Thiên Kim Thật Giả Liên Thủ [Huyền Học]

Chương 14


2 tháng

trướctiếp

Sau 12 giờ, cánh cửa địa phủ mở ra. 

Vô số ma quỷ chạy đến nhân gian, vui vẻ nhảy nhót như vừa được thả khỏi nhà tù, lang thang tự do trên những con đường rộng lớn lúc nửa đêm.

Tô Vân Thiều kéo rèm ra, không hề ngạc nhiên khi thấy một đám ma quỷ đang thò đầu vào biệt thự, muốn đi vào dạo chơi nhưng lại sợ hãi gì đó nên không là dám vào. 

Một con quỷ nhỏ không kiềm chế được, là con quỷ đầu tiên bò qua hàng rào đi vào. 

“Aaaa…” Một tiếng hét thảm thiết, cánh tay của con quỷ nhỏ vừa đặt lên hàng rào đã bị bỏng rát. 

Một lát sau, lá bùa vàng dán trên hàng rào sáng lên, trong đêm âm u loé lên một ánh sáng hồng, như đang cảnh báo nói: Đường này không thể đi.

Ngay lập tức, đám quỷ thét chói tai chạy đi. 

“Mẹ ơi, nhà này không vào nổi, chuồn thôi.”

“Lúc còn sống người ta chưa ở biệt thự bao giờ nên muốn vào xem cho biết thôi mà.”

“Huhuhu, bắt nạt quỷ…”

“Hừ, bủn xỉn hơn cả quỷ keo kiệt nữa!”

Nghe được rõ ràng Tô Vân Thiều: “…”

Vốn dĩ Tô Vân Thiều lo lắng sẽ có lệ quỷ lợi dụng thời khắc bách quỷ dạ hành để gây rối, nhưng bây giờ có lẽ khả năng có nguy hiểm rất thấp.

Cũng đúng, lúc cô chưa đến thì nhà họ Tô vẫn vượt qua Tết Đoan Ngọ một cách bình an. 

Thế giới này có hơi khác với thế giới Tô Vân Thiều từng sống, quỷ không hung dữ, cũng không hở tí là giết người.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Có lẽ vì nguyên nhân này, nên lĩnh vực huyền học mới xuống dốc nhanh như vậy.

Đang suy nghĩ thì vị Diêm Vương, chủ nợ gọi điện. 

Phản ứng đầu tiên của Tô Vân Thiều là: Gần hai ngày không có công đức nên vị này lại tới thúc giục trả nợ à? 

Vừa kết nối thì đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng khác thường: “Có lệ quỷ chạy trốn, ngươi đi bắt đi.”

Tô Vân Thiều:???

Cái giọng điệu sai khiến người khác làm việc như đúng rồi này là sao, anh là cấp trên của tôi à?

Lệ quỷ lợi dụng ngày Tết Đoan Ngọ cửa địa phủ mở ra thì trốn đi, chuyện này thể hiện rõ nhân viên địa phủ đã không tập trung vào công việc, người nào sai thì người đó chịu trách nhiệm, tại sao lại giao việc này cho cô?

“Việc làm của nhân viên địa phủ lại giao cho người ngoài?”

Diêm Vương nói: “Ngươi là ngoại lệ.”

Trong đầu Tô Vân Thiều nhắc đi nhắc lại “Chủ nợ lớn nhất”, tâm trạng bình tĩnh như nước lặng.

Ngay cả khi không biết rõ ràng số lượng lệ quỷ cần phải bắt, lượng công việc nhiều không đếm xuể, không có đồng tiền lương nào, chỉ là làm không công thì mặt nước lặng cũng không gợn sóng.

Có công đức thì lấy ra sửa bút, không công đức thì xem như tích âm đức, sau khi chết đi xuống địa phủ còn có thể tán gẫu vài câu với Diêm Vương, tranh thủ xin một cuộc sống tốt đẹp cho kiếp sau.

Theo như lời của Diêm Vương, những lệ quỷ chạy trốn đa số chết rất thảm, khi bị âm sai mang đi vẫn chưa thể báo thù cho mình.

Chỉ có một chút thông tin ít ỏi, Tô Vân Thiều dựa vào tí tẹo tin tức đó đó bắt được lệ quỷ mới là lạ.

