Cái Khiết: "Tôi chẳng quen biết anh, sao mà nhận quà sính lễ nhà anh được?"

Nam quỷ: "Nhưng mà cô đã lấy rồi."

Một người một quỷ tranh cãi gay gắt về việc liệu có lấy sính lễ hay không.

Triệu Tình Họa đeo một tờ bùa hộ mệnh trên cổ, cũng giống như Lôi Sơ Mạn, cô không thể nhìn thấy nam quỷ, chỉ có thể nghe thấy mỗi lời của Cái Khiết, nhưng chỉ cần nghe một nửa cũng biết tên nam quỷ đang nói gì.

“Vậy cô đi mà hỏi gia đình thử đi.”

Cái Khiết hơi giật mình, nghĩ đến một khả năng nào đó mà lạnh cả sống lưng, cô vội vàng gọi điện cho mẹ.

"Mẹ ơi, có phải mẹ nhận quà sính lễ của ai đó rồi gả con đi không?”

"Không có đâu."

"Thật sự không có sao ạ? Có người đàn ông đến tìm con, nói rằng con đã nhận quà sính lễ của họ và trở thành người nhà họ rồi."

"Con gái à, là lừa đảo đó, báo cảnh sát bắt hắn đi!"

Nghe đến đây, Cái khiết tin rằng mẹ mình không nói dối, vậy thì kẻ nói dối chắc chắn là tên nam quỷ.

"Là anh nhầm rồi."

"Tôi không nhầm!" Nam quỷ khăng khăng rằng mình không nhầm, Cái Khiết chính là vợ của cậu ta.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Thấy họ vẫn còn cãi cố như vậy, Tô Vân Thiều giơ tay ngăn lại: "Giữa hai người thật sự có sợi chỉ đỏ, hai người là vợ chồng."

Nam quỷ thở phào nhẹ nhõm, trong khi Cái khiết thì kinh ngạc, "Sao mà thế được?"

"Không quen biết mà cũng kết hôn được hả?" Triệu Tình Họa không thể tưởng tượng được hai người đã đi đăng ký kết hôn nhưng lại vẫn là người xa lạ.

Chẳng lẽ là hai người kết hôn xong, chưa kịp thông báo cho gia đình thì người chồng chết, khiến Cái Khiết đau lòng hoặc gặp sự cố dẫn đến mất trí nhớ?

Tô Vân Thiều: "Các cậu có hiểu về hôn nhân thực tế không?"

"Tôi biết." Lôi Sơ Mạn nhanh chóng giải thích một lượt, còn đặc biệt phân biệt giữa hôn nhân thực tế với việc sống chung bất hợp pháp, “Hai người nam nữ không có vợ hoặc chồng, không đăng ký kết hôn mà sống chung trên danh nghĩa vợ chồng, trường hợp này chủ yếu xảy ra ở các vùng sâu vùng xa.”

Cái Khiết xuất thân từ vùng sâu vùng xa không còn lạ lẫm gì với chuyện này. Ở làng cô, người dân kết hôn không đăng ký kết hôn, chỉ cần tổ chức một đám cưới là xong.

"Nhưng tôi và anh ta không tính là hôn nhân thực tế chứ?"

Tô Vân Thiều lắc đầu phủ nhận, cô chỉ đưa ra một ví dụ để người bình thường dễ hiểu hơn: “Tương tự, việc của các cậu cũng có thể coi là hôn nhân không chính thức. Từ lúc cậu chấp nhận hợp đồng thì cậu đã là vợ của cậu ấy rồi.”

Cái Khiết cảm thấy buồn cười, giơ tay chửi thề: "Tôi thề là tôi chưa bao giờ ký hợp đồng như vậy cả.”

Tô Vân Thiều khẽ cúi đầu cười khúc khích, “Không phải hợp đồng nào cũng phải ghi thành văn bản. Đây là một hợp đồng thực tế. Khi cậu nhận lễ vật do gia đình cậu ấy chuẩn bị để cưới vợ và sử dụng thì hợp đồng đó hoàn thành."

“Tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi thật sự không nhận lễ vật gì cả, Cái Khiết nói mãi cũng chán, nhắc đi nhắc lại nhiều lần như vậy, trên mặt lộ rõ ​​vẻ thiếu kiên nhẫn.

Dù Tô Vân Thiều có nhắc nhở nhưng Cái Khiết vẫn không muốn nói, lười quan tâm nữa nên lập tức rời đi. Lôi Sơ Mạn cùng Triệu Tình Họa đi theo phía sau một bước, Thiết Như Lan đi ra tiễn bọn họ.

