăng xuất.
“Vân Thiều, cậu có thể bán cho tôi thêm ít bùa hộ mệnh được không? Tôi thấy một cái không đủ” Triệu Tình Họa lần đầu tiên biết thế giới mình đang sống nguy hiểm đến vậy, thực sự có thứ như vậy. Cuộc diễu hành đêm của hàng trăm con ma.
Lôi Sơ Mạn: "Tôi nữa."
Bách Tinh Thần: "...Tôi cũng muốn mua một ít."
Tần Giản: "Ư… ư… ư.... tôi cũng muốn.”
Cái Khiết xoa xoa tay: "Thiên sư, tôi cũng mua một ít được không? Tiền có thể lấy từ phần tiền sính lễ của tôi."
Thiết Như Lan nghẹn ngào nói: “Thiên sư, mất ngủ là khổ lắm đó!”
Tô Vân Thiều hít một hơi thật sâu, giọng nói cũng không kìm được mà hạ thấp xuống: "Mỗi người một cái nhé?"
"Sao lại thế?!" Tiếng đáp lại đồng loạt, đều tăm tắp như một dàn hợp xướng.
Hoàng Lập giơ đôi tay nhỏ bật lên bật xuống: "Tôi, tôi mua được không? Tôi có thể lấy tiền từ quà sính lễ của vợ tôi!"
Tô Vân Thiều: "..."
Đám người như Cái Khiết không biết thì thôi, nhưng như Tần Giản rõ ràng biết cô ấy không thể có tiền, vậy còn cố nhét tiền đưa cô ấy làm gì?!
Thiên sư Vân Thiều hít một hơi thật sâu, khuyên nhủ một cách chân thành: "Bùa hộ mệnh có giá mười ngàn mỗi chiếc. Mọi người nên chi tiêu hợp lí, rèn luyện thói quen tiêu dùng tốt, không nên chạy theo trend một cách mù quáng thế được.”
Để tôi nói thẳng: “Bùa hộ mệnh rất đắt, mỗi người mua một tấm là đủ rồi, đừng có lãng phí tiền như thế!”
Lần đầu tiên Cái Khiết gặp một thiên sư khuyên người khác tiêu ít tiền lại, sự mới lạ và khác biệt này… chỉ muốn cô mua nhiều hơn.
“Thiên sư, đúng là tôi thiếu tiền, nhưng nếu chết mà không tiêu hết tiền thì chẳng phải sẽ giận đến mức bật khỏi hũ tro sao? So với tiền, mạng sống đương nhiên quan trọng hơn chứ! Hoàng Lập và tôi sẽ mua bốn cái, có tấm để dự phòng thì tốt hơn”.
Thiết Như Lan suy nghĩ một chút, cảm thấy mức giá này nằm trong phạm vi chấp nhận được của mình.
"Tôi mua một bảng vẽ thôi cũng tốn mấy chục nghìn rồi, bùa hộ mệnh có thể bảo vệ mạng sống lại còn giúp ngủ ngon, cả nhà tôi đều cần. Mỗi người ba tấm, trước hết cho tôi ba mươi tấm nhé."
Nhìn thấy sắc mặt của Tô Vân Thiều ban đầu từ thản nhiên đến mất bình tĩnh, mấy người Tần Giản cuối cùng cũng nhớ ra lý thuyết thiếu tiền nhưng không thể có tiền trước bữa tối.
Không thể bán lấy tiền ư? Đơn giản thôi!
Bách Tinh Thần: "Tôi sẽ dùng vàng để thanh toán nhé."
Lôi Sơ Mạn: "Ngọc trai và đá quý có được không?"
Triệu Tình Họa: "Hình như tôi có một chiếc vòng tay kim cương."
Tần Giản: “Vẫn là ô tô tốt nhấtt!”
Cái Khiết:? ? ?
Thiết Như Lan:? ? ?
Đây là câu nói bình thường mà học sinh trung học có thể thốt ra sao?!
Hai người nhìn người giấy trên bàn cũng từng là học sinh trung học trước khi chết, Hoàng Lập vội vàng xua tay: “Đừng nhìn tôi! Nhà tôi có mở thêm mấy cửa hàng, có chút tiền thôi, đừng đánh đồng tôi với họ!”
Tô Vân Thiều nói trong lòng: “Tôi cũng vậy.”
Cô quyết định đối phó với Cái Khiết và những người khác trước, sau đó tập trung đối phó với những người bạn kỳ lạ của mình.
Tô Vân Thiều lấy từ trong túi ra sáu tờ bùa hộ mệnh đưa cho Cái Khiết và Hoàng Lập bốn cái, “Bùa hộ mệnh chỉ cần dùng để tự vệ thôi, hai tờ là được rồi.”
Cô lại đưa cho Thiết Như Lan hai cái nữa: "Để cậu giữ bùa hộ mệnh trước đi, nếu đêm nay còn mất ngủ thì ngày mai lại đến tìm tôi lấy thêm."
Không muốn ở lại trong phòng trò chuyện rồi lại phải buôn bán trả tiền bùa hộ mệnh, Tô Vân Thiều đứng dậy đầu tiên, “Đi thôi, đi gặp con ma nước đó.”
Mông của mọi người dính chặt vào ghế như keo vậy, không ai cử động.
Thiết Như Lan vẫn nhớ họ đã buồn nôn như thế nào khi nhắc đến con ma nước ấy, không dám tách ra khỏi nhóm.
Tô Vân Thiều: "..." Bỗng thấy thương cảm cho con ma nước đó ghê.
“Tôi tự đi một mình vậy.”
Sau khi nhìn Tô Vân Thiều một mình rời đi, những người trong phòng nhìn nhau, lương tâm cắn rứt.
Cái Khiết: “Đây là việc của Học viện Mỹ thuật chúng ta, tôi sẽ qua kiểm tra.”
Thiết Như Lan do dự gật đầu, Hoàng Lập nhảy vào túi của Cái Khiết, hai người bước đi trước.
Bốn người còn lại, Tần Giản và những người khác thở dài một tiếng, mang theo tinh thần như tiếng gió vùi dập, sau khi thanh toán xong, họ cũng bước theo sau.
Và rồi, không lâu sau khi rời khỏi nhà hàng, Tô Vân Thiều gặp lại họ.
Nhóm người chăm sóc Tần Giản, thong thả đi đến ao sen với tốc độ đi dạo sau bữa tối.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần ao sen, tên ma nước lại mở cổ áo rộng ra hơn, trong tâm trí, anh ấy mô phỏng lại hình ảnh một người cúi đầu mỉm cười tạo dáng quyến rũ, sau đó chậm rãi quay đầu, chuyên nghiệp bắn dáng... ừm?
Con ma nước nhìn chằm chằm vào ao sen với đôi mắt đờ đẫn, hoàn toàn không hiểu mình đang nhìn thấy gì.
Tổng cộng có bảy người, đứng thành một hàng với cô gái buộc tóc đuôi ngựa ở giữa.
Ngoại trừ cô gái ở giữa nhìn bình thường như không thấy anh ấy, sáu người còn lại đều quay đi, chỉ để mông hướng về phía anh ấy!
Ma nước nổi giận: "Các người làm gì thế?" Quay mông cho một con quỷ xem, đúng là vô văn hóa!
Tần Giản chẳng những không dám quay đầu lại mà còn không dám mở mắt ra. Cậu quay lưng về phía con ma nước và phàn nàn: “Anh nhìn mình như vậy, có còn chút lòng tự trọng nào không? Anh làm bẩn bức tranh tưởng tượng của tôi về Linh Nhi muội muội tắm trong hồ sen rồi đấy, tôi còn chưa tính sổ anh thì anh làm gì có tư cách mà la hét?”
"Cậu làm sao vậy? Sao cứ phải chọn ngày này?!" Con ma nước tức giận đứng lên từ trong nước, lộ ra phần trên cơ thể bị nước che phủ, da mặc dù hơi trắng một chút nhưng vẫn có cơ ngực và bụng sáu múi.
Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng của phụ nữ, dễ dàng khoe được vóc dáng và đường cong của cơ thể, anh ấy chỉ cài một chiếc cúc ở giữa, cố ý để lộ dáng người.
Lúc này, chiếc áo ướt sũng ôm sát vào người, cơ ngực, cơ bụng, và đường nhân ngư trên bụng như ẩn như hiện, tạo nên chút hấp dẫn và sắc nét.
Tô Vân Thiều cảm thấy bối rối.
Nói một cách logic, một người đàn ông đã rèn luyện cơ thể mình đến mức này thì phải coi nó là đẹp, thậm chí còn tự hào về nó. Đây cũng là gu thẩm mỹ của hầu hết đàn ông và phụ nữ.
Điều gì đã xảy ra khiến con ma nước thay đổi về mắt thẩm mỹ như vậy?
Con ma nước quét ánh mắt xung quanh, phát hiện Tô Vân Thiều đang nhìn cơ bụng của mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy thú vị.
Giọng nam thô ráp vốn dĩ đã trầm xuống, dịu đi, tăng thêm một chút nữ tính quyến rũ: "Cô bé, em có thích dáng người của anh không? Có muốn lại gần xem kỹ hơn không? Có thể chạm vào ~ Có tới tám múi nhé. ~ Siêu hiếm luôn~”
Tô Vân Thiều: "..."
Trong khoảnh khắc đó, Tô Vân Thiều cảm thấy "Quy tắc thiên sư" đã được truyền lại nhiều năm, nên phải điều chỉnh theo thời đại mới, bổ sung thêm một điều khoản nữa - “Nếu ai đó làm thiên sư cảm thấy kinh tởm, liền vả gãy răng nó.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cách đây không lâu.
Tô Vân Thiều: “Tôi có lý do gì để đánh anh ấy?”
Và không lâu sau đó.
Tô Vân Thiều: “Đánh chết anh ấy đi!.