Đây không phải đời trước khi cô vẫn có nhiều quỷ sử, giờ Tô Vân Thiều còn chẳng có nổi một con quỷ sử có năng lực để làm việc, chỉ có cách tìm giúp đỡ từ bên ngoài.

Tô Vân Thiều gửi tin cho Tần Sóc: [Đội phó Tần, thành phố B có vụ án mạng nào chưa được giải quyết không?] 

Vào rạng sáng, Tần Sóc vẫn tỉnh táo, trả lời tin trong vài giây: [Sao vậy? Em muốn giúp tôi à?]

Tô Vân Thiều: [Cống hiến vì dân chúng.]

Tần Sóc: [Tư tưởng đạo đức vậy sao? Bát cơm của chức vụ nhân viên nhà nước đang vẫy tay với em.] 

Tô Vân Thiều: [Có không?]

Tần Sóc: [Chắc chắn là có rồi, em chờ đã, tôi tìm rồi gửi cho em.] 

Tô Vân Thiều: [?]

Tô Vân Thiều nhìn chằm chằm dòng chữ ‘đang soạn tin nhắn’, chờ Tần Sóc giải đáp, không bao lâu có một cuộc điện thoại gọi đến.

Tần Sóc: “Biết kịch bản sát* không?”

*(*)Kịch bản sát (KBS, phá án mạng theo kịch bản) là một phiên bản của trò chơi nhập vai thám tử (Murder Mystery Machine) của phương Tây. Người tham gia trò chơi sẽ hóa thân thành các nhân vật thuộc một kịch bản lớn, mỗi người sẽ được nhận một kịch bản nhỏ cho nhân vật mà mình đóng vai. Người chơi dựa vào kịch bản của nhân vật mà mình đóng vai để diễn và làm nhiệm vụ theo yêu cầu của kịch bản (một cách âm thầm), đồng thời cùng suy luận với những người chơi khác để tìm ra những bí mật được ẩn giấu trong kịch bản lớn. Mấu chốt của trò chơi là phải biết diễn, suy luận nhanh và biết CÃI để không bị đồng đội nghi ngờ, không bị “g//i//ết” trước khi trò chơi kết thúc và có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao.

“Có nghe qua một ít.” Tần Giản còn mời cô đi chơi, nhưng Tô Vân Thiều muốn luyện ngọc bội nên từ chối.

“Một tháng trước, có 8 người đi biệt thự giải mã chơi kịch bản sát, sau khi trở về thì đã chết một nửa, mỗi người đều có cách chết rất đáng sợ. Thân phận của 8 người khác nhau, không có quan hệ gì, người còn sống đều có bằng chứng ngoại phạm khi vụ án xảy ra, vì vậy vụ án này vẫn chưa được giải quyết.”

Tô Vân Thiều: “Tôi nhớ rõ các anh có quy định.” Không thể tiết lộ cho người dân về một vụ án nào đó. 

“Tôi không quên.” Tần Sóc cuối cùng cũng tìm được hồ sơ liên quan đến vụ án này, gửi cho Tô Vân Thiều: “Những điều tôi nói đều có thể tra được ở trên mạng, không trái quy định.”

Dừng một chút, anh ta nhỏ giọng nói: “Quan trọng là do tôi cảm thấy vụ án có khả năng không do con người làm.”

Một vụ án mạng do quỷ gây nên, anh ta chỉ là một cảnh sát bình thường, nghĩ nát óc cũng không thể giải quyết vụ này. 

Thay vì để nó trở thành một vụ án chưa được giải quyết và hồ sơ thì để phủ đầy bụi, còn người chết thì không hiểu sao mình lại chết, thì ngay lúc này xin giúp đỡ từ người ngoài vẫn là tốt nhất.

Vụ án vẫn chưa kết thúc, và phóng viên cũng không biết nhiều thông tin. 

Chỉ đọc những mô tả trong hồ sơ, Tô Vân Thiều không thể đoán là do người hay quỷ gây ra, vẫn cần đến nơi xảy ra án mạng để điều tra.

10 giờ sáng, Tô Vân Thiều gọi taxi đến biệt thự giải mã. 

Gọi là biệt thự nhưng thực tế nó chỉ là mấy căn nhà lớn ở vùng ngoại ô.