Ở dưới tầng, Tần Giản và Bách Tinh Thần đứng trước tòa nhà ký túc xá không lâu sau thì cả ba người bọn họ ra ngoài, họ vừa bước tới đã thấy Cái Khiết đang vội vã chạy xuống dưới.

"Đừng có đi mà, cô vẫn chưa giúp tôi giải quyết vấn đề.”

Tô Vân Thiều niệm A Di Đà Phật: “Phật nói có nhân thì sẽ có quả. Phật cũng nói chỉ cứu người có duyên.”

Cái Khiết:?  ?  ?

Lợi dụng lúc Cái Khiết đang do dự không biết Tô Vân Thiều có đáng tin hay không, năm người vội vàng chuồn đi.

Học viện Mỹ thuật có rất nhiều địa điểm đẹp. Họ đã đến đây rồi, nên trước khi về, họ quyết định ngắm cảnh đêm.

Điểm đến đầu tiên là ao sen.

Vào giữa tháng Năm, hoa sen còn đang e ấp trong nụ, chưa nở hoa. So với hoa đã nở, hoa sen nụ có vẻ đẹp e ấp, kín đáo hơn, như người phụ nữ che mặt bằng khăn voan, khiến người ta càng muốn khám phá.

Để đảm bảo an toàn cho học sinh, xung quanh ao sen được lắp đặt đèn, tạo nên một khung cảnh độc đáo trong đêm tối.

“Đẹp quá!” Triệu Tình Họa không khỏi thốt lên trước vẻ đẹp của cảnh đêm "Chỉ riêng ao sen này thôi, thêm bốn mùa xuân hạ thu đông nữa, cộng thêm cảnh sắc ban ngày và ban đêm, cũng đủ để sinh viên Học viện Mỹ thuật có ý tưởng vẽ trong một thời gian dài rồi."

Tô Vân Thiều thầm nghĩ: "Nếu có học sinh nhìn thấy ma nước trong đêm ở hồ sen, thì họ sẽ càng có cảm hứng vẽ tranh hơn nữa."

Cô chỉ nghĩ trong đầu, không muốn nói ra vì sợ phá hỏng vẻ đẹp của cảnh vật và tâm trạng của những người đang thưởng thức. Nhưng không may là trong nhóm lại có đứa bị khờ.

Tên ngốc Tần Giản hỏi: "Sự kết hợp giữa ao sen và ma nước thế nào?"

Bốn người còn lại: "..."

"Sự kết hợp giữa hai yếu tố không liên quan gì đến nhau này, vẻ đẹp và ma quỷ, chắc chắn sẽ mang lại cho người xem cảm giác thị giác mạnh mẽ. Năm nay, Học viện Mỹ thuật nhất định sẽ giành giải nhất!"

Tần Giản càng nói càng phấn khích, đến mức muốn dựng giá vẽ ngay lập tức.

Tô Vân Thiều xoa trán, không phải vì trí tưởng tượng phong phú của cậu ta, mà vì... một con ma nước thực sự đã bò ra khỏi ao sen, tìm góc độ phù hợp, tạo dáng, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Tần Giản.

Quả thật, cậu ta đã dùng sự sáng tạo để thu hút ma quỷ ra!

Con ma nước đó thậm chí còn muốn làm người mẫu cho Tần Giản!

Tô Vân Thiều đau đầu, khả năng tự hủy của Tần Giản ngày càng mạnh mẽ.

Cô thực sự lo lắng rằng một lúc nào đó nếu không chú ý cẩn thận, cậu ta sẽ gây rắc rối với ma quỷ rồi mất mạng.

Chắc là nên cho cậu ta một bài học!

Tô Vân Thiều xoa xoa thái dương, "Tôi sẽ mở cho các cậu con mắt âm dương tạm thời.”

Bốn người vẫn đang tò mò không biết tại sao cô ấy đột nhiên thay đổi ý định, muốn mở mắt âm dương cho bọn họ, thì bất ngờ một người tắm trong hồ sen xuất hiện trước mặt.

Người đó để lộ đôi vai trần, lộ rõ ra xương quai xanh thanh mảnh, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen dài mượt mà, chỉ nhìn từ đằng sau cũng biết đây là một mỹ nhân hiếm có.

Sau đó, mỹ nhân quay đầu lại, nháy mắt đầy quyến rũ.

