Giúp người họ Cao kia sắp xếp thời gian gặp mặt với Tô Vân Thiều xong, Tần Sóc còn có một chuyện muốn nói.
Tần Sóc: [Trước đây tôi không biết nên cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ nghĩ lại, bốn người chết sau khi chơi kịch bản sát có khi nào đều là do ma quỷ gây ra?]
Tô Vân Thiều: [Trong biệt thự giải mã chỉ có một lệ quỷ là Vân Khê.]
Tần Sóc: [Vậy nghĩa là còn có quỷ bình thường?]
Tô Vân Thiều: [Sức mạnh không đủ, cùng lắm gặp phải người bát tự mỏng hoặc thời cơ nào đó mới có thể nhập hồn vào người sống, khả năng làm việc ác rất nhỏ.]
Tần Sóc: [Vậy chẳng lẽ phương hướng điều tra của tôi sai rồi?]
Tô Vân Thiều suy nghĩ một lúc, quả thực cũng không chắc chắn lắm: [Trước khi thành quỷ vẫn là người, phần lớn họ vẫn có suy nghĩ của con người. Tuy nhiên, bởi vì ma quỷ đã trở thành sự tồn tại mà hầu hết con người không thể nhìn thấy nên có rất nhiều chuyện đã trở nên khó mà tưởng tượng.]
Tần Sóc: [Giống như việc Vân Khê mang thi thể của mình đi báo án?]
Tô Vân Thiều: [Lệ quỷ thường giết người, quỷ giống như Vân Khê lại chưa từng giết ai, chỉ giết duy nhất một lệ quỷ tự nguyện bị ăn thịt vì trong lòng áy náy và còn có tâm nguyện khác, điều này rất rất hiếm. Hầu hết các thủ đoạn mà lệ quỷ sử dụng để giết người đều rất tàn nhẫn và đẫm máu, vì vậy tốt nhất là anh đừng gặp phải chúng.]
Tần Sóc: [...Sao tôi có cảm giác như em đang cắm một cái flag vậy?]
Nhìn dòng chữ cuối cùng đó, trong lòng Tô Vân Thiều và Tần Sóc đều có chút bất an.
Tô Vân Thiều là vì biết rằng thành phố B sẽ thu hút một số lệ quỷ không rõ số lượng và năng lực, dự cảm rằng sẽ có không ít phiền phức, còn Tần Sóc là đúc kết từ kinh nghiệm nhiều năm phá án và trực giác của mình.
"Đại nhân, đã muộn rồi, sao ngài không nghỉ ngơi đi?" Vân Khê quan tâm hỏi.
Tô Vân Thiều gật đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra một người giấy nhỏ: "Cô nhập hồn vào đây thì có thể sử dụng cơ thể này, máy tính bảng và Bluetooth đều có, cô…" tùy ý sử dụng.
Nghĩ tới cách nói chuyện không mấy nghiêm túc của Vân Khê, cô vội vàng đổi giọng: "Xem mấy phim tôi đã chỉ định rồi viết bình luận."Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web t ytnovel.
Vân Khê nhập hồn vào người giấy: "Vâng."
Tô Vân Thiều: "..."
Nhờ sự bảo vệ của bùa chú, nhà họ Tô đã ngủ rất say trong đêm bách quỷ dạ hành.
Học viện Mỹ thuật, phòng 302, ký túc xá nữ.
Bạn cùng phòng có người nằm trên giường thức khuya đọc tiểu thuyết, có người thì đeo Bluetooth cày những bộ phim ngọt ngào rồi cười như mẹ hiền, trong khi Cái Khiết thì trốn trong chăn, tức giận cũng không dám phát tiết.
Bên cạnh cô ấy có một con quỷ nam đang run lẩy bẩy, cùng cô ấy giành chăn.
Chăn điều hòa mùa hè rất mỏng, khi đắp lên người sẽ lộ ra dáng người, cơ bản là không thể che chắn được gì. Nửa đầu phía trên của quỷ nam nằm ở trong chăn điều hòa, còn lại đều ở bên ngoài, không khác gì một hiện trường phim ma quy mô lớn.
Cái Khiết bình thường không thể nhìn thấy quỷ nam, đến khi nằm trên giường thì mới mơ hồ có cảm giác.
Cô ấy không dám làm ồn ảnh hưởng bạn cùng phòng nên nói bằng giọng gió thì thào: "Anh cũng là ma mà, còn sợ ma gì nữa?"
Quỷ nam dường như đang nói gì đó nhưng Cái Khiết không nghe thấy, cô ấy chỉ cảm thấy rằng con quỷ nào đó ngày càng run rẩy dữ dội hơn.
Cái Khiết: "..." Là thế giới quỷ dữ quá tàn khốc, hay là con quỷ bên cạnh cô ấy đã hòa nhập hoàn toàn vào thế giới loài người rồi?
"Thực sự có người tin à?" Đêm khuya, ký túc xá đã bị ngắt điện, đột nhiên âm thanh phát ra, khiến người ta giật mình.
"Cậu vẫn chưa ngủ sao?"
"Đừng nói chuyện!"
Một người bạn cùng phòng lên tiếng.
"Thật xin lỗi, chuyện này buồn cười quá." Bạn cùng phòng đó hạ thấp giọng: "Tôi đăng lên nhóm, các cậu tự xem đi."
Cái Khiết không dám thò đầu ra, nhưng lại không thể kìm nén sự tò mò, liền trốn vào trong chăn xem điện thoại di động.
Cừu Be Be: [Diễn đàn là do đám fan não tàn của Thiếu nữ địa ngục tạo ra, bịa chuyện như thật, nếu không phải tôi làm thế nào cũng không vào được thì tôi cũng tin rồi, hahahaha!]
Lệ Chí Đẹp Nhất: [Không vào được +1]
Chong Chóng Nhỏ: [Này này này, trông giống nhau thật đấy! Nếu không phải Thư tín địa ngục biến thành Thiếu nữ địa ngục, tôi còn nghi ngờ đó là ảnh chụp từ phim hoạt hình cơ.]
Cái Khiết nhấn vào liên kết Cừu Be Be gửi, đó là một bài đăng trên một diễn đàn kỳ quái: "Thiếu nữ địa ngục là có thật!!!"
Chủ thớt nói rằng nếu bạn gõ 4 chữ "Thiếu nữ địa ngục" vào thanh tìm kiếm lúc 12 giờ sáng và nhập tên kẻ thù của bạn vào hộp thoại hiện ra sau đó: "Thiếu nữ địa ngục" sẽ lấy mạng người đó.
Nhiều người dưới bài đăng nghi ngờ rằng chủ thớt có vấn đề về thần kinh, không phân biệt được giữa phim hoạt hình và thực tế, cũng có một số người lên tiếng thay chủ thớt, nói rằng bọn họ đã từng bước làm theo hướng dẫn đó và kẻ thù thực sự đã chết rồi.
Những người này được suy đoán là tài khoản phụ hoặc người thân, bạn bè của chủ thớt, điều này đã thu hút rất nhiều chỉ trích. Một số cư dân mạng còn nói họ sẽ gọi cảnh sát, bắt giữ anh ta tống vào tù.
Cái Khiết liếc nhìn thời gian ở góc trên bên phải màn hình điện thoại, vẫn còn ba phút nữa mới đến nửa đêm.
Cô ấy nhập bốn chữ "Thiếu nữ địa ngục" và lặng lẽ chờ đợi. Từng phút từng phút trôi qua, đến mười hai giờ, cô ấy bấm tìm kiếm, hộp thoại nhảy ra.
Cái Khiết hít một hơi khí lạnh, bên tai cũng vang lên tiếng hít vào.
Cô ấy chợt cảm thấy hơi rợn người.
Mắt âm dương, một con quỷ sợ ma, Thiếu nữ địa ngục... Cuộc sống của cô ấy trở nên đặc biệt khó giải thích kể từ khi cô ấy nhặt được túi tiền kia, như thể từ đó đã mở ra cánh cửa đến một thế giới kỳ quái khác.
À, còn có ao sen đó nữa!
Lớp học buổi tối hôm nay đã kết thúc, trên đường trở về ký túc xá, cô ấy đi ngang qua ao sen và nhìn thấy một thứ gì đó màu trắng bên cạnh bông sen ở giữa ao.
Cô ấy tưởng rằng đó là một chiếc túi nhựa bị gió thổi bay hay gì đó, đúng lúc cô ấy định đi qua nhìn thì vật đó nhàn nhã quay đầu lại nháy mắt với cô ấy, lại còn dùng một gương mặt xấu xí đến mức vượt quá giới hạn thẩm mỹ của cô ấy.
Cái Khiết suýt nữa vì xấu quá mà nôn mửa.
Nếu không phải lúc đó cô ấy mơ hồ nghe thấy quỷ nam dùng hết sức lực hét vào bên tai "Chạy!" mà vô thức cắm đầu chạy mất, không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì khủng khiếp hơn.
Ma quỷ đáng sợ quá!
Ồ, con quỷ nhát gan hơn cả cô ấy này không tính.
Ngày hôm sau, Tô Vân Thiều vừa bước vào lớp đã nghe thấy các bạn cùng lớp bàn tán xôn xao.
"Hả? Tần Giản xin nghỉ ốm?"
"Thật đó, là chủ nhiệm nói mà."
"Cơ thể cậu ta khỏe như trâu, có thể bị bệnh gì? Đá bóng bị gãy xương à?"
"Không phải là bị tai nạn xe đấy chứ?"
Càng nói càng xa.
Tô Vân Thiều gọi Bách Tinh Thần: "Tần Giản bệnh gì vậy?"
Lời vừa nói ra, ánh mắt Bách Tinh Thần nhìn cô có chút phức tạp.
Không cần cậu ấy trả lời, rất nhanh, Tô Vân Thiều đã biết đáp án.
Lôi Sơ Mạn trong đám năm người cười lớn: [Bị anh Tần đánh đến mông nở hoa, đương nhiên không thể đi học haha!]
Cái gọi là nghỉ ốm chỉ là một chiếc khăn mà Tần Giản dùng để che đậy sự xấu hổ mà thôi, nhưng Lôi Sơ Mạn biết chuyện đã xé nó đi không thương tiếc.
May mắn thay, trong nhóm ngoại trừ Tần Giản chỉ có bốn người, cho nên không có nhiều người biết đến.
Nhưng dù chỉ có bốn người thì đối với một thiếu niên mười bảy tuổi, điều đó cũng đủ mất mặt rồi.
Ai lại muốn bị bạn cùng lớp và bạn bè biết mình lớn như vậy còn bị người lớn trong nhà đánh mông?
Tần Giản tức giận: [Lôi Sơ Mạn! Tuyệt giao!!!]
Sau khi gửi dòng tin nhắn này, Tần Giản đã nhường vị trí trưởng nhóm cho Bách Tinh Thần, tức tốc rời nhóm.
Kể từ cuộc phiêu lưu trong ngôi nhà ma ám lần đầu tiên, tên của nhóm này đã thay đổi từ [Nhóm 5 người thám hiểm nhà ma] rồi tới [Nhóm 5 người thám hiểm những điều kỳ quái], con số trong ngoặc luôn là 5.
Lúc này, vậy mà lại trở thành 4, giống lúc Tô Vân Thiều chưa tới.
Rõ ràng thời gian chưa lâu, nhưng nhìn thật không quen mắt tí nào.
Lôi Sơ Mạn ý thức được mình đã làm sai, cắn môi suy nghĩ hồi lâu: [Có phải tôi đã đi quá xa rồi không? Nhưng bình thường cậu ta cũng đối xử với tôi như vậy mà.]
Triệu Tình Họa: [Hay là tổn thương tới lòng tự trọng của cậu ta rồi?]
Bách Tinh Thần: [Tần Giản bình thường đều hihi haha, bộ dạng không mấy nghiêm túc, nhưng thực ra vẫn có chút nhạy cảm, cậu nghiêm túc xin lỗi cậu ta đi, cậu ta cũng không nhỏ mọn như vậy.]
Lôi Sơ Mạn: [Được!]
Cả nhóm nhanh chóng trở nên im lặng, có lẽ Lôi Sơ Mạn đang bận đi xin lỗi.
Tô Vân Thiều nghĩ đến tại sao mông Tần Giản lại nở hoa, liền cảm thấy có hơi khó nói.
Thử đặt mình vào vị trí của cậu ta mà nghĩ, nếu một ngày nào đó Tô Húc Dương đánh mông cô đến nở hoa, vậy cô cũng sẽ không muốn bạn bè mình biết chuyện, lại còn ở trong nhóm 5 người hành quyết công khai.
Không, trước đó, nếu Tô Húc Dương dám động một ngón tay vào cô, bố Tô và mẹ Tô sẽ hợp lại đánh chết anh ấy trước, Tô Y Y cũng sẽ mở nhạc nhảy cổ vũ ở bên ngoài chiến trường.
Tô Vân Thiều nhíu nhíu lông mày, tuổi cô còn trẻ như vậy đã cảm nhận được khó khăn khi làm cha mẹ rồi.
"Bạn học Tô." Bách Tinh Thần đưa tới một quyển sổ: "Trả lại cậu."
Sau khi Tô Vân Thiều mở ra, phát hiện bên trong kẹp hai tấm bùa sấm, cô đóng quyển sổ rồi gửi lại: "Cậu giữ đi, phòng thân."