Ban đầu nơi này là một trang trại, sau này có người mua lại trang trại và cải tạo nó, sau đó họ thu thập một số kịch bản và cốt truyện logic, rồi tìm người đăng lên Weibo và một số tài khoản mạng xã hội khác để quảng cáo, thu hút một số người trẻ tuổi yêu thích kịch bản này.

Mặc dù nơi này đã có 4 người chết khi đến đây chơi, nhưng chuyện kinh doanh vẫn không bị ảnh hưởng.

Lúc Tô Vân Thiều đến, muốn đi vào thì bị một chị gái mặc Hán phục cản lại.

Chị gái: “Cô có hẹn trước không?”

Tô Vân Thiều: “Bây giờ tôi hẹn trước thì lúc nào có thể vào?”

Chị gái cười: “Đến biệt thự của chúng tôi chơi kịch bản sát thì phải hẹn trước hai ngày, thứ bảy và chủ nhật thì càng nhiều người đến, bây giờ cô có thể hẹn trước và hai ngày sau quay lại.”

Tô Vân Thiều có thể chờ thêm hai ngày, nhưng không chắc liệu đối tượng mà lệ quỷ muốn báo thù có thể chờ hay không. 

“Vân Thiều?”

Giọng nói truyền đến từ phía sau, nghe có chút quen tai.

Tô Vân Thiều quay người, thấy hai người Tần Giản và Bách Tinh Thần, Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa không có mặt.

Tần Giản chạy lại gần, mặt vui vẻ: “Không phải cậu từ chối lời mời của tôi à? Tại sao giờ lại đến một mình?”

Bách Tinh Thần có dự cảm: “Chắc là có việc.”

Tô Vân Thiều gật đầu, nhìn Tần Giản: “Cậu muốn chơi kịch bản sát là ở chỗ này?”

“Đúng rồi.” Gặp bạn Tần Giản càng phấn khích: “Một tháng nơi này đã chết vài người, trên mạng đều đồn đây là biệt thự giết người, ai làm chuyện trái với lương tâm thì không thể đến, nếu không sẽ chết, cho nên tôi phải đến đây xem thử!”

Tô Vân Thiều:???

Bách Tinh Thần giải thích: “Trên mạng có người nói, bốn người chết ngày thường ăn ở chẳng ra gì, sau khi họ chết có rất nhiều người vỗ tay chúc mừng. Có người nói là thiếu nữ dưới địa ngục đến lấy mạng mấy người sống vô đạo đức.”

Tô Vân Thiều: “… Theo tôi được biết, trong địa phủ thì phần lớn là nam, số ít nữ tuổi cũng không nhỏ.”

Có khi Mạnh bà cũng được gọi là thiếu nữ. 

Nghe thế, vẻ mặt Tần Giản và Bách Tinh Thần hoá đá, giống như đang sốc vì một điều đáng sợ nào đó.

Chị gái mặc Hán phục đứng đó nãy giờ yên lặng lại gần Tô Vân Thiều, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tôi nghĩ thiếu nữ địa ngục họ nhắc đến có lẽ không giống với thứ mà cô đang nghĩ đâu.”

Tô Vân Thiều hiểu rõ mình đã hiểu sai ý, lấy điện thoại ra tra: Thiếu nữ địa ngục.

Nội dung xuất hiện khiến Tô đại sư mở to mắt ngạc nhiên, nguyên khí trong cơ thể xao động: “Quỷ ở nước bên cạnh lấn sang cả nước mình luôn hả?”

Coi nhân viên địa phủ nước cô như đồ trưng bày hay sao? 

Tô Vân Thiều mỉm cười tắt điện thoại, thảm án ở biệt thự giải mã nếu như do quỷ ở nước bên cạnh gây ra, vậy thì đừng trách cô… gửi đơn khiếu nại cho Diêm Vương.

Tên đó mặc dù mặt đơ, keo kiệt, hay ghi thù, nhưng bênh vực người mình, và quan trọng nhất là: Ý thức về địa bàn của mình rất… mãnh liệt.

Ba người khác vô ý thức liếc nhìn điều hoà, hình như hơi lạnh thì phải?

Diêm Vương: Nam nhân kia thì có dụng, còn Diêm Vương thì vô dụng ư. [ mang thù jpg]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp