Thiên Kim Thật Giả Liên Thủ [Huyền Học]

Chương 13


2 tháng

trướctiếp

Âm hôn ngoài tầm hiểu biết của đám Tần Giản nên ai cũng lần lượt lấy điện thoại ra để tìm kiếm.

Vào thời cổ đại, người con gái chưa kết hôn sau khi chết sẽ không được vào đền thờ nhà mình để nhận sự tế bái và hương khói của đời sau, nên nhu cầu kết âm hôn mới xuất hiện.

Tô Vân Thiều thấy đoạn văn bản giải thích này mới bổ sung thêm: “Âm hôn có liên quan đến quan niệm tập tục truyền thống của nước ta kéo dài đến bây giờ, con gái đến tuổi kết hôn vẫn phải lấy chồng sinh con, nếu không thì sẽ bị xem là có cuộc đời không hoàn chỉnh, không phải là một người con gái hợp lệ.”
Lúc nói đến đây, ngữ điệu của Tô Vân Thiều khá bình tĩnh nhưng đám Tần Giản vẫn cứ thấy lạnh sống lưng.

Tô Vân Thiều: “Muốn làm âm hôn cần phải tìm người chết hợp ngày tháng năm sinh, rồi dời mộ của hai người thành hợp táng sau đó mới tổ chức nghi lễ âm hôn. Về sau, đại đa số các vùng của nước ta cấm an táng dưới đất, vì vào lò thiêu, không có xương cốt với mộ nên nhiều người đã đổi mục tiêu lên người sống.”
Nói đến đây, vừa hay một cơn gió lạnh thổi đến làm cho ai cũng nổi da gà.

Bách Tinh Thần hỏi ra câu mấu chốt: “Làm sao người chết với người sống làm âm hôn được?”
Tần Giản, Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa đều dựng tai lên nghiêm túc nghe giảng, chỉ sợ bản thân tự nhiên bị vợ hay chồng quỷ nào đó quấn vào, đến lúc đó thì chỉ biết hối hận thúi ruột!
Dựa vào gia thế của bốn người họ, khả năng bị âm hôn còn nhỏ hơn hạt mè.

Nhưng nếu mọi người khiêm tốn hiếu học đến vậy thì Tô Vân Thiều sẽ nói chi tiết hơn một chút.

“Người nhà muốn cho con làm âm hôn thì sẽ chuẩn bị tiền, trang sức ngụy trang thành vật rơi rớt, trong đó để một phần hôn thư đã sớm được viết họ tên và ngày tháng năm sinh trên đó, thông tin của người sống sẽ được bổ sung sau khi người đó nhặt được sính lễ và sử dụng, thành lập khế ước thật sự. Đó là tiền mua mạng, bình thường mà nói chỉ nhiều không ít.”
Đám Tần Giản lập tức hiểu tại sao Cái Khiết bỗng nhiên nhiều tiền như vậy, còn bị bạn học hiểu lầm là bị người ta bao nuôi. Họ cũng không biết giữa việc nhận tiền mua mạng với được người ta bao nuôi thì cái nào đỡ hơn.

Bách Tinh Thần cau mày: “Ai lại ngốc đến nỗi mất một bao tiền bạc trang sức lớn mà lại không báo cảnh sát chứ?”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.
Tần Giản cạn lời: “Hệ thống giám sát của thành phố B hoàn thiện đến vậy, chắc cô ấy đang ôm tâm lý hên xui.” Cũng có khả năng bị số tiền tài lớn đó làm mờ mắt.

Vì là nữ giới nên Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa nghĩ sâu hơn một chút, thử dùng góc độ của Cái Khiết để suy nghĩ vấn đề.

Lôi Sơ Mạn: “Học vẽ tốn tiền mà xuất thân của Cái Khiết không tốt, lại bận đi làm thêm kiếm tiền học và tiền sinh hoạt, không có thời gian chăm chút bản thân. Cô gái nào không thích làm đẹp? Chỉ là bị thời gian và điều kiện kinh tế cá nhân hạn chế mà thôi.”
Triệu Tình Họa: “Nhiều cô gái bằng tuổi sống trong kí túc xá tập thể, người khác thì dùng đồ trang điểm nổi tiếng và xa xỉ mà cậu ấy dùng chút đồ rẻ tiền còn không nỡ. Khi một cơ hội như vậy bỗng nhiên đưa đến trước mặt thì việc cậu ấy rung động cũng không phải là chuyện khó hiểu.”
Nhưng, hiểu được không có nghĩa là đồng thuận.

“Vân Thiều, lúc nãy cậu…” Triệu Tình Họa do dự một chút, dưới ánh mắt cổ vũ của Tô Vân Thiều thì mới nói: “Tại sao cậu không giúp Cái Khiết giải quyết vụ âm hôn?”
“Cậu ấy sẽ không thừa nhận.” Tô Vân Thiều đã nhắc vài lần rồi nhưng Cái Khiết lại phủ nhận tất cả rồi giả vờ không biết chuyện: “Trước khi nguy hiểm đến tính mạng thật sự thì cậu ấy sẽ không thừa nhận trước mặt người ngoài.”
Nếu việc nhặt được vật quý trọng mà chiếm thành của mình bị người khác biết được thì hình tượng học sinh nghèo nhưng kiên cường tự lập với thành tích tốt sẽ bị hủy hoại, rất có khả năng sẽ không ở lại Học viện Mỹ thuật được.

Bách Tinh Thần căng mặt, lạnh lùng nói: “Đó là hậu quả cho việc cậu ấy tham lam, mỗi người đều phải trả giá cho việc mình đã làm.”
Tô Vân Thiều khá bất ngờ, cô còn tưởng các thiếu niên và thiếu nữ sẽ kêu cô bao dung một chút, mau đi cứu người.

Nghĩ như vậy nên trên mặt cô cũng hiện lên vài phần.

“Đừng đem chúng ta nghĩ đến vĩ đại chính nghĩa như vậy?” Tần Giản trợn trắng mắt: “Con nít ba tuổi còn biết nhặt được tiền thì phải đưa cho chú cảnh sát, cậu ấy nhặt được thứ kì lạ như vậy mà không có chút cảnh giác gì hết, còn dùng một cách đường đường chính chính và triệt để như vậy, hoàn toàn là tự làm tự chịu.”
Lôi Sơ Mạn cười khinh: “Không nhận được bài học thì lần sau cậu ấy vẫn sẽ dám nhặt đồ có lai lịch không rõ.”
Đến Triệu Tình Họa cũng nói: “Lần này là do quỷ cậu ấy gặp được không muốn mạng của cậu ấy, lần sau thì không chắc rồi, phải để cậu ấy nhớ kĩ mới được.”
Tô Vân Thiều: “...”
Đời trước cô học THPT công lập, các bạn học thường ngày cũng chỉ ăn cơm đi ngủ và làm bài, cùng lắm là tám chuyện về hoa khôi với hot boy của trường, không biết sự đời nhiều, có mấy người còn bị lừa tiền, sao mấy đứa trẻ của trường THPT tư lập lại trưởng thành sớm như vậy?
Phạm vi trưởng thành sớm này không chỉ là đám Tần Giản mà còn bao gồm Tô Y Y bằng tuổi.

So với bọn họ thì Tô Húc Dương lớn hơn bốn tuổi đã học đại học mà còn ngây thơ như con nít, không có tâm tư gì, vừa nhìn đã biết là loại người mà bọn lừa đảo thích nhất. 

Cho đến khi Tô Vân Thiều tạm biệt đám Tần Giản rồi bắt xe về nhà thì đã hơn chín giờ.

Mẹ Tô, Tô Y Y và Tô Húc Dương đang mặc đồ ngủ ngồi bao bánh ú trên bàn lớn ở phòng ăn.

Thấy cô về thì mẹ Tô vẫy tay gọi: “Vân Vân mau qua đây, con thích bánh ú có nhân gì?”
“Nhân thịt với lòng đỏ trứng.” Tô Vân Thiều bấm tay tính, ngày kia là tết Đoan Ngọ, hèn chi phải bao bánh ú.

“Vậy mà em lại là đảng ăn mặn.” Tô Húc Dương nhích hai bước sang bên cạnh để kéo ra khoảng cách, vạch ra ranh giới giữa hai người: “Mặn ngọt không đội trời chung!”
Mắt trái của Tô Y Y ghi chữ “Trẻ”, mắt phải ghi chữ “Con” nhưng lo cho thể diện của anh trai nên không nói ra trước mặt mọi người.

Mẹ Tô không khách sáo chút nào: “Có bản lĩnh thì con đừng ăn đậu hủ mặn.”

“Vậy sao được?” Tô Húc Dương hừ lạnh: “Ăn đậu hủ ngọt mới là lập dị.”
Tô Vân Thiều là người thích đậu hủ ngọt: “...”

Cá nhân Tô thiên sư không hứng thú với cuộc tranh đấu mặn ngọt này, nhưng nếu đã có người đánh giá sở thích của cô thành lập dị trước mặt cô thì đừng trách cô.

Hừ.

Tô Vân Thiều xoay người đi vào nhà bếp, lấy đậu nành tươi từ trong tủ lạnh ra.

Trong nhà không có cối xay bằng đá nên cô dùng máy xay sinh tố để thay thế, rồi bận rộn với người giấy gần nửa tiếng.

Trong lúc đó, bố Tô tan làm về nhà còn tắm rửa với thay đồ ngủ nữa.

Biết Tô Vân Thiều bận rộn một mình trong nhà bếp nên cả nhà đều tập trung đợi ở phòng khách, cách một chút lại nhìn vào nhà bếp một cái.

Rất nhanh thì Tô Vân Thiều đã bưng ra năm tô đậu hủ ngọt đã được thêm mật ong, đường đỏ, kẹo mạch nha vào.

Tô Húc Dương là người thích đậu hủ mặn: “...” Cảm giác bị nhằm vào rồi.

Mỗi ngày trước khi tập luyện vào buổi sáng thì Tô Vân Thiều sẽ làm chút đồ ăn để lót dạ, cả nhà thì chỉ có Tô Húc Dương vì một lần thức khuya mà ăn qua một lần, còn những người khác đều là lần đầu thử tay nghề của cô.

Vì để giữ dáng nên sau chín giờ tối, mẹ Tô thường sẽ không ăn gì và cũng đã sớm đánh răng.

Vừa thấy là con gái bảo bối tự tay làm thì còn quan tâm gì nữa chứ?
Bố Tô và Tô Y Y đều hơi đói, nhận được phần của mình thì ăn ngay.

Đậu hủ là một món ăn rất đơn giản nên người nhà họ Tô ai cũng đã ăn qua.

Cũng không biết có phải là do cảm giác người nhà tự làm cộng vào không, mà cứ cảm thấy phần tối nay rất ngon.

Mẹ Tô: “Đậu hủ mềm mại quá!”
Bố Tô: “Ừm, ba muốn thêm một chén đậu hủ.”
Tô Y Y: “Ngon quá, cảm ơn chị.”
Tô Húc Dương: “...” Món ăn lập dị mà em gái tự tay làm, nên ăn không? Nếu không ăn thì có phải quá không nể mặt em gái rồi?
Không đợi anh ấy nhăn mày chần chừ ra kết quả thì chén đậu hủ ngọt chưa đụng qua một chút đã bị bố Tô lấy đi với lí do “ba biết con không ăn được cái này, đừng lãng phí”.

Tô Húc Dương: ???

Quả nhiên là ba ruột, đến cơ hội bị vả mặt hối hận cũng không cho con một lần!

Ngày hôm sau là thứ bảy, Tô Vân Thiều ở nhà không đi đâu, chỉ chuyên tâm nuôi dưỡng bốn miếng ngọc bội và đồ để làm trận pháp tụ nguyên, đến sau bữa tối thì lấy ngọc bội ra.

Đây là bùa hộ mệnh, kiêm cả phòng thủ và công kích, ở mặt trước của ngọc bội đều giống nhau, chỉ có trong góc khắc nổi lên tên của mỗi người để phân biệt.

Miếng ngọc bội không lớn điêu khắc bùa hộ mệnh phức tạp, tên trong góc được khắc rất nhỏ, trông khá tinh xảo.

Người nhà họ Tô đều rất thích nên lập tức xỏ chỉ đỏ lên đeo trên cổ.

Thật ra nếu dùng nguyên khí nuôi dưỡng thêm vài ngày thì hiệu quả của ngọc bội sẽ tốt hơn, chỉ tiếc là tết đoan ngọ sắp đến rồi.

Số lượng quỷ ở âm phủ nổ mạnh, hàng xếp để đầu thai siêu dài, sớm đã không còn là những dịp như tết thanh minh, tháng cô hồn mới mở cổng Âm Phủ, nếu không may mắn thì rất có khả năng sẽ gặp phải…

Bách quỷ dạ hành. 

Tô Húc Dương: Thật sự không cho tôi cơ hội vả mặt sao, hu hu hu T0T

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp