Sau khi tạm biệt người đàn ông trung niên, Tô Vân Thiều đi đến phố đá thô để mua ngọc.

Cô đã quyên góp một nửa số tiền nhận được từ việc bán bùa bình an đem đi làm từ thiện, còn lại 40 vạn nhân dân tệ. Cô mua các loại đá thô có kích thước lớn nhỏ khác nhau, cả loại tốt và loại bình thường.

Mãi cho đến khi số dư trong tài khoản giảm xuống còn 5 vạn nhân dân tệ, cô mới cầm theo bùa, chu sa và đá thô về nhà.

Ở nhà chỉ có hai người, Tô Y Y và dì giúp việc, Tô Y Y đang ở trong phòng đắm chìm vào việc giải đề, còn dì giúp việc thì cô không cần giải thích vì sao mình lại xách theo hai cái túi lớn màu đen đáng ngờ này.

Tô Vân Thiều trở lại phòng, kiểm tra tình trạng bồi dưỡng nguyên khí của đồ trang trí trong nguyên trận, ngồi xuống để vẽ bùa bình an.

Trên mặt bàn, một người giấy nhỏ đang tập trung gấp bùa bình an thành một hình tam giác nhỏ, còn người giấy nhỏ khác đang gõ chữ trên màn hình điện thoại di động.

Tô Vân Thiều: [Khi nào anh đến lấy bùa?]

Tần Sóc vội vàng trả lời: [Tối nay.]

Tô Vân Thiều: [Nhớ mang theo bùa.]

Tần Sóc: [Đang treo ở trên cổ rồi.]

Tần Sóc: [Có chuyện gì mà em phải dặn dò cẩn thận vậy?]

Tô Vân Thiều: [Đêm nay có bách quỷ dạ hành, đeo bùa cho an toàn.]

Tần Sóc: “Vãi!”

Các thành viên của bộ phận đặc biệt xung quanh anh ta:? ? ?

"Sao đấy?"

"Không có gì đâu." Tần Sóc lắc đầu, lập tức kéo tất cả đội viên, đồng nghiệp mà hôm nay được mở mắt âm dương vào một nhóm.

Tần Sóc: [Đêm nay có bách quỷ dạ hành, nếu có bùa sẽ an toàn hơn.]

Tần Sóc: [Tôi sẽ cùng bộ phận đặc biệt đi bắt người nên tạm thời không có thời gian rảnh, chắc lúc xong việc cũng rất muộn. Mấy người các cậu ai có thời gian rảnh thì đi lấy bùa, mang về đội rồi mọi người chia nhau mang về nhà.]Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web t ytnovel.

Nữ pháp y: [? ? ? Là bách quỷ dạ hành mà tôi đang nghĩ đó à?]

Nữ pháp y: [Gửi địa chỉ cho tôi.]

Tiểu Lưu: [Đội phó, nếu nhìn thấy quỷ thì như nào ạ?]

Cẩu Tử: [Sẽ bị quỷ ám vào hả?]

Tiểu Phương: [Không phải nói là trên người chúng ta có chính khí thì ma quỷ sẽ không làm hại chúng ta sao?]

Tần Sóc nói với Tô Vân Thiều rằng anh ta đã gọi người đến lấy bùa bình an, đồng thời gửi cho nữ pháp y địa chỉ của nhà họ Tô.

Làm xong mới để ý thấy trong nhóm chat đang thảo luận sôi nổi về vấn đề này.

Trước khi gặp Tô Vân Thiều, anh ta là một người có niềm tin vững chắc vào khoa học, nhưng bây giờ anh ta là người tin tưởng vào cả khoa học lẫn huyền học, lại còn là một người mới, hoàn toàn không hiểu những vấn đề quá thâm sâu.

Không còn cách nào, anh ta quyết định tìm kiếm sự giúp đỡ từ đại sư huyền học Tô Vân Thiều.

Tô Vân Thiều: [Mắt âm dương tạm thời của người bình thường là do mắt họ được phủ bằng một lớp âm khí mỏng, cho phép người bình thường nhìn thấy các vật thể thông qua âm khí. Nó tương đương với việc đeo một cặp kính đặc biệt để có thể nhìn thấy ma quỷ.]

Tô Vân Thiều: [Mặt trời là khắc tinh của âm khí, chính nghĩa cũng sẽ ăn mòn âm khí, thông thường mà nói thì ma quỷ sẽ không dễ dàng tiếp cận người có chính khí, bởi vì khi tới gần thì ma quỷ sẽ có cảm giác như bị ngọn lửa thiêu rụi, nhưng đến khi có bách quỷ dạ hành thì lúc này có rất nhiều ma quỷ, khó có thể bảo đảm rằng không gặp phải những chuyện xui xẻo.]

Tần Sóc chụp ảnh màn hình hai đoạn tin nhắn này rồi gửi vào nhóm chat, còn đặc biệt tag tên của tiểu Lưu với Cẩu Tử.

Tần Sóc: [Có phải cách đây không hai lâu cậu vừa gặp phải chuyện chậu hoa với phân chim từ trên trời rơi xuống đúng không?]

Tiểu Lưu: [Không phải chậu hoa, là quả táo, nhưng không có rơi trúng người em.]

Cẩu Tử: [Đội phó, em phải làm rõ một chuyện! Phân chim từ trên trời rơi xuống là rơi xuống chiếc xe yêu quý của em chứ không phải em, khác nhau đó anh?] ( app truyện T Y T )

Tần Sóc: [Khác nhau chỗ nào? Trong cục có một đống người, vậy mà chỉ có mỗi xe của cậu là được “chăm sóc đặc biệt”, như này vẫn còn chưa đủ xui xẻo hả?]

Cẩu Tử: [Thế thì em cũng dán cho con xe yêu quý của em một tấm bùa bình an?]

Tần Sóc: "..." Tên nhóc nhà cậu không định coi chiếc xe thành vợ thật đấy chứ?

Sau đó anh ta lại nghĩ: Chẳng phải cũng chỉ là bùa bình an thôi sao? Nếu xe gặp chuyện không may, vậy không đơn giản là tốn 1-2 vạn đâu, quan trọng là công việc sẽ bị trì hoãn!

Đợi tối lấy được 30 tấm bùa, anh ta phải dán một tấm bùa vào trong xe.

Bên kia, nữ pháp y lái xe theo chỉ dẫn tới chỗ Tô Vân Thiều, nhận về một túi giấy.

Bên trong chứa một xấp hoàng phù đã được gấp thành các hình tam giác có kích thước bằng nhau, được xếp thẳng hàng góc nào ra góc đấy, cực kỳ chỉnh tề, tạo cảm giác cực kỳ thoải mái đối với những người bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Cô ta cũng từng nhìn thấy thứ này ở chỗ Tần Sóc.

Vốn tưởng rằng món đồ đó là do mẹ của Tần Sóc đi xin ở chỗ nào đó về để trấn an tâm lý, không ngờ lại là do Tô Vân Thiều làm ra.

Đội phó chết dẫm, dám ăn mảnh!

Nữ pháp y âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi đối mặt với Tô Vân Thiều lại giống như gió xuân gặp mưa phùn, nhẹ nhàng hỏi có thể thêm WeChat không.

Vài giây sau, nữ pháp y thêm WeChat thành công liền vui vẻ trở về

Tô Vân Thiều nhìn nữ pháp y lái chiếc SUV đi với tốc độ như ma đuổi ngang ngửa như lái xe thể thao, lặng lẽ thay đổi ghi chú: Bộc Tử Duyệt thích đua xe.

Buổi tối, nhà họ Tô tập trung ở nhà.

Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là mọi người trong gia đình cùng nhau ăn uống, trò chuyện để gia tăng tình cảm của mọi người với nhau.

Thói quen này không phải sau khi Tô Vân Thiều đến mới có, là mẹ Tô cảm thấy ngày thường bố Tô quá bận rộn. Hai đứa nhỏ cũng dần lớn lên, bận rộn với việc học, giao lưu bạn bè bên ngoài, không có cơ hội nói chuyện đàng hoàng với nhau.

Nếu cứ để mọi chuyện tiếp diễn như vậy, các thành viên trong gia đình khó tránh khỏi có chút xa cách nhau nên bà mới nghĩ ra cách này.

Cha Tô từ chối bữa tiệc xã giao để về nhà sớm, Tô Y Y tạm thời bỏ rơi đống bài tập, Tô Húc Dương không còn dính lấy điện thoại di động nữa, Tô Vân Thiều cũng không ra ngoài tụ tập với các bạn cùng lớp.

Thấy người thân yêu quý trong gia đình ở bên cạnh mình, không cần nói cũng biết mẹ Tô vui như thế nào.

