“Đây đều là chuyện trong nhà, chuyện trong nhà đó.”
Chu Lai Căn vội vàng vỗ về Lâm Khê, nói: “Làm cái gì mà phải tìm người ngoài, Tiểu Khê, cháu trước tiên cứ bình tĩnh cái đã, có chuyện gì chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Cót két” một tiếng, cổng nhà bị đẩy ra.
“Ra ngoài!”
Trước khi mọi người kịp phản ứng lại thì từ cổng nhà đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng và nghiêm nghị.
Âm thanh không lớn nhưng lại thập phần nghiêm khắc.
Tất cả những âm thanh hỗn độn trong phòng bỗng im bặt, dường như đến cả bầu không khí cũng ngưng đọng.
Mọi người đều không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía phát ra âm thanh.
Từ cổng có một người bước vào, trên người anh mang một cái áo ba lô màu xanh lá quân đội, bên dưới mặc quần dài ngụy trang, thân hình vai rộng eo hẹp, cao lớn như một bức tường chắn trước cổng lớn vậy.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, trong phòng đang bật đèn điện. Dưới ánh đèn vàng, cái bóng của anh từ cổng bên kia kéo dài xuống, lại càng thêm phần cao lớn.
Biểu cảm lạnh băng, góc cạnh sắc bén, đôi lông mày đậm, đôi mắt một mí, môi mỏng, còn có ở khóe lông mày xuất hiện một vết sẹo tuy rõ ràng không sâu nhưng lại đặc biệt dễ thấy. Trong lòng Lâm Khê “thình thịch” một tiếng, là cái người đấy, là người cùng cô đăng ký kết hôn.
Cô chưa tận mắt nhìn thấy người thật bao giờ nhưng đã thấy qua bức ảnh dán trên tờ giấy chứng nhận nhỏ màu đỏ kia.
Cho dù chỉ có một bức ảnh nhỏ nhưng đặc trưng thì vẫn đủ rõ ràng.
Chỉ là trên bức ảnh chỉ có thể thấy được một diện mạo và khí chất bất động, chứ không thể nhìn thấy được sự hấp dẫn và ánh hào quang từ người thật.
Cô cũng thật sự là không nghĩ đến khí thế của anh lại có thể mạnh mẽ như vậy, thảo nào nguyên chủ sợ anh.
Lâm Khê hai ngày nay không hề gặp qua Hạ Hướng Viễn, nhưng trong chút ký ức vụn vặt của cô lại xuất hiện hình dáng của anh ta.
Đó là một chàng thanh nhiên trẻ, dáng người cao= gầy, mặt mũi cũng cực kỳ điển trai.
Còn vị này, tướng mạo này, rõ ràng chính là không phải mẫu người mà “Lâm Khê” trước đấy thích.
Nhưng mà kỳ lạ là Lâm Khê nghĩ đến cảnh trong mơ kia của nguyên chủ, cảm giác người này lại không hề giống với người đàn ông trong giấc mơ đó?
Trong giấc mơ đó, cho dù chỉ là một cõi mộng mờ ảo, Lâm Khê cũng cảm thấy người đàn ông kia cực kỳ bình thường, tuyệt đối không có nửa điểm khí thế như này, thậm chí còn có thể được tính như là sến sẩm.
Nhưng người này cùng sến sẩm có chút quan hệ gì à?
Vẫn là nhìn người thì không nên nhìn bề ngoài, hoặc là ai rồi cũng sẽ thay đổi?
“Anh Lương!”
“Cậu, cậu là người nào?”
Lâm Khê đang trong kinh ngạc khi nhìn thấy Lương Triệu Thành thì âm thanh của Trần Dã và Chu Lai Căn đã cùng lúc vang lên.
Lâm Khê không lên tiếng.
Quyết định yên lặng theo dõi.
Lương Triệu Thành gật đầu với Trần Dã sau đó lại nhìn Lâm Khê một cái, cuối cùng đặt tầm mắt lên người Chu Lai Căn, nói: “Cút ra ngoài!”
Chu Lai Căn không hiểu tại sao mà chân nhũn ra.
Nhưng mà dựa vào cái gì cơ chứ?
Ông ta gào lên với Lương Triệu Thành: “Cậu, cậu là người nào? Ở đây mà hô to gọi nhỏ làm cái gì?”
Trương Tú Mai chặn ngang kéo lấy chồng mình.
Chu Lai Căn đến muộn hơn nên không quen biết Lương Triệu Thành, nhưng bà ta thì có.
Cha của Lương Triệu Thành là chiến hữu của chồng trước nhà bà ta, cũng là lãnh đạo cũ.
Anh lúc nhỏ đã từng sống ở nhà họ Lâm một đoạn thời gian, thời gian đó là khi bà ta vừa sinh Lâm Khê chưa được bao lâu.
Cách đây một đoạn thời gian, khi mà mẹ chồng trước của bà ta qua đời, bà ta có đến đây, lúc đó Tiểu Khê đối với bà ta vẫn còn chút bận tâm, tuy rằng là cho phép bà ta ở lại, nhưng trong ngôi nhà này bà ta không có tư cách nói chuyện gì. Trong nhà này chuyện lớn chuyện nhỏ cũng do vị này làm chủ, chỉ là hậu sự của mẹ chồng vừa xong, anh liền trở về Bắc Thành, bà ta mới dần dần có thể điều khiển Lâm Khê.
Làm sao anh về rồi?
Trở về khi nào?
Lúc này Trần Dã đã xông đến bên cạnh người Lương Triệu Thành, kéo quần áo anh, sau đó lại quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Chu Lai Căn, cậu tố cáo với Lương Triệu Thành, nói: “Anh Lương, cái loại chó không cần mặt mũi này ăn hiếp chị em, muốn độc chiếm căn nhà này của chúng ta, còn muốn ép chị em giúp một nhỏ lớn nhỏ bọn họ chuyển hộ khẩu đến nhà chúng ta nữa, thật đúng là không biết xấu hổ, đều nghèo đến phát điên rồi!”
Chu Lai Căn:...
Chết tiệt, ông ta sớm muộn gì cũng phải bóp chết thằng oắt con này!
Cổ của ông ta tức đến độ thô ra vài vòng.
Trên mặt Trương Tú Mai cũng đỏ bừng lên, bà ta cố nhịn lại cơn tức giận đang dâng lên từng đợi, giữ lấy Chu Lai Căn lại, vừa rụt rè vừa kinh ngạc nói với Trần Dã: “Tiểu Dã, cháu, sao cháu lại có thể nói những lời như thế cơ chứ? Cháu đang hiểu lầm rồi, mợ là mẹ ruột của chị cháu, chị cháu không khoẻ, an ninh trật tự chỗ này cũng không tốt, chỉ cháu với chị cháu sống ở đại viện này, chúng ta không yên tâm nên mới nhắc đến ý định qua đây sống, đứa trẻ con như cháu đây sao có thể nghĩ người khác như vậy cơ chứ?”
Bà ta nói xong liền quay đầu vội vàng nói với Lương Triệu Thành: “Triệu Thành, chuyện không phải như vậy đâu, lát nữa cháu nghe chúng ta từ từ nói chuyện. Còn có, cháu về khi nào vậy? Đã ăn cơm chưa? Cơ thể Tiểu Khê có chút không thoải mái, hay là trước tiên cháu cứ đến nhà chúng ta ăn cơm? Một lát nữa, cô sẽ dần dần nói rõ chuyện với cháu.”
Rõ ràng là Lương Triệu Thành không có quan hệ gì với nhà họ Lâm, bà ta còn là mẹ ruột của Lâm Khê, cũng không biết là vì sao, lúc này đây bà ta đối với anh cực kỳ chột dạ.
Nhưng bà ta nói cái này, nói cái kia thì cả căn phòng cũng chả có người nào để tâm đến.
Trên mặt Trần Dã toàn là nét mỉa mai, đôi mắt cũng toàn là thù địch nhìn bà ta.
Lương Triệu Thành lạnh lùng trầm mặc nhìn bà ta, anh không lên tiếng.
Bà ta ngượng ngùng đến chết mất, sau đó lại giới thiệu cho Chu Lai Căn, nói: “Lai Căn, đây là Lương Triệu Thành, là con trai chiến hữu của cha Lâm Khê. Mấy năm gần đây vẫn luôn sống ở bên này, hậu sự của bà nội Lâm Khê trước đây cũng là do Lương Triệu Thành lo liệu cả, mấy ngày nay vì nhà cũ có chút chuyện nên mới về nhà cũ một chuyến.”
Phía trước thì có một Hạ Hướng Viễn, lúc này lại lòi ra một Lương Triệu Thành.
Hơn nữa người này toàn thân toàn là thần sắc hung ác, trông rất đáng sợ.
Tính tình của Chu Lai Căn trời sinh đã cảnh giác, lại thêm có chút hối hận hôm nay quá lỗ mãng, vội vàng.
Ông ta ho một tiếng, cũng lấy lại can đảm, làm bộ làm tịch, nói: “Tú Mai, Lâm Khê thân thể không khỏe, bà ở lại đây chăm soc con bé, vị này, đồng chí Lương, hay là tôi và cậu đến nhà tôi ăn cơm?”
“Không cần.”
Lâm Khê nhìn một hồi, cuối cùng cũng coi như là hiểu được rồi.
Vị này, hoá ra Trương Tú Mai cũng rất kiêng nể anh?
Cô lại càng tự tin hơn chút, cười nói: “Anh Lương về thật vừa đúng lúc. Mợ Trương, bác Chu, lúc trước hai người không phải nói là lo lắng tôi và Trần Dã một thân một mình sống với nhau không an toàn sao, sợ có người vào cửa trộm cắp cướp của, thậm chí cưỡng bức tôi, à, còn lo lắng người nhà họ Hạ bám víu tôi không buông cho nên muốn chuyển đến chỗ bên này của tôi để ở, đúng không? Cảm ơn hai người có lòng, có điều không cần thiết, trước đây tôi không trực tiếp nói là bởi vì anh Lương chưa trở về, bây giờ anh Lương trở về rồi, tôi cũng không cần phải chậm trễ thêm gì nữa.”
“Thật ra hai người lo lắng tôi và Tiểu Dã, bà nội lúc sống cũng lo lắng cho tôi và Trần Dã như vậy, vì vậy trước lúc bà nội tôi lâm chung đã sớm dặn dò chúng tôi, đợi bà qua đời rồi thì để anh Lương chuyển đến chỗ bên này cùng sống chung với chúng tôi. Lúc trước do bận bịu chuyện hậu sự của bà nội, sau này anh Lương lại quay về Bắc Thành, mọi việc cứ thế kéo dài, bây giờ anh ấy về rồi, cũng sẽ trực tiếp chuyển đến đây ở.”
Cô đến cả “mợ” cũng không muốn gọi nữa, phía sau trực tiếp thêm chữ “Trương” vào.
Đoạn nói chuyện này của Lâm Khê nói mà không cần lấy hơi, vừa nhanh vừa lưu loát, nở nụ cười trong veo, làm gì có nửa điểm nào giống với dáng vẻ yếu ớt hồi trước?
Trương Tú Mai và Chu Lai Căn: ???!!!