Bách Tinh Thần: "..."
Cậu ấy quả thực rất muốn hỏi: Con nhà ai lại dùng tia sét để phòng thân vậy? Con trai của Lôi Công Điện Mẫu sao?
"Cậu không sợ tôi dùng nó làm chuyện xấu sao?"
Tô Vân Thiều: "Cậu có thể không?"
Bách Tinh Thần: "..." Vậy mà lại không thể thật!
Đáng ghét, làm người xấu khó đến vậy sao?!
Điện thoại rung mấy lần.
Lôi Sơ Mạn kéo Tần Giản vào lại, nhóm bốn người lại biến thành nhóm năm người.
Thái độ Tần Giản đặc biệt kiêu ngạo: [Mọi người nhất định phải giữ kín miệng! Nếu không sau này tiểu gia sẽ không bao giờ đãi các cậu ăn cơm nữa!]
Không ai trong số họ thiếu tiền, nhưng cũng rất phối hợp đáp lại, sợ rằng Tần tiểu gia trong cơn tức giận lại rời nhóm, lúc đó không biết phải để ai đi dỗ cậu ta.
Chuông vào học vang lên, giáo viên tiếng Anh bước vào giảng bài.
Bốn người buông điện thoại xuống nghe giảng, chỉ có Tần Giản ở nhà, không cần đến lớp.
Nhưng không có ai đáp lại, một mình ngồi độc tấu cũng khá nhàm chán.
Giờ nghỉ trưa, bốn người vừa ăn vừa gọi video với Tần Giản trong phòng bao.
Tần Giản đang cắn bắp cải và nấm ở đầu bên kia, nhìn thấy bốn người bọn họ vừa ăn hải sản vừa ăn thủy sản, tức giận lên tiếng: "Đợi tiểu gia hai ngày nữa, dẫn mọi người đi tìm tên ngốc Hứa Đôn kia, cùng nhau ăn uống no nê!"
Lôi Sơ Mạn: "Hứa Đôn?"
Triệu Tình Họa: "Là ai vậy?"
Tần Giản nghỉ dưỡng ở nhà một mình kiềm nén muốn hỏng rồi, nghe thấy hai người bọn họ tiếp chuyện liền kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua ở biệt thự giải mã từ đầu đến cuối, thậm chí quá trình cậu ta dạy dỗ Hứa Đôn ngốc nghếch kia như thế nào cũng không bỏ qua.
Lúc này Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa mới hiểu tại sao lần này Tần Sóc lại đánh cậu ta mạnh như vậy.
Tần Giản liều mạng tìm chết, nếu không ra tay mạnh một chút, cậu ta thật sự không nhớ lâu!
Bách Tinh Thần nhìn Tần Giản rũ bỏ tất cả lịch sử đen tối của mình, cạn lời mà đỡ trán, trong lòng thầm nghĩ độ ngốc nghếch của cậu không thấp hơn Hứa Đôn bao nhiêu.
Đợi Tần Giản nói đã miệng rồi, lúc này mới trả lời: "Chuyện của Hứa Đôn không hợp lý lắm."
Tô Vân Thiều: "Hả?"
"Không phải hiện tượng siêu nhiên." Bách Tinh Thần vội vàng nói: "Tôi nghi ngờ Hứa Đôn bị bắt nạt trong trường học, dự định cùng Tần Giản tìm cơ hội đi xem một chút."
Tần Giản vẻ mặt chán ghét: "Tên nhóc đó vừa bị chúng ta dọa một chút đã muốn đưa tiền ra, còn nói đưa tiền tiêu vặt cho lão đại là thông lệ rồi, lệ cái quỷ gì!"
Quả thật có gì đó không ổn.
Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa chưa bao giờ nghe nói đến chuyện như vậy nên họ quyết định cùng Tần Giản và Bách Tinh Thần đến đó, có lẽ có thể moi được tin tức gì đó từ các cô gái.
Chỉ là nghe ngóng tin tức, điều tra tình hình mà thôi, bốn người hoàn toàn có khả năng ứng phó, nếu thật sự không ổn thì vẫn còn bốn lá bùa sấm, gặp lệ quỷ cũng không hề gì.
Tô Vân Thiều vốn không muốn đi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi như cún con của Tần Giản ở đầu bên kia, cô đành nuốt xuống lời từ chối của mình.
Thôi vậy, coi như đền bù cho việc liên lụy khiến mông cậu ta nở hoa đi.
Tác giả có lời muốn nói: Tần Giản: ???