"Vân Vân với Y Y sắp học xong lớp 11 rồi. Các con đã nghĩ nghỉ hè mình sẽ làm những gì chưa?"

Tô Vân Thiều với Tô Y Y còn chưa kịp trả lời, Tô Húc Dương đã bất mãn: "Mẹ, con là anh trai. Theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, mẹ phải hỏi con trước mới đúng chứ?"

Tô Vân Thiều: "Anh nói trước đi."

Tô Y Y: “Anh nói trước đi.”

Hai chị em gần như đồng thanh nói.

Lời vừa nói ra, hai người kinh ngạc nhìn nhau, không ngờ phát hiện đối phương cũng nhường Tô Húc Dương giống như mình, lý do chắc là cũng giống nhau.

——Rõ ràng là em gái, nhưng vì anh trai quá trẻ con nên bị ép phải gánh vác trách nhiệm của người chị.

Trong mắt bố mẹ Tô tràn ngập ý cười, hóa ra có anh trai không đáng tin lại có thể thúc đẩy sự ăn ý hai chị em?

Tô Húc Dương:? ? ?

Luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai nhưng nhìn trái nhìn phải lại không nhìn ra được chỗ nào sai.

"Con muốn đi trượt tuyết."

Chỉ cần không phải đi làm chuyện phạm pháp thì bố Tô không có ý kiến gì, mẹ Tô dặn dò: “Chú ý an toàn.”

Tô Húc Dương vừa mới gật đầu, liền nhìn thấy mẹ Tô quay đầu lại nhìn hai em gái của mình với ánh mắt dịu dàng gấp đôi: "Còn Vân Vân với Y Y thì sao? Chị gái nói trước?"

Đây là dựa theo thứ tự từ lớn đến bé như lời Tô Húc Dương nói.

Quỷ ở đâu thì Tô Vân Thiều ở đó, không xác định được.

"Con chưa biết."

Tô Y Y do dự, liếc nhìn Tô Vân Thiều, nói: "Con với anh Diệp đã hẹn nhau ra đảo chơi."

Tô Vân Thiều:? ? ?

Mấy người hẹn nhau xong hết rồi, nhìn cô làm cái gì?

Cô không biết nguyên nhân, cũng không muốn biết nguyên nhân.

Tuy nhiên, bố mẹ Tô vùng với Tô Húc Dương đều dùng ánh mắt quan tâm nhìn cô, như muốn nói với cô nhưng sợ nói ra lại làm tổn thương trái tim cô.

Tô Vân Thiều muốn hỏi bọn họ: “Mọi người giữ lời ở trong lòng không thấy khó chịu hả?” Vài chấm vàng nhỏ mờ nhạt bay vào lồng ngực của cô, làm câu nói mà cô định hỏi nghẹn lại.

Cô nghi hoặc không biết công đức đến từ đâu nên không kịp hỏi, nhà họ Tô cảm thấy áy náy nên cũng không dám nói thêm, chủ đề này liền tạm gác lại.

Vì việc này mà suốt đêm mẹ Tô không ngủ được.

Bố Tô bị động tác quay người của mẹ Tô làm ông cũng không ngủ được, ông ngáp một cái, hỏi: "Em đang nghĩ gì đấy?"

"Y Y không phải con gái ruột của chúng ta nhưng lại lớn lên trong sự yêu thương chúng ta, muốn cái gì có cái đó, còn tìm được một người chồng chưa cưới phù hợp với mình. Nhưng Vân Vân vừa sinh ra đã bị người khác ôm đi mất, gia đình nuôi con bé xảy ra chuyện, con bé liền trở thành trẻ mồ côi…”

Mẹ Tô vừa nói vừa muốn khóc, được bố Tô ôm vào lòng, an ủi một lúc thì bà mới ngừng khóc.

Những người khác coi chuyện thiên kim thật giả của nhà họ Tô là chuyện cười sau bữa ăn, cho rằng hai đứa trẻ nhất định sẽ tranh đấu kịch liệt, khiến cả nhà họ Tô không yên.

Mẹ Tô không muốn lãng phí nước bọt với đám người rảnh rỗi thích bịa chuyện, nhưng vì chuyện này mà bà càng cảm đau lòng cho Tô Vân Thiều khi cô không làm gì mà lại bị gắn mác là đứa trẻ hư nên muốn đối xử với cô tốt hơn nữa, tốt hơn nhiều lần nữa.

"Ông xã, chúng ta tìm chồng chưa cưới cho Vân Vân đi?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play