Tần Giản ngay lập tức gửi tin lên nhóm nhỏ năm người, tag tên Tô Vân Thiều trước, sau đó đến Bách Tinh Thần và Triệu Tình Họa.
Tần Giản: [Lôi Sơ Mạn đang gọi, hỏi bây giờ bọn họ có thể qua đây không.]
Trong khi chờ đợi những người khác trả lời, Tần Giản tiếp tục kể lại chuyện rắc rối ngày hôm đó cùng những tin đồn về quỷ cát và ma nước.
Bách Tinh Thần tới đây: [Phần lớn tin đồn đều sai lệch hoàn toàn so với sự thật. Có thể vừa lúc gió thổi lên coi thành quỷ cát đang đánh nhau, rồi không cẩn thận trượt chân ngã xuống nước vùng vẫy một lúc lâu thì mất sức..]
Những người theo thuyết vô thần giải thích các tin đồn ma quỷ dưới góc độ khoa học nghe cũng có lý, Tần Giản suýt thì bị thuyết phục.
Ngay lúc Tần Giản chuẩn bị tiếp tục đắm chìm trong lý luận của những người theo thuyết vô thần thì Tô Vân Thiều xuất hiện.
Tô Vân Thiều: [Quỷ cát có thể là một đứa trẻ muốn tìm người chơi cùng, hoặc bên kia có nguy hiểm xảy đến. Nếu quỷ dữ có ý tốt đuổi người đi thì sẽ không làm ai bị thương đâu.]
Tô Vân Thiều: [Nếu một người tự sát không được siêu độ hoặc bị âm sai áp giải xuống địa ngục sẽ chịu cảnh tù đày tại chỗ, trở thành linh hồn bị trói buộc. Ma nước từng tự sát nếu muốn đầu thai sẽ phải tìm kẻ khác thay thế chỗ của mình.]
Bách Tinh Thần bị vả mặt bép bép: “...”
Tần Giản cảm thấy có lý: “...”
Lôi Sơ Mạn: [Họ đều là sinh viên mĩ thuật gần đó, hai mươi phút nữa sẽ tới.]Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Lôi Sơ Mạn: [Vân Thiều đang bận sao? Hay là chúng tôi nghe xong rồi thuật lại cho cậu sau?]
Tần Giản hít một hơi, nhìn Lôi Sơ Mạn với ánh mắt ngưỡng mộ: “Cậu dám nói thẳng tên lão đại vậy sao? Thật dũng cảm.”
Lôi Sơ Mạn: “...” Sao trông cậu ta càng lúc càng ngốc vậy?
“Đây cũng không phải chuyện gì đáng để khoe khoang, tốt nhất đừng nói ra. Hơn nữa, Vân Thiều cũng không thích cậu gọi cậu ấy là lão đại. Đã nói với cậu biết bao nhiêu lần rồi, chúng tôi là bạn cùng lớp cùng tuổi cùng giới tính, giữa con gái với nhau gọi hẳn tên riêng thì có vấn đề gì hay sao?”
Học sinh nam Tần Giản: “...Không có gì.”
Tô Vân Thiều: [Đã chín giờ rồi, tôi không nhắn tin nữa.]
Tô Vân Thiều: [Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi, nửa tiếng nữa tôi sẽ gọi video, nhớ chú ý an toàn.]
Sau khi gửi xong tin nhắn, Tô Vân Thiều loay hoay ngồi vẽ bùa mất nửa giờ rồi mới nhìn vào điện thoại di động.
Tần Giản và Lôi Sơ Mạn thi nhau nhắn tin giải thích tình hình, Bách Tinh Thần và Triệu Tình Họa phát biểu tượng cảm xúc để biểu thị bản thân vẫn đang hoạt động. Trong năm người, chỉ có mình Tô Vân Thiều đã biến mất được nửa giờ rồi.
Nữ sinh đại học căm ghét cái ác Thiết Như Lan, và bạn cùng phòng của cậu ta tên là Cái Khiết.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi buổi tối đi ngủ, Cái Khiết đều nằm mơ thấy một dáng hình mơ hồ. Ban đầu còn thấy mờ ảo, nhưng càng về sau càng rõ ràng, có lúc cô ấy còn nghe thấy bên tai có tiếng người nói chuyện.
Điều đáng sợ chính là, Cái Khiết nghe được âm thanh đó lúc ở trong ký túc xá nữ.
Cô ấy có hỏi qua mấy người bạn cùng phòng, nhưng chỉ có bản thân Cái Khiết là người duy nhất nghe được âm thanh đó, cho dù cô ấy đã dùng đến cả nút bịt tai.
Cái Khiết đã đến khoa Tai mũi họng để kiểm tra, bác sĩ nói không có vấn đề gì cả.
Cô ấy lại tiếp tục tìm tới bác sĩ tâm lý. Bác sĩ cho rằng cô ấy đã mắc chứng ảo giác nghiêm trọng, cũng kê đơn thuốc nhưng vẫn không có tác dụng!
Tối đó, Thiết Như Lan tận mắt nhìn thấy Tô Vân Thiều dùng bùa. Sau khi trở về, cậu ta bắt đầu lên mạng tìm tòi. Thông qua các diễn đàn thần bí, cậu ta như được khai sáng ra một thế giới mới, lập tức gợi ý Cái Khiết nên cầu cứu chỗ Tô Vân Thiều.
Không phải Cái Khiết chưa từng nghĩ tới khả năng đã dính phải một vật bẩn thỉu nào đó.
Nhưng cô ấy đã đi vái thần phật tứ phương, mua đủ các loại thánh giá, nước thánh, hành tây đều không có tác dụng, tất cả toàn là phường lừa đảo.
Sau khi đọc xong hết lời thuật lại, Tô Vân Thiều gọi video cho Lôi Sơ Mạn: “Để camera hướng về phía Cái Khiết đi.”
Lôi Sơ Mạn nghe lời làm theo: “Có thể thấy được sao?”
Nhận thấy ánh sáng hơi kém, cô kêu Tần Giản và Thiết Như Lan sử dụng chức năng đèn pin của điện thoại di động để chiếu sáng hiện trường.
“Thấy rồi.” Chỉ cần nhìn lướt qua, Tô Vân Thiều đã biết ngay Cái Khiết bị ma ám. Đây không phải là ảo giác, cũng không phải thần kinh có vấn đề.
Có một quỷ nam mặc thường phục đang đứng sát gần phía sau Cái Khiết.
Sắc mặt Cái Khiết trắng bệch, bản thân gặp chứng mất ngủ kéo dài, luôn luôn lo lắng, chịu phải áp lực quá lớn dẫn đến khí huyết không thông. Cô ấy cũng bị suy nhược cơ thể do khí âm xâm nhập.
“Có quỷ đi theo sau cậu.” Tô Vân Thiều không nói thêm nhiều: “Tối ngày mai hoặc ngày kia tôi sẽ đến phòng ngủ của các cậu.”
Thiết Như Lan đột nhiên tiến đến phía trước camera, khuôn mặt to lớn che gần hết màn hình: “Cái Khiết bị tra tấn đến suy nhược thần kinh, cám ơn cậu đã giúp.”
Cậu ta đi tới quá nhanh, quỷ nam không kịp tránh né nên Thiết Như Lan gần như đi xuyên qua một nửa cơ thể quỷ nam, lúc nói chuyện với camera cảm thấy có hơi lạnh, vô thức xoa hai bên cánh tay.
Tô Vân Thiều không nỡ nhìn thẳng, bèn nhắc nhở: “Có quỷ nam đi theo Cái Khiết, cậu cũng đừng đến gần cô ấy quá, dính phải một chút âm khí sẽ thấy lạnh lẽo vô cùng, nếu nhiều quá sẽ dễ mắc bệnh.”
Thiết Như Lan nhanh chóng bỏ chạy, lại một lần nữa xuyên qua cơ thể của quỷ nam.
Cậu ta khoanh tay đứng run rẩy cả người, quỷ nam cũng cau mày không vui.
Tô Vân Thiều: “...” Cô cũng không biết nên nói gì với đứa trẻ bất hạnh này.
Tuy rằng ma quỷ không có cơ thể thực, mà là sau khi chết mới biến thành bộ dáng này, nhưng ít nhiều vẫn giữ lại được ký ức lúc làm người.
Con người không thích cảm giác bị đi xuyên qua cơ thể, và quỷ cũng vậy.
Cảm giác bị đi xuyên qua cơ thể tận hai lần cũng giống như trúng tên tận hai lần.
Nếu là một con quỷ tính tình hung dữ thì chắc hẳn đêm nay Thiết Như Lan cũng sẽ phải chịu hành hạ. May thay, con quỷ này rất hiền lành.
Sắc mặt của Cái Khiết càng thêm tái đi: “Đêm nay có thể giải quyết được không?”
“Bận rồi.” Nói xong, Tô Vân Thiều cúp máy, sắc mặt của Cái Khiết càng tồi tệ hơn.
Lôi Sơ Mạn giả vờ như không thấy, cất điện thoại đi: “Muộn rồi, mau về đi.”
Thiết Như Lan và Cái Khiết không còn cách nào khác ngoài chấp nhận rời đi.
Tối nay là Tần Giản gọi Lôi Sơ Mạn ra ngoài, cho nên cậu ta phải có trách nhiệm đưa cậu ấy về nhà an toàn.
Trên đường trở về, cậu ta nói: “Sao tôi thấy Cái Khiết cứ kỳ lạ thế nào ấy nhỉ?”
Lôi Sơ Mạn kinh ngạc nhìn cậu ta: “Cuối cùng cậu đã thức tỉnh bản năng của dã thú rồi sao?”
Tần Giản: “...Nói tiếng người đi.”
Lôi Sơ Mạn tỏ ra ghét bỏ: “Muốn cầu cứu còn giấu diếm, bắt Vân Thiều dừng việc của bản thân để đêm khuya chạy đến giải quyết giúp sao? Đúng là không biết xấu hổ.”
Tần Giản ngạc nhiên: “Sao cậu biết cô ấy chưa nói hết?”
“Nhìn điện thoại đi.”
Tần Giản nhanh chóng rút điện thoại ra, Bách Tinh Thần và Triệu Tình Họa đang phân tích trong nhóm.
Bách Tinh Thần: [Bạn học Tô từng nói, quỷ có đường của quỷ, người có lối của người, trừ khi là loại ma quỷ mang lòng oán hận mạnh mẽ, nếu không bình thường sẽ không quẩn quanh con người, hơn nữa còn dây dưa lâu đến như vậy.]
Triệu Tình Họa: [Chẳng lẽ Cái Khiết và quỷ nam này có thù oán gì?]
Bách Tinh Thần: [Nếu có thù oán, chắc hẳn Cái Khiết sẽ còn thảm hơn cả cậu bé ăn tóc người chết kia.]
Tần Giản: [Vậy thì tại vì sao?]
Cả bốn người ngừng nhắn tin, rõ ràng cũng không hiểu lý do tại sao.
Tô Vân Thiều: [Là nhân quả.]
Bách Tinh Thần: [Là thuyết nhân quả trong nhà Phật sao?]
Tô Vân Thiều: [Cũng gần giống vậy.]
Ma quỷ sẽ không vô duyên vô cớ mà bám lấy con người.
Giữa Cái Khiết và quỷ nam không chỉ có mối quan hệ nhân quả, mà còn cả đường duyên phận.
Trước khi tìm ra chân tướng sự việc, Tô Vân Thiều sẽ không dễ dàng đối phó với quỷ nam chỉ dựa vào lời nói một phía, nếu xử lý không tốt thì nghiệp nhân quả sẽ đổ lên đầu cô.
Có đáng không?
Đêm hôm đó, số ít người trong cuộc, chỉ có mình Tô Vân Thiều là yên giấc, những người khác đều vì nhiều nguyên nhân mà khó ngủ.
Ngày hôm sau, Tô Vân Thiều cùng năm người tách nhau ra ăn tối ở chỗ gần học viện Mỹ thuật.
Cạnh học viện Mỹ thuật có một con phố ẩm thực rất dài, đủ các món ăn trời Nam đất Bắc, vừa ngon vừa rẻ, học sinh và cư dân sống gần đó đều thích tới đây ăn uống.
Sau bữa tối, năm người gặp nhau trước quán trà sữa, mỗi người một cốc, lần lượt báo cáo thông tin.
Tần Giản: “Thiết Như Lan là người địa phương, tính tình hào sảng phóng khoáng, có quan hệ khá tốt với người khác giới, thành tích ở mức trung bình. Cái Khiết không phải người địa phương, đang làm vài công việc bán thời gian, thành tích khá tốt.”
Lôi Sơ Mạn: “Thiết Như Lan không mặc hàng hiệu, nhưng màu vẽ và giấy bút đều là loại tốt nhất. Cái Khiết lại chịu khó dùng hàng xịn, tối hôm qua đến vội như vậy mà tôi vẫn ngửi được mùi nước hoa trên người cậu ta, không phải loại rẻ tiền.”
“Chờ một chút.” Tần Giản không nghĩ ra nổi: “Chỗ này hơi mâu thuẫn đấy? Cậu ta nghèo đến nỗi phải làm vài công việc bán thời gian nhưng lại chỉ để mua một lọ nước hoa sao?”
“Không chỉ mỗi nước hoa đâu.” Triệu Tình Họa lắc đầu: “Mọi người không phát hiện ra sao? Vòng cổ, nhẫn, lắc tay, đồng hồ, tất cả những thứ Cái Khiết đeo trên người cũng như vậy.”
Mắt kính của Bách Tinh Thần lóe sáng: “Không hề mâu thuẫn đâu. Tôi đã hỏi qua rồi, gần đây Cái Khiết bỗng nhiên có tiền, ăn mặc tiêu dùng đều lên một tầm cao mới, thậm chí không cần phải vất vả ép từng chút một màu vẽ nữa, cho nên có người nghi ngờ cô ấy đang được bao nuôi.”
“Không thể nào.” Tô Vân Thiều nuốt trân châu: “Tôi đã hỏi qua các ma quỷ trong học viện Mỹ thuật, Cái Khiết không có người bao nuôi, chỉ là có kẻ không ưa bộ dạng nhà giàu mới nổi của cô ấy mới thuận miệng nói, một truyền mười, mười truyền trăm nên thành ra như vậy.”
Hơn nữa, hình tượng của Cái Khiết luôn toát ra vẻ yếu đuối, giống như đóa hoa nhỏ sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó nhưng vẫn mạnh mẽ phấn đấu độc lập tiến bộ.
Bình thường phần lớn mọi người đều không ưng những ai mang dáng vẻ như đóa sen trắng nhu nhược.
Quá bảy giờ rưỡi thì việc điều tra cơ bản mới hoàn thành.
Lôi Sơ Mạn liên lạc với Thiết Như Lan và Cái Khiết. Tần Giản và Bách Tinh Thần không thể vào ký túc xá nữ nên đành đứng đợi ở dưới, những người khác thì đi vào.
Phòng của Thiết Như Lan và Cái Khiết là 302, dành cho tám người ở, xung quanh có rất nhiều đồ đạc, trên sàn gạch còn vết màu chưa rửa sạch, không có bóng người.
Thiết Như Lan: “Tối nay bọn tôi có tiết nhưng đã trốn ra ngoài, mọi người mau ngồi đi, để tôi đi lấy nước.”
Tô Vân Thiều nhìn một vòng xung quanh, phát hiện nơi có âm khí nặng nhất trong phòng chính là vị trí giường số ba.
“Cái Khiết, giường của cậu ở đâu?”
Cái Khiết chỉ vào giường số ba.
Tô Vân Thiều trực tiếp nhìn thẳng vào quỷ nam đứng phía sau Cái Khiết: “Nói đi, vì sao lại quấn lấy cậu ta không buông?”
Thiết Như Lan đang rót nước ra cốc giấy dùng một lần, nhưng vừa nghe thấy tiếng nói bèn đứng im.
Đêm qua cậu ta đã lạnh đến mức suýt phải lôi chăn mùa đông ra, nhưng không muốn đứng gần Cái Khiết để chịu vạ lây nữa.
Cái Khiết đột nhiên quay đầu, nhưng không nhìn thấy gì.
Tô Vân Thiều: “Tôi sẽ tạm thời mở con mắt âm dương để hai người nhìn thấy nhau.”
Cái Khiết hơi do dự nhưng vẫn gật đầu. Ngay sau đó, một bóng quỷ nam xuất hiện trong không khí.
Quỷ nam mặc quần áo bình thường, ngoại trừ khuôn mặt như dùng quá nhiều phấn nền ra thì cũng không khác gì con người.
Cái Khiết gần như hét lên: “Chúng ta không thù không oán, tại sao anh lại làm phiền tôi?”
Cô ấy đã phải chịu sự giày vò gần một tháng, thử đủ các phương pháp mà không có tác dụng, tức giận cùng cực.
Quỷ nam giật mình, nhảy dựng lên, lơ lửng trong không trung, rụt rè nói: “Nhưng cô là vợ của tôi mà.”
“Ai là vợ của anh chứ?” Cái Khiết tức đỏ mắt: “Tôi còn chưa từng nắm tay trai đẹp, đừng có vu khống vớ vẩn.”
Quỷ nam bỗng trở nên nóng nảy: “Cô đã nhận sính lễ nhà tôi, chính là vợ của tôi rồi, tại sao có thể quay lưng không chịu thừa nhận vậy?”