Sau khi Tần Sóc gọi điện thoại quay trở lại, liền bị đồng đội, đồng nghiệp vây quanh hỏi mượn tiền, hỏi mới biết là vì muốn mua bùa bình an, ít nhất là năm tấm, mua chuẩn bị cho cả nhà.

Sau đó, anh ta nhận ra sự bất hiếu của mình, vội vàng đặt thêm: "Tôi mua hai mươi, không, ba mươi tấm."

Tô Vân Thiều:? ? ?

Lương của phó đội trưởng cao thế à?

Tần Sóc đang cầm điện thoại di động, đang muốn chuyển tiền, liền thấy Tô Vân Thiều đang nhìn chằm chằm mình: "...Sao thế?"

Tô Vân Thiều nói thật: “Xem anh có dính líu đến tham nhũng hay hối lộ gì hay không.”

Nữ pháp y kinh ngạc nói: "Cái này cũng nhìn được?”

Tô Vân Thiều gật đầu, giải thích ngắn gọn: “Về mặt tướng số thì có mười hai cung, bao gồm cung tiền tài, cung quan lộc, cung bố mẹ. Cung tiền tài của đội phó Tần rất dồi dào, dư dả. Cung quan lộc cho thấy anh ấy là người có tài, nhưng cá nhân anh ấy lại không có khả năng tiết kiệm tiền. Cung bố mẹ cho thấy bố mẹ anh ấy đều khỏe mạnh, có danh tiếng.”

Tóm lại rút ra kết luận là: Tần Sóc có tiền nhưng không biết kiếm tiền, lại còn giỏi tiêu tiền. Nguồn thu nhập chính của anh ta chính là từ bố mẹ.

Tần Sóc chưa bao giờ cố ý che giấu sự thật mình là nhà giàu đời thứ ba, nhưng Tô Vân Thiều chỉ dựa vào vẻ ngoài của anh ta mà phán đoán, nghe có vẻ hơi khó tin.

“Nếu tướng số thần kỳ như vậy, vậy chẳng phải lần đầu tiên nhìn thấy người khác là biết được người đó có kết bạn được hay không rồi hả?”

"Tướng số cũng có giới hạn, dùng từ "thần kỳ" để miêu tả cũng không thích hợp." Cụ thể giới hạn ở đâu thì Tô Vân Thiều không có giải thích chi tiết: "Từ góc độ khoa học, nếu một người gia đình hòa thuận, kinh tế không khó khăn, tinh thần cùng vẻ ngoài của họ chắc chắn rất tốt, hoàn toàn khác với những người gia đình tan vỡ, khó khăn về tài chính.”

Mọi người: “…” Đột nhiên cảm thấy tướng mạo không có gì đặc biệt.

“Hơn nữa.” Hai tay Tô Vân Thiều chắp trước ngực tụng A Di Đà Phật: “Người lương thiện hay kẻ gian ác đều có điều đáng để chúng ta học hỏi. Người lương thiện cũng có thể bị ép giết người, kẻ gian ác có thể buông bỏ đồ đao. Nếu luôn trốn tránh kẻ xấu, chỉ muốn tiếp xúc với người tốt thì cũng không phải là cách hay. Chúng sinh đều bình đẳng, tôi sẽ không bởi vì tướng mạo mà kết luận rằng người này có đáng để kết bạn hay không, A Di Đà Phật.”

Mọi người vô thức chắp tay lại, cũng tụng A Di Đà Phật. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Chỉ là trong lòng có lại có thắc mắc: Đại sư, rốt cuộc ngài theo Phật giáo hay Đạo giáo?

Tần Sóc được uống một bát canh gà Phật giáo do huyền môn đệ tử nấu, anh ta vẫn luôn cảm thấy mùi vị rất kỳ lạ, nhưng cũng không quên mục đích ban đầu của mình.

Anh ta chuyển 30 vạn nhân dân tệ cho Tô Vân Thiều trước, sau đó thu tiền của các đồng đội và đồng nghiệp, hỏi rõ xem bọn họ muốn mua bao nhiêu, ghi lại chi tiết rồi ứng tiền trước để chuyển cho Tô Vân Thiều.

Nhìn thấy số tiền này, Tô Vân Thiều liền đau mắt, đau đầu, dứt khoát không để ý tới nó nữa, đi giải trừ lớp băng đang phong ấn Vân Khê .

