Trương Tú Mai và Chu Lai Căn lại càng kinh ngạc.
Không chỉ bọn họ, đến cả người trên mặt trừ lạnh lùng ra thì chính là chán ghét như Lương Triệu Thành đây cũng có chút bất ngờ mà nhìn cô một cái.
Bởi vì Lâm Khê này rõ ràng so với “Lâm Khê” trước khi anh rời đi là không giống nhau.
Có điều Lâm Khê lúc nào không quan tâm đến mấy thứ đấy, cho dù cô có biết cũng không thèm để ý.
Trên người “cô” trải qua nhiều biến đổi cuộc đời như thế, điều này còn không được phép tính cách cũng biết đổi à?
Trương Tú Mai ngạc nhiên đến nỗi không biết nên làm gì.
Bà ta vẫn đang nghĩ xem lời nói này của Lâm Khê là thật hay giả thì phản ứng của Chu Lai Căn bên kia lại nhanh hơn nhiều!
Nếu như người họ Lương này chuyển đến chỗ Lâm Khê thì tất cả tính toán của một nhà bọn họ đều vô dụng cả rồi!
Ông ta quay sang Lâm Khê hung dữ nói: “Tiểu Khê, cháu ăn nói hàm hồ cái gì vậy! Một cô gái như cháu đây làm sao lại cho một người đàn ông vào nhà mình sống được cơ chứ? Này còn ra thể thống gì nữa? Cháu như vậy cũng không sợ người ta hại cháu, không sợ bị người ngoài chỉ trách, về sau gả đi không nổi nữa à?”
Trương Tú Mai nghe những lời này của Chu Lai Căn cũng từ kinh ngạc và bất ngờ phản ứng lại, vội vàng hùa theo chồng mình, nói: “Đúng vậy, Tiểu Khê, đây làm sao có thể được cơ chứ? Cô nam quả nữ, làm sao có thể sống cùng nhau được?”
“Cái này có gì không được?”
Lâm Khê cười nói: “À, thật ra còn một chuyện nữa tôi vẫn chưa nói cho hai người, tôi và anh Lương thật ra sớm đã đính hôn rồi, bà nội trước khi lâm chung đã làm chủ. Lúc trước không phải hai người vẫn luôn nói sợ nhà họ Hạ bám lấy tôi sao? Chuyện của tôi và Hạ Hướng Viễn sớm đã là quá khứ rồi, bây giờ tôi và anh Lương đã đính hôn, cũng đã sống cùng nhau, bọn họ còn có thể đến đây bám víu lấy tôi được sao?”
Lại một tiếng sấm sét nữa.
Hơn nữa lại còn là tiếng sấm lớn giữa ngày nắng.
Kinh động đến mức Trương Tú Mai phải hoang mang lo sợ, chấn động đến mức sắc mặt của Chu Lai Căn đã hoàn toàn biến đổi.
Còn ở bên còn lại, Lương Triệu Thành cũng nhăn mày lại.
Bọn họ không những là đính hôn, hơn cả là đăng ký kết hôn rồi.
Lời nói này của Lâm Khê là nói cho Trương Tú Mai và Chu Lai Căn nghe, nhưng vẫn luôn không chú ý đến phản ứng của người họ Lương kia.
Bây giờ cô đã không còn để ý đến phản ứng của người họ Chu này với mẹ đẻ của nguyên chủ nữa rồi, cô đã nắm rõ cách để giải quyết bọn họ rồi, nhưng Lương Triệu Thành lại là một mối nguy hiểm không lường trước được.
Cô nhất định phải tìm hiểu người này một chút thì mới có thể khống chế nguy hiểm.
Cô nhìn anh đang nhăn mày lại lập tức nhìn anh làm một biểu cảm xin lỗi lại thành khẩn.
Lâm Khê có một đôi mắt cực kỳ tinh khiết, thuần tuý lại đẹp đẽ.
Lương Triệu Thành lại nhăn mày.
Cô đang thành khẩn cầu xin anh làm theo lời của cô để giấu diếm người khác.
Lúc đó hai người đăng ký kết hôn có hơi gấp, vừa đăng ký xong, bà nội Lâm đã qua đời.
Vì vậy hai người vẫn luôn chưa công bố chuyện này ra bên ngoài.
Một là bà nội Lâm qua đời, Lâm Khê liền bị bệnh nặng, Lương Triệu Thành thì bận bịu chuyện hậu sự của bà nội Lâm, rất bận, hai là hai người đều vô tâm. Sau khi bận xong chuyện hậu sự của bà nội Lâm, anh liều phải trở về Bắc Thành.
Vì vậy, cô vẫn chưa nguyên ý nói ra chuyện kết hôn, nhưng để tống cổ mẹ đẻ cô và người nhà họ Chu, bất đắc dĩ phải nói đến việc đính hôn này.
Nghĩ đến đây, anh quay đầu nhìn Trương Tú Mai đang trong cơn kinh ngạc, lời ít mà ý nhiều nói: “Tiểu Khê thân thể không thoải mái, hai người ra ngoài trước, chuyện còn lại sau này lại nói.”
Khí thế đấy như là một người có khả năng làm chủ ở nơi này.
“Đây, đây, đây không thể nào được, Tiểu Khê?”
Chu Lai Căn kinh ngạc đến ấp úng nói.
Ông ta đương nhiên không cam tâm, cực kỳ không cam tâm. Chuyện này không thể chấp nhận được, hai người bọn họ không có cách nào chấp nhận được, nếu không, một nhà bọn họ sẽ bị đánh cho về nguyên hình.
Một nhà bọn họ dựa vào đâu mà có thể chuyển đến thành phố Tân An sinh sống? Lẽ nào là dựa vào ông ta và con trai, hai người bọn ông đến đây làm việc chắc?
Trong đầu ông ta chợt hiện ra cái gì mà đính hôn, Lâm Khê làm sao có thể cùng người đàn ông này đính hôn được? Mấy ngày hôm nay không phải nó vẫn luôn vấn vương không dứt với Hạ Hướng Viễn kia sao?
“Tiểu Khê.”
Trong lòng ông ta chốc lát liền thay đổi ý định, sau đó vô cùng đau đớn nói: “Cháu đừng nói bừa như vậy! Loại chuyện này làm sao có thể coi là trò đùa cơ chứ? Đoạn thời gian trước cháu còn không phải là vẫn luôn cùng Hạ Hướng Viễn qua lại thầm kín, anh anh em em, ôm ôm ấp ấp à? Cháu còn không phải vẫn luôn âm thầm chu cấp tiền cho nhà họ Hạ sao? Còn không phải vì những thứ này cho nên chúng ta mới lo lắng rằng cháu bị Hạ Hướng Viễn quấy rầy, bị người khác lừa gạt đẩy vào chỗ chết, cũng chính vì thế mà chúng ta mới nhắc đến chuyện chuyển qua đây sống!”
Lâm Khê: !!!
Cái thứ vừa đen gầy vừa già hoắc này cũng thật là có độc đi!
Lâm Khê quay đầu nhìn phản ứng của Lương Triệu Thành, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt của anh trong chốc lát đen kịt như cái đít nồi vậy! Sa sầm đến mức sắp kết thành băng được rồi.
Hai người nhìn nhau, cô nhìn thấy rõ ràng sự lạnh lùng và u tối