Mặt dài như mặt lừa, không có lông mày, răng hô to, râu ria lởm chởm, đôi môi đỏ chót... thì ra là một con nam quỷ mặc đồ nữ!

“Ụa—”

“Phụt—”

Tiếng nôn mửa và tiếng khạc nhổ đồng thời vang lên.

Bốn người trong nhóm Tần Giản đầu không ngoảnh lại, vắt chân lên cổ chạy thục mạng, Tô Vân Thiều lấy điện thoại ra và bắt đầu bấm giờ, ghi lại thời gian chạy của họ ở các mốc 50 mét, 100 mét, 200 mét và 400 mét.

Khi họ chạy đến mức không còn sức, dừng lại thở hổn hển, Tô Vân Thiều gửi thời gian chạy của mỗi người vào nhóm chat.

“Với thành tích này, chắc chắn năm sau kiểm tra thể lực sẽ không còn khó nữa.”

Bốn người không hiểu sao lại nghe ra “Nếu kiểm tra thể lực khó quá, tôi có thể thả quỷ ra để giúp đỡ,” khiến họ rùng mình, âm thầm quyết định phải tăng cường luyện tập.

Thể lực của Triệu Tình Họa là kém nhất, nếu không có Lôi Sơ Mạn đỡ, cô ấy có khi đã ngã quỵ xuống đất rồi.

Cổ họng cô ấy khô và ngứa, cảm giác như 400 mét vừa rồi chẳng khác gì chạy 1500 mét, mỗi lần nói đều phải thở hổn hển.

“Chuyện… chuyện gì… xảy ra vậy?”

Lôi Sơ Mạn vỗ ngực, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi, “Quỷ mà lại… không đúng, sao lại thế này?”

Lời cậu ấy nói đứt quãng, không mạch lạc, nhưng những người bạn đều hiểu ý cậu muốn diễn tả mà không dám nói ra: đáng sợ, lẳng lơ và không biết xấu hổ.

Tần Giản đau khổ đấm ngực: “Trong ấn tượng của tôi, người đẹp tắm ở hồ sen phải là kiểu như Linh Nhi muội muội, khiến người ta nhìn mãi không quên. Kết quả là con ma này… hu hu hu, tôi muốn thay mắt!”

Bạch Tinh Thần, một người kiên định với quy luật vô thần, bị thực tế đập đến mức hai mắt vô hồn. Anh ta nghe thấy lời của Tần Giản, vô thức nói một câu vô cùng hợp cảnh: "Chỉ vì trong đám đông nhiều người nhìn em liếc mắt một cái, mà không thể nào..."

“Bốp, bốp, bốp”, trên miệng Bách Tinh Thần xuất hiện ba bàn tay.

Tần Giản, Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa đồng thanh: “Im ngay, cảm ơn!”

Đã muộn.

Giai điệu quen thuộc đã bắt đầu lặp đi lặp lại trong đầu họ, kèm theo hình ảnh con quỷ nam vừa rồi nửa che nửa hở trong hồ sen quay đầu lại cười.

“Ựa—”

Họ nôn khan lần thứ hai, Tô Vân Thiều không thể không nghi ngờ liệu bản thân có quá đáng hay không: “Cũng không đến nỗi quá xấu mà, đúng không?”

Tần Giản không biểu cảm nói: “Cậu nghiêm túc đấy à?”

Tô Vân Thiều kiếp trước kiếp này đã gặp biết bao nhiêu ma quỷ, phải thừa nhận rằng con nam quỷ vừa rồi không phải là xấu nhất.

Nhìn thấy sự yếu đuối của các bạn đồng hành, cô quyết định chuyển chủ đề: “Tôi vừa nhìn thấy thứ gì đó trong phòng của Cái Khiết.”

“Thứ gì vậy?” Các thiếu niên nhanh chóng bị thu hút sự chú ý.

“Cái Khiết đã kết âm hôn, còn gọi là đám cưới ma, là hôn nhân dành cho người chết chưa kết hôn.”

Đây cũng là điểm khiến Tô Vân Thiều không hiểu lắm, “Thông thường, người sống nhận sính lễ sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng, dù không chết trong một tháng, thì cơ thể cũng phải có biểu hiện bất thường, nhưng cô ấy vẫn tung tăng nhảy nhót.”

Bốn người: ???

Cậu gọi tình trạng vừa đi khám tai mũi họng vừa đi khám tâm lý là tung tăng nhảy nhót hả?

Thất lễ, thất lễ rồi.

Tô Vân Thiều: Này tính là vẫn sống nhăn răng còn gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play