"Người của bộ phận đặc biệt sẽ đến, vụ án này sẽ giao cho bọn họ xử lý."

Vân Khê vừa mới tỉnh lại, biết được tin vui cũng không còn bận tức giận nữa: "Đại nhân, đám súc sinh kia có thể bị trừng phạt thích đáng không?"

“Có thể!” Tô Vân Thiều có thể trả lời như vậy không phải bởi vì cô tin tưởng người ở bộ phận đặc biệt công bằng như thế nào, mà là bởi vì…

“Nếu bọn họ không thể trả lại cho cô công đạo, vậy thì cô tự mình đi tìm công đạo cho mình, giữa cô với đám người đó có quan hệ nhân quả, chỉ cần không làm chết người là được." Tô Vân Thiều nói.

Vân Khê nhận ra: Người chết rồi thì sẽ không làm được gì nữa, người còn sống thì còn được tra tấn thêm vài chục năm nữa.

Nghĩ đến đây còn có chút mong chờ cơ, hahaha.

Những người khác im lặng nhìn trời.

Hở? Đột nhiên có một tiếng động lạ vang lên nhưng họ không nghe rõ là gì.

Vụ án của Vân Khê không liên quan gì đến đám người đàn ông ưu tú, lấy xong khẩu cung liền rời đi.

Khi Tô Vân Thiều chuẩn bị từ tầng ba đi xuống, nghe thấy một số tiếng động.

Nhìn xuống cầu thang, ở bên cạnh cầu thang tầng hai, Tần Giản đang ôm cổ Hứa Đôn thì thầm.

Hứa Đôn hỏi: “Cậu không nói cho cảnh sát chuyện chị gái tôi giả làm cảnh sát đó chứ?”

Tần Sóc:? ? ?

Cảnh sát ở đằng sau:? ? ?

"Không có, yên tâm đi!" Tần Giản vỗ ngực nói: "Tần Giản tôi là người nghĩa khí, sao có thể làm ra chuyện bán đứng anh em được chứ?"

Sắc mặt Tần Sóc tối sầm, đang muốn tóm lấy thằng em họ để tế cho một trận, chợt nghe Tần Giản tự hào nói: “Chị gái của cậu sao so được với tôi chứ, chị cậu chỉ có thể nhét đạo cụ trong kịch bản sát vào trong túi rồi giả vờ vô tình làm lộ nó ra, nhưng tôi trực tiếp lấy thẻ ngành thật của anh trai tôi bỏ vào túi đó.”

"Wow!" Hứa Đôn sửng sốt: "Thì ra có anh trai làm cảnh sát tiện như vậy.”

Tần Sóc: "..."

"Giả làm cảnh sát là tội lừa đảo, cho nên chúng ta phải không được tiết lộ giấy tờ tùy thân một cách dễ dàng, không thể nói rõ ràng ra, biết chưa? Giống như chị của cậu ấy, tự nhiên lên." Tần Giản khoe khoang kinh nghiệm của bản thân: “Nếu bị bắt, cậu nhất định phải cãi chày cãi cối là mình đang chơi trò chơi cảnh sát. Cậu vẫn chưa đủ tuổi thành niên mà, sẽ được khoan dung thôi."

Đồng đội, đồng nghiệp của Tần Sóc đều kinh ngạc, ánh mắt nhìn Tần Sóc như muốn nói: Em trai cậu nhỏ tuổi như vậy mà giỏi lợi dụng sơ hở pháp luật ghê ha!

Sắc mặt Tần Sóc so với Vân Khê còn âm trầm hơn, anh ta cầm lấy giấy tờ tùy thân thật của mình ném qua, ném bộp vào đầu Tần Giản.

"Ai đấy? Từ trên cao ném đồ xuống đấy, có đạo đức không vậy?”

Tần Giản sờ sờ đầu, kỳ thực cũng không đau lắm, liền nhìn thấy thứ đập vào mình trên đất, chính là tập giấy tờ tùy thân đang được mở ra, người bên trong bức ảnh chính là anh trai cậu ta.

Tim Tần Giản đột nhiên đập nhanh, ngẩng đầu nhìn thấy Tần Sóc đang ở tầng ba cầu thang, dùng tay làm động tác cắt cổ, nói từng chữ một: "Mày! Chết! Rồi! Em! Ạ!"

Đằng sau còn có rất nhiều người, đều là người của Đội điều tra hình sự.

Tần Giản: ...Hờ hờ.

Hứa Đôn nhìn đại ca của mình, lại nhìn anh trai của đại ca, lặng lẽ co rúm người lại thành một chú chim cút câm điếc vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời. ( truyện trên app t.y.t )

Trong đầu Hứa Đôn có chút nghi hoặc: Nhiều người đến như vậy, sao lại không nghe thấy một tiếng động nào? Chẳng lẽ hai người bọn họ tập trung nói chuyện đến thế à?

Về vấn đề này, Tô Vân Thiều thu lại bùa cách âm, giấu kín công lao của mình.

Nếu không dạy cho tên nào đó một bài học, với tính cách không sợ trời không sợ đất này sớm muộn sẽ tự mình hại mình.

Những chuyện còn lại do Tần Sóc cùng những người trong bộ phận đặc biệt giải quyết, Tô Vân Thiều chào hỏi Bạch Tinh Thần, người đã cố ý nán lại để chờ mình rồi rời đi trước.

Cô không về nhà, mà bắt taxi đến phố đồ cổ.

Cô còn chưa tới cửa của cửa hàng Bác Cổ Kim, một người đàn ông trung niên mặc áo đạo bào vội vàng chạy về phía cô: “Đại sư, cảm ơn ngài đã cứu con dâu và cháu gái của tôi.”

Tô Vân Thiều nghĩ tới hắn, nói: "Không sao là tốt rồi."

Người đàn ông đưa một tấm thẻ ra: “Không biết đại sư tính phí thế nào, đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi…”

"Không cần." Tô Vân Thiều đã nhận đủ công đức.

Người đàn ông nhất quyết muốn trả ơn cứu mạng, dọc đường đi theo Tô Vân Thiều. Cô mua bùa, ông ta trả tiền, bị từ chối thì lại đề nghị cầm giúp túi, còn muốn mua một món đồ cổ trong tiệm tặng cho cô.

Tô Vân Thiều đành phải khuyên ông ta: “Có lẽ đối với ông mà nói, cứu con dâu với cháu gái là một ân tình lớn, nhưng đối với tôi mà nói, đó chỉ là một câu chỉ điểm, ông không tin cũng vô dụng, có cứu được hay không vẫn phải dựa vào hành động của ông. Nếu ông dùng tất cả tiền tiết kiệm của ông để cảm ơn tôi, còn không bằng tiêu nó cho gia đình mình."

“Con dâu ông mang thai mười tháng không vất vả? Người lớn chăm sóc trẻ nhỏ không vất vả? Con dâu vừa sinh con, cơ thể vẫn còn yếu, cháu gái vừa mới chào đời, có chỗ nào mà không cần tiêu đến tiền chứ. Chăm sóc con đâu đang ở cữ với cháu gái nhỏ cho tốt, tương lai cũng có thể tránh được bệnh tật với tai hoạ. Sau này làm nhiều việc thiện hơn, tích đức cho bản thân cùng gia đình mình, như vậy mới không uổng phí lời chỉ điểm của tôi.”

Tô Vân Thiều rời đi, người đàn ông cầm tấm thẻ chưa tiêu một đồng nào đứng đó một hồi lâu.

Uổng phí ông ta đã sống hơn nửa đời người, vậy mà trên phương diện đối nhân xử thế, nhân tình thế sự lại không bằng một cô bé chưa thành niên.

Quả nhiên là đại sư, tầm nhìn hoàn toàn khác với người thường!

Đến tối, người đàn ông về nhà, kể lại mọi chuyện với gia đình.

Vợ, con trai và con dâu rất kinh ngạc vì trong xã hội ngày nay vẫn còn có những người có tình cảm cao đẹp như vậy, tỏ lòng nhân ái mà không mong được báo đáp, coi tiền bạc như bùn đất, ngẫm lại thì thấy lời của đại sư rất có đạo lý, quyết định sau này sẽ làm nhiều việc thiện tích đức

Nhà họ Tô.

Tô Vân Thiều không biết từ đâu mà bản thân lại có thêm công đức:? ? ?

Tô Vân Thiều: Đãi ngộ này, chả nhẽ thấy tôi là một thân khuê nữ Thiên Đạo?

Thiên ( nói ) Đạo ( xàm ): (*^__^*)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play