Tần Giản đã hẹn trước vài ngày ở trên mạng, muốn chơi kịch bản mà 8 người kia đã chơi.
“Muốn chơi thì phải chơi cái thú vị nhất!”
Tô Vân Thiều nghi ngờ lời mời trước đó của Tần Giản, dùng cô để thực hiện ý nghĩ xấu của mình.
“Chỉ có hai cậu thôi à?”
Tần Giản gật đầu: “Nhát gan, không dám chơi.”
Bởi vì thật sự có người chết, Tô Vân Thiều lại từ chối không đi nên Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa thấy sợ.
Nhưng mà… Tần Giản cười hì hì: “Nếu biết cậu vẫn đến chắc hai cậu ấy tức chết mất.”
Bách Tinh Thần: “Đi thôi, đến lượt chúng ta rồi.”
Làm xong thủ tục, chị gái dẫn ba người đi vào phòng thay quần áo.
Chọn nhân vật, đổi quần áo xong rồi lại xem thông tin nhân vật trong cốt truyện, sau đó đi đến nơi diễn ra trò chơi.
Tô Vân Thiều chưa chơi kịch bản sát bao giờ, Tần Giản và Bách Tinh Thần vừa đi vừa nói chuyện.
Có rất nhiều thể loại kịch bản sát, ví dụ như tình cảm, kinh dị, chết chóc,... bọn họ hôm nay chơi là thể loại kinh dị. Không có gì cần chú ý, tìm ra hung thủ là xong.
Vài phút sau, ba người đã đến nơi.
Trong biệt thự, có 6 người đang ngồi chơi điện thoại trên sô pha ở phòng khách, thấy có người đến thì ngẩng đầu lên, sau đó họ ngạc nhiên. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
“Tại sao lại thêm ba người?”
“Chín người?”
“Đây không phải kịch bản 8 người sao?”
Tần Giản nhíu mày: “Tôi mua ba vé.”
Mọi người lấy điện thoại ra kiểm tra, vừa đếm thì phát hiện vậy mà lại có chín tấm vé.
Kịch bản 8 người giờ lại biến thành 9 người.
Tô Vân Thiều hỏi Tần Giản: “Hôm nay tôi đến bất ngờ, nếu không đến thì tấm vé kia cậu tính sao?”
Tần Giản: “Ban đầu tôi đặt 5 vé, nhưng ba người không đi nên tôi trả lại 3 vé. Trên đường đến đây thì phát hiện có một vé không trả thành công, trong biệt thự có nhân viên sẽ thay nhân vật nếu có chuyện bất ngờ xảy ra, vì vậy tôi cũng mặc kệ.”
Tần Giản nói xong, một cặp đôi kéo cậu ta so thời gian đổi trả: “Vé chúng tôi mua là vé cậu trả.”
“Hệ thống mua bán vé bị lỗi chăng?”
“Trong biệt thự có camera giám sát, nếu có gì sai sót chắc chắn nhân viên đã sớm đến đây.”
Hai cô gái trẻ một hỏi một trả lời, thấy cũng hợp lí.
Vì vậy 9 người ngồi thành một vòng tròn xung quanh bàn trà, chuẩn bị chơi trò chơi.
“Ting, ting…” chuông cửa vang lên.
Bây giờ vẫn có người đến đây? Mọi người nhìn nhau, cảm thấy kịch bản còn còn chưa bắt đầu thì đã có chỗ không thích hợp, cần phải chú ý hơn.
“Là cơm hộp mà tôi đặt.” Người đàn ông ưu tú mặc vest đi ra cửa, dẫn về vài anh chị mặc Hán phục đang bê đồ trên tay, họ đặt đồ ăn lên bàn rồi đi ra ngoài.
Người đàn ông ưu tú mời mọi người: “11 giờ rưỡi rồi đó, mọi người không đói à? Yên tâm đi, tôi mời, tôi đến đây chơi chủ yếu là vì đồ ăn chỗ này, đến để ăn thử cho biết.”
Trên bàn có bò bít tết, pizza, hamburger, gà rán, mì ramen, lẩu cay, thịt bò, bánh bao thịt… rất nhiều đồ ăn khác nhau, lại còn có cả mấy hộp sushi, chỗ này 10 người ăn cũng được.
Cặp đôi thốt lên: “Nhiều thế á? Ăn hết không vậy?”
“Thừa thì vứt, có gì khó đâu.” Người đàn ông ưu tú nhìn họ giống như cặp đôi này chuyện bé xé ra to, cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn bò bít tết, thậm chí còn thấy tiếc nuối khi không có rượu vang đỏ đi kèm.
Cặp đôi kia nhìn nhau, họ quyết định không thể lãng phí đồ ăn, vì vậy ngồi xuống ăn hamburger.
Hai cô gái trẻ xua tay: “Chúng tôi đang giảm cân, không ăn đâu.”
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai im lặng bê mì ramen đi ra một góc ngồi ăn.
Tần Giản và Bách Tinh Thần dùng ánh mắt trò chuyện với Tô Vân Thiều, ba người ngồi xuống cạnh bàn, vừa ăn vừa nhắn tin trong nhóm với nhau.
Tần Giản: [Không ăn ngon đến mức chạy đến nơi chết người để ăn nhể?]
Bách Tinh Thần: [Bạn học Tô đến đây là vì…?]
Tô Vân Thiều: [Điều tra.]
Lôi Sơ Mạn: [???]
Triệu Tình Họa: [Cả ba cậu đều đi?] Thế mà bảo Tô Vân Thiều không đi là sao?
Tần Giản: [Trùng hợp gặp nhau, ha ha ha, hối hận không bạn yêu?]
Lôi Sơ Mạn: [Chờ đó, sau khi cậu về xem tôi có đánh chết cậu không.]
Bách Tinh Thần: [Yêu cầu giúp đỡ không?]
Tô Vân Thiều: [Không cần, hai cậu cứ chơi bình thường đi, có gì khác thường thì gọi tôi.]
Triệu Tình Họa: [Có nguy hiểm à? Có cần báo cảnh sát không?]
Tần Giản: [Không sao, còn có bùa mà.]
Bách Tinh Thần: [Tôi sẽ đi theo cậu ấy, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.]
Tô Vân Thiều: [Đề phòng sự cố, lát nữa mấy cậu đến tìm tôi, tôi cho thêm mấy lá bùa nữa.]
Tần Giản: [Gâu gâu gâu…]
Lôi Sơ Mạn: [Nói tiếng người!]
Tần Giản: [Vân Thiều tuyệt nhất, cảm ơn Vân Thiều, chụt chụt!]
Người đàn ông ưu tú ăn xong bò bít tết, lại quay sang gà rán, thấy ba người Tô Vân Thiều vẫn đang chơi điện thoại thì cười nói: “Ba cô cậu cũng chê kịch bản này chán à?”
Tần Giản giật mình, hỏi ngược lại: “Không phải chúng ta vẫn đang ở ăn trưa hay sao? Trò chơi chưa bắt đầu, anh đã thấy nó chán rồi á?” Lời này chẳng khác nào hỏi: Nếu cảm thấy chán thì còn đến chơi làm gì!
Người đàn ông ưu tú trợn trắng mắt: “Anh đây còn chẳng sống nổi tập đầu tiên, không chán mà được chắc?”
Tám người còn lại:???
Người chết không đánh đã khai? Còn có thể như vậy nữa hả?
Tô Vân Thiều im lặng hai giây, quay đầu nhìn Tần Giản, Tần Giản liên tục lắc đầu, chỉ vào người đàn ông ưu tú phản bác: “Là anh ta chọn được nhân vật người chết nên không vui, không làm theo quy tắc của trò chơi thì không thể tiếp tục chơi. Kịch bản sát nếu mà có thể nói thì chắc chắc sẽ tức giận đến khóc cho xem!”
“Phụt…” Hai cô gái trẻ bị chọc cười, che miệng cười không dừng được.
Cặp đôi yêu nhau kia cũng thấy buồn cười, mặc dù trò chơi vừa bắt đầu người chết đã tự khai, mất đi đôi chỗ thú vị, nhưng ít nhất vẫn còn tên hung thủ chưa được tìm ra kia.
Có ba thứ thú vị nhất trong kịch bản sát: Nhập vai, tìm manh mối, tìm hung thủ.
Tìm người chết cũng không nằm trong ba cái trên, mất đi cũng không mất hứng, hơn nữa miệng mềm cắn người, nên mở miệng lưu tình.
Bởi vì người đàn ông ưu tú đã tự nói về thân phận người chết của mình, khoảng thời gian tiếp theo mọi người đều chú ý hành vi của người này, muốn nhìn xem có ai có hành động khác thường với người đàn ông ưu tú hay không, từ đó tìm ra hung thủ.
Người đàn ông ưu tú đang ăn salad rau củ, người đàn ông đội mũ lưỡi trai thì ngồi đối diện, cặp đôi yêu nhau thì ngồi trên sô pha, bọn họ nhìn chằm chằm người sắp tử vong. ( truyện trên app T•Y•T )
Kịch bản sát bỗng dưng biến thành nhìn người chơi ăn cơm, Tần Giản rất thất vọng.
Bách Tinh Thần vốn dĩ không hứng thú với trò này, chỉ đến đây với Tần Giản mà thôi, nhiều người chú ý người đàn ông ưu tú rồi nên cậu ấy chỉ nhìn mấy lần, còn quan sát Tô Vân Thiều là chính.
“Tôi đi WC.” Tô Vân Thiều bỗng nhiên đứng dậy.
“Tôi đi với cậu.” Bách Tinh Thần đuổi theo.
Hai người họ một trước một sau rời đi, một cô gái chớp mắt, tò mò hỏi Tần Giản: “Nè cậu, hai người họ là một đôi hả?”
Bách Tinh Thần từ trước đến nay luôn giữ khoảng cách với người khác giới, nên đừng nói hành động cùng đi WC sẽ gây hiểu lầm này. Theo cách nói của Tần Giản là: Thằng bạn này của tôi nếu mà sống ở cổ đại, chắc chắn là một vị quân tử, haiz thật đáng tiếc mà.
Tần Giản nhớ đến nội dung trong WeChat, nghiêm túc nói: “Thực tế không phải, trong kịch bản thì không rõ lắm, dù sao chúng ta cũng đều là đối thủ của nhau, không chút suy nghĩ nói thông tin cho người khác thì còn chơi cái gì nữa chứ?”
Người đàn ông ưu tú: “…” Cảm giác như đang đá xéo mình.
Chưa đầy hai phút, Tô Vân Thiều và Bách Tinh Thần lần lượt trở lại.
Hai phút thì đủ làm cái gì? Mọi người không quan tâm, tiếp tục nhìn chằm chằm người đàn ông ưu tú.
Sau một lúc, người đàn ông ưu tú cảm thấy hơi chán, một mình lên tầng khám phá biệt thự.
Cặp đôi yêu nhau, hai cô gái trẻ, người đàn ông đội mũ lưỡi trai đều đi theo lên tầng, không biết ai là hung thủ khi nào thì ra tay.
Tô Vân Thiều lên tầng hai chậm hơn, Bách Tinh Thần và Tần Giản đi theo sau, họ tránh camera đi và nhận lấy lá bùa vàng.
Tần Giản quý trọng cầm nó: “Bùa gì vậy?”
Bách Tinh Thần mặt vô không cảm xúc nói: “Bùa sấm.”
Tần Giản: “… Hả??”
“Cậu không nghe nhầm đâu.” Vài phút trước lúc nghe Tô Vân Thiều nói hai tờ giấy mỏng này có thể làm gì, biểu cảm của Bách Tinh Thần cũng y hệt Tần Giản bây giờ… sững sờ đến mức linh hồn sắp bay ra ngoài.
“Là bùa có thể gọi sấm sét đến.”
“Ha…” Hai người sắp đến chỗ camera có thể chụp được, Tần Giản nhanh chóng nhặt cái cằm bị rơi về chỗ cũ, ngậm miệng cười to trong lòng.
Sau đó, thiếu niên đang bước đi bình thường thì tự nhiên đi chậm lại, tay khua loạn xạ.
Mã Morse đã xuất hiện trở lại giang hồ: Quá tuyệt vời!
Thành công giải mã Bách Tinh Thần: “…” Bạn tôi ơi, bạn có bị khờ không? Giơ ngón cái không được hay sao? Sao cứ phải làm hành động như ăn nhầm nấm độc.
Hai người đi xung quanh tầng 2, mở khắp các ngăn kéo trong phòng tìm manh mối, bỗng nhiên trên tầng 3 truyền đến một tiếng hét chói tai, so với Triệu Tình Họa bị quỷ dọa thì còn hét to hơn.
Mọi người lập tức lao lên tầng 3.
Tần Giản và Bách Tinh Thần chạy nhanh lên lầu, chỉ thấy người đàn ông ưu tú sẽ chết đang run rẩy hai chân, yếu ớt dựa vào người đàn ông đội mũ lưỡi trai, cánh tay còn lại của người đàn ông đội mũ lưỡi trai bị chàng trai của cặp đôi yêu nhau kia ôm lấy, vẻ mặt sợ hãi.
Ở hành lang toàn đàn ông con trai, vậy tiếng hét vừa rồi là của ai?
Bách Tinh Thần sắc mặt tối sầm lại, cậu ấy và Tần Giản cũng nhìn vào trong.
Trong phòng, có hai cô gái, một cô gái quần áo rách nát nằm ở trên giường, tròng mắt lồi ra nhìn lên trần nhà, cô gái còn lại trong tư thế dùng hết sức bò ra hướng cửa, bò đến mức móng tay đứt gãy.
Cô gái của cặp đôi yêu nhau lấy chăn bông và khăn tắm đắp lên thi thể hai cô gái, lắc đầu nói: “Chết rồi.”
Tần Giản ngạc nhiên: “Chỉ chơi trò chơi thôi mà, thế này cũng liều mạng quá rồi?”
Cô gái quay đầu lại, sắc mặt âm trầm như có thể vắt ra nước: “Chết thật.”
Vừa quay đầu thì phát hiện thiếu một người, lập tức nhìn Tần Giản và Bách Tinh Thần: “Cô gái đến đây cùng hai người đâu rồi?”
Tần Giản và Bách Tinh Thần nhìn nhau, sợ hãi phát hiện hai chuyện đáng sợ.
Một, cô gái trước mặt rất bình tĩnh, vậy giọng nữ vừa rồi hét lên là của ai?
Ha, Tô Vân Thiều đâu rồi? Hai người họ hình như đang đi và đi rồi quên luôn sự tồn tại của cô.