Tần Giản ban đầu tính ở nhà nghỉ ngơi trước khi ra ngoài đi dạo. Nhưng chưa kịp làm thì kế hoạch thay đổi. Thiết Như Lan liên lạc với Lôi Sơ Mạn, họ cần phải đến Học viện Mỹ thuật một chuyến.
Tần Giản không thể ở nhà một mình, cậu nằm úp trên ghế sau, yêu cầu tài xế lái xe chậm lại.
Năm người gặp nhau tại nhà hàng đã hẹn, Tần Giản dường như trở nên suy sụp.
Tô Vân Thiều có cách khiến Tần Giản thoải mái hơn, nhưng khi thấy cậu ta tươi như hoa, như muốn tham gia mọi trò vui thì cô liền dẹp ngay cái suy nghĩ đó.
Bách Tinh Thần đặt một phòng lớn có ghế da, đỡ Tần Giản từ từ ngồi xuống ghế: "Cậu ở nhà xem chúng tôi phát sóng trực tiếp cho cậu thì có gì khác đâu?”
“Việc xem trực tiếp sự kiện với đọc mô tả về sự kiện giống nhau hả?” Tần Giản khịt mũi, sự cứng đầu muốn xem sự kiện của cậu cũng khiến các bạn kinh ngạc.
Đã đi xa rồi, cũng đến nơi rồi, sao mà chở Tần Giản về được nữa?
Thôi thì chỉ có thể chăm sóc cậu ta nhiều hơn.
Ví dụ, nếu một người bạn bị thương và không thể ăn hải sản hoặc đồ ăn cay, họ sẽ chọn những món ăn nhẹ nhàng hơn.
Sau khi gọi món, Thiết Như Lan và Cái Khiết vẫn chưa đến nên Lôi Sơ Mạn đưa điện thoại mình ra để cho mọi người cùng xem.
Thiết Như Lan: [Mạn Mạn, tôi cảm thấy gần đây Cái Khiết có gì đó không ổn ấy.]
Lôi Sơ Mạn: “Sao vậy?”
Thiết Như Lan: “Lần trước đại sư giúp cô ấy mở mắt âm Dương để có thể nhìn thấy nam quỷ, nhưng gần đây tôi thường thấy cô ấy nói chuyện với tên nam quỷ ấy.”
Lôi Sơ Mãn: “Lỡ cậu ta nói chuyện một mình thì sao?”
Thiết Như Lan: “Vậy để tôi đưa cho cậu xem vài ví dụ, cậu tự nhìn nhé.”
Lôi Sơ Mãn: “Tôi sẵn sàng rồi, đưa ra đi.”
Thiết Như Lan: “-Này, cậu có đó không?”
Thiết Như Lan: “-Có phải buổi tối cậu mới ra ngoài được đúng không?”
Thiết Như Lan: “-Cậu bị hèn à? Sợ chết rồi phải không?”
Lôi Sơ Mãn: “Cậu ấy không phải nhìn thấy ma đó chứ???”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web ty tnovel.
Thiết Như Lan: “Các bạn cùng phòng khác không để ý vì chúng tôi thường nói chuyện với tượng đá khi vẽ tranh, nói chuyện một mình cũng không có vấn đề gì to tát, nhưng có quỷ nam gần mình tôi không thể chịu nổi! Ngủ không ngon, còn phải vào nhà vệ sinh thay quần áo, không được gãi chân cũng chả được ngoáy tai, cuộc sống này đúng là khó khăn quá, hu hu hu…”
Các đoạn sau đều là Lôi Sơ Mạn an ủi Thiết Như Lan
Thậm chí còn đề xuất cô nên mua một chiếc bùa hộ mệnh đeo bên người, và cũng từ khi có cái bùa đó, Thiết Như Lan ngủ rất ngon vào ban đêm.
Lôi Sơ Mạn thấy vậy có chút xấu hổ: "Tô Vân Thiều, tôi không gây phiền phức cho cậu chứ?”
Tô Vân Thiều: “Bán ít lại thì không có vấn đề gì.”
Nghe như vậy, bốn người còn lại đều tò mò
Tần Giản khẽ cau mày: “Nhưng anh trai tôi mang về cả đống bùa hộ mệnh này, mỗi người đều được tặng một cái rồi còn bỏ vào trong xe nữa. Với tiêu chuẩn bán hàng của cậu…thì có thể bán được giới hạn tối đa là bao nhiêu?”
Người cuối cùng hỏi Tô Vân Thiều về mức giới hạn và tối đa là bố và mẹ cô. Sau khi biết kết quả, mỗi lần chuyển tiền đều chuyển đến một mức độ tối thiểu.
Tô Vân Thiều sợ Tần Giản sẽ giống họ rồi làm vậy.
"Người giới Huyền Môn kiếm tiền bằng khả năng của mình, nhưng cũng có tục lệ quen thuộc là quyên góp một nửa số tiền đó để làm từ thiện. Một là để báo đáp cho xã hội, hai là tích đức và làm điều tốt."
“Thế nên là việc bán một tờ bùa hộ mệnh giá một vạn đi, cậu chỉ thu về được năm ngàn thôi.”
Tần Giản đếm bằng đốt ngón tay: "Rồi trừ đi chi phí mua giấy phù và đá chì, cộng thêm thời gian vẽ phù thì cậu không kiếm được nhiều cả.”
Về mặt thời gian và chi phí lao động, đúng là cô không kiếm được nhiều tiền cả.
Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa từ trước đến nay không bao giờ lo lắng về tiền bạc, và họ cũng không hiểu biết giá cả của giấy phù và đá chì, chỉ nghe Tần Giản nói là không nhiều, nên họ đơn giản là ước lượng một cách tổng quan và rút ra kết luận mà không đi vào chi tiết hay phân tích kỹ lưỡng.
Chỉ kiếm được hai nghìn năm từ một tờ bùa hộ mệnh thôi á? Không nhiều một chút nào!
Ngược lại, Bách Tinh Thần, một người theo chủ nghĩa vô thần, đã tìm hiểu về nguyên liệu cần thiết để vẽ phù nên có hiểu biết về giá cả.
Tô Vân Thiều: “Mệnh của tôi thiếu tiền, không thể có tiền được, nên ngay cả khi bán phù cũng giữ lại được một nửa thôi, chỉ cần bán một chút đủ tiêu là được.
Nếu không thì sau mỗi lần bán cũng phải tìm cách tiêu tiền à, phiền phức lắm.
"Tại sao?" Triệu Tình Họa không hiểu: "Thiếu tiền thì nên kiếm tiền chứ? Không thể có tiền là sao?”
Lôi Sơ Mạn: "Chuyển tài sản tiền mặt sang tài sản cố định thì sao?"
Tần Giản: “Để tôi nói cậu nghe số mã cổ phiếu mà bố tôi đã mua.”
Bách Tinh Thần: "Đầu tư vào chứng khoán không có tương lai đâu, còn vàng là tiền tệ cứng, cậu nên mua vàng."
Bất ngờ, Tô Vân Thiều, người trước đây không quan tâm đến việc quản lý tài chính: "..."
Người duy nhất không biết gì về tài chính, Triệu Tình Họa: "..."
Lúc đó, đầu bếp gõ cửa mang đồ lên đã đến, đề tài đột nhiên bị gián đoạn.
Không lâu sau đó, Thiết Như Lan và Cái Khiết cũng đến.
Tô Vân Thiều nhìn thấy nam quỷ theo sát bên cạnh Cái Khiết, thân hình của hắn đã rắn chắc hơn so với lần gặp trước, không thấy dấu hiệu tử khí giữa hai chân mày của Cái Khiết nữa.
Việc họ âm hôn như thế này đã vượt khỏi phạm vi hiểu biết của cô, thực sự là điều kỳ lạ.
Đồ ăn được bưng ra, mọi người bắt đầu ăn mà không ai nói lời nào.
Sau khi ăn xong, mọi người uống một chút nước trái cây và ăn tráng miệng, họ bắt đầu thảo luận vấn đề chính.
Lần gặp này, Cái Khiết hoàn toàn không còn vội vàng và sợ hãi như lần trước muốn giải quyết ngay vấn đề với tên nam quỷ, mà ngược lại còn tự đề xuất hỏi Tô Vân Thiều: "Thiên sư, tôi có thể gặp anh ta thêm một lần nữa không?"
Tên nam quỷ dường như cũng muốn nói chuyện với Cái Khiết, nhìn Tô Vân Thiều với khuôn mặt đầy hy vọng.
Dưới sự chú ý của mọi người, Tô Vân Thiều không chạm vào trán Cái Khiết để mở mắt Âm Dương, mà thò tay vào túi lấy ra một tờ giấy giấy nhỏ. ( app truyện T Y T )
Nhân vật bằng giấy ấy chỉ nhỏ cỡ bàn tay, với cái đầu mũm mĩm và tứ chi tròn trịa, rất giống với biểu tượng nam trước cửa nhà vệ sinh.
Tô Vân Thiều dùng một tay để tạo thành ký hiệu, sau đó vẽ một đường lên khuôn mặt của người giấy, gần vị trí miệng, và ngay lập tức có một khe hở xuất hiện.
"Lại đây bám vào nó.”
Tên nam quỷ ngoan ngoãn đi đến.
Ngay sau đó, người giấy ở trên bàn từ từ bò lên.
Giống như một đứa trẻ mới tập đi, tay chân đứng vững, nếu không cẩn thận có thể bị ngã.
Mọi người kiên nhẫn quan sát người giấy nhỏ quơ chân múa tay trên bàn, nhảy lên nhảy xuống cho đến khi thích nghi hoàn toàn với cơ thể giấy.
"Xin chào." Mảnh giấy nhỏ mở miệng, giọng nam trong trẻo cất lên: "Tôi là Hoàng Lập."
"Tôi chết đây!" Tần Giản hoảng sợ nhảy cẫng lên rồi lại ngồi xuống, quên mất rằng là mông đang bị thương, cười hằn học một lúc.
Lúc này Bách Tinh Thần cũng không còn hơi đâu quan tâm đến người anh em của mình nữa.
Trước đây, cậu chỉ nghe người ta gọi nhân vật trong anime hoặc game là người giấy, không ngờ lại có cơ hội nhìn thấy người giấy thật nói chuyện, rất là kỳ lạ!
Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa còn cảm thấy đáng yêu trước nhân vật bằng giấy nhỏ này, thậm chí cả Thiết Như Lan, người tuyên bố bị quỷ nam dọa đến phát điên cũng tỏ ra cảnh giác.
“Xin chào." Hoàng Lập giơ ngón trỏ ra, bàn tay nhỏ nhắn bắt tay với cô.
“Hoàng Lập, tôi muốn hỏi cậu một câu từ rất lâu rồi.”
Mọi người nhắm mắt lại, cho rằng Cái Khiết định hỏi về vụ hồn ma.
Nhưng lại không ngờ rằng cô ấy nói: “Cậu sợ chết à?”
Mọi người: ???
Hoàng Lập lắc đầu: “Không phải. Hôm qua có quá trời ma trong trường, còn mạnh nữa, tôi sợ bị chúng nó bắt ăn thịt, đặc biệt là con ma nước cô nhìn thấy bên bờ hoa sen, nó có thể hiện hình và cô hoàn toàn có thể nhìn thấy nó, nếu cô bị nó bắt thì tôi không thể cứu cô được đâu.”
“Ơ???” Mọi người bối rối: "Sao cậu lại muốn cứu cô ấy?”
Không phải việc cứu người khỏi ma là một hành động khó hiểu, chỉ là dưới tiền đề rằng Cái Khiết và Hoàng Lập âm hôn với nhau, chỉ khi Cái Khiết chết thì họ mới trở thành vợ chồng thật sự.
Hoàng Lập cứ tự nhiên nói: “Cô ấy là vợ tôi.”
Cái Khiết dở khóc dở cười, vậy là cô có thêm một vệ sĩ ma nữa rồi.
Tô Vân Thiều không khỏi hoài nghi việc âm hôn này.
“Hoàng Lập, tại sao cha mẹ cậu lại muốn âm hôn cho cậu? Họ đã làm những gì vậy?”
Hoàng Lập: “Gia đình muốn tìm cho tôi một người vợ, theo lời của thầy bói, họ đã đặt tiền và trang sức vào một cái túi rồi đem vào rừng, sau đó cô ấy là người nhặt được. Tôi thích vẽ tranh, nhưng sức khỏe không tốt, tôi đã đi theo cô ấy, xem cô ấy đi học, vẽ tranh, làm thêm và ở ký túc xá, giống như tôi cũng đang trải qua cuộc sống sinh viên vậy!”
"Mạo muội hỏi một câu." Tần Giản giơ tay lên, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Hình như có vẻ cậu chưa từng đại học?"
Hoàng Lập: "Vì sức khỏe tôi không tốt nên không được đi học thường xuyên, tôi chết từ trước khi tốt nghiệp trung học mà." Giọng điệu của cậu ấy toát lên sự tiếc nuối và khao khát về kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Mọi người: …
Im lặng một lúc, tất cả mọi người cùng đồng thanh nhấn mạnh: "Cuộc hôn nhân này nhất định phải ly hôn!"
"Ớ?!" Hoàng Lập không thể tin được: "Mọi người đều muốn tách rời tôi và cô ấy à?"
Cái Khiết độc thân từ trong bụng mẹ, từng mơ về người bạn trai của mình sẽ như thế nào.
Tất cả những câu chuyện lãng mạn mà cô ấy ảo tưởng khi còn nhỏ, như "Luật sư bá đạo yêu tôi" hay "Vợ nhỏ của tổng tài", và những câu chuyện tương tự, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ bao gồm viễn cảnh bạn trai của cô ấy là một tên nhóc chưa trưởng thành.
Không ngạc nhiên khi tên nhóc này sau khi gặp quỷ liền rón rén chui vào chăn của cô ấy run lẩy bẩy!
Luôn mồm nói "vợ tôi" nhưng kết quả thằng em còn chưa mọc lông!
"Đại sư, làm sao để ly hôn trong trường hợp này?" Cái Khiết nhìn Hoàng Lập mà mặt không cảm xúc, che miệng cậu ấy lại, bất chấp lời nói của cậu ấy về việc "Tôi phải nghỉ lại một năm vì sức khỏe không tốt, nhưng thực sự tôi đã thành niên rồi mà!"
"Có thể hoàn lại số tiền và trang sức đó không?"
Tô Vân Thiều: "Chắc chắn phải trả lại đồ đó. Ngoài ra, cậu còn phải viết một bức thư ly hôn."
Hoàng Lập bị che miệng không thể nói được lời nào, thở phì phì khoanh tay trước ngực, rõ ràng là không muốn hợp tác.
Cái Khiết nhìn cậu ấy một cái, không ép buộc: "Tôi có thể viết không?"
Tô Vân Thiều gật đầu: "Sau khi cô trả lại tiền sính lễ, cô có thể viết."
Cái Khiết đột nhiên tiêu tiền phung phí khác với thói quen của bản thân, có thể thấy rằng cô ấy đã chi tiêu không ít từ số tiền sính lễ đó. Đợi cô ấy làm thêm kiếm tiền bù vào phần thiếu hụt, chắc sẽ phải đợi một khoảng thời gian khá lâu.
Thiết Như Lan muốn nói: ‘Nếu cậu cần tiền, tôi có thể cho cậu mượn!’
Nhưng lại lo rằng sau khi nói ra câu này, Cái Khiết sẽ hiểu lầm, cậu ta nhìn chăm chú vào cô ấy.
Cái Khiết không nghĩ về việc bao giờ cô ấy mới có thể bù lại phần tiền sính lễ này, mà là... "Sau khi ly hôn, Hoàng Lập sẽ ra sao?"
Tô Vân Thiều: "Tôi có thể đưa cậu ấy đến Địa Phủ."
"Có thể giữ lại không?" Lo lắng rằng họ sẽ hiểu lầm, Cái Khiết giải thích: "Vì Hoàng Lập thích cuộc sống đại học, có thể để cậu ấy đi theo tôi, và cùng tôi học đại học không?"
Mắt của Hoàng Lập sáng lên ngay lập tức, cho thấy cậu ấy thực sự thích cuộc sống đại học.
Việc chi tiêu rất nhiều từ số tiền lớn cô ấy nhặt được đã làm cho mọi người nghĩ rằng tính cách của Cái Khiết không tốt, nhưng không ngờ cô ấy lại luôn suy nghĩ cho Hoàng Lập.
Thật khó tin.
Tô Vân Thiều không nói gì về việc "người và ma có hai con đường khác biệt", chỉ nhắc nhở: "Do tác động lâu dài của năng lượng âm từ Hoàng Lập, cô đã có thể mơ hồ nhìn thấy ma, nếu tiếp tục như vậy, mắt hoặc cơ thể của cô có thể bị ảnh hưởng, khiến cô sẽ phải tiếp xúc với thế giới khác. Vậy, cô còn muốn giữ cậu ta bên cạnh không?"
"Có chuyện tốt như vậy sao?!" Tần Giản bất ngờ không thôi.
Nếu không phải vì ánh mắt đe dọa từ mọi người thì cậu ta đã sẵn lòng tự nguyện nói: "Tôi sẽ đưa Hoàng Lập đi!"
Hoàng Lập hơi ngẩng đầu một chút, tuy chỉ là một người giấy nhỏ bé, nhưng Cái Khiết vẫn nhận ra sự lo lắng gấp gáp trong đó.
Cô ấy cười, nét u buồn trên khuôn mặt cũng dường như tan biến: "Gieo nhân nào thì gặt quả nấy. Tôi hối hận vì đã tham lam và giữ những gì không thuộc về mình, nhưng tôi không hối tiếc khi đã gặp cậu ấy và giúp đỡ cậu ấy."
"Nhỡ đâu khi tiếp xúc với thế giới khác, nó sẽ là ngọn suối tạo linh cảm cho tôi? Có thể tôi sẽ trở thành họa sĩ của trường phái hội họa siêu nhiên đầu tiên trong nước, và sau đó trở nên nổi tiếng khắp cả nước, và cả thế giới nữa!” Đôi mắt của Cái Khiết như bừng cháy về khát vọng của tương lai.
Cô ấy vốn là một học sinh giỏi đứng đầu lớp nhất thời lầm đường lạc lối, cũng chính vì vậy mà giờ đây cô ấy đã có niềm tin vững chắc hơn.
Thiết Như Lan: "Nói rất hay!"
Tần Giản: "Có chí khí!"
Lôi Sơ Mạn: "Vỗ tay cho cậu!"
Triệu Tình Hoạ: "Nếu cậu xuất bản một cuốn album tranh, tôi sẽ ủng hộ lâu dài!"
Bách Tinh Thần cười nói: "Trước hết, cậu nên nghĩ về cách kiếm tiền để bù vào khoản tiền lớn cậu đã tiêu của sính lễ đã."
Cái Khiết: Nụ cười dần dần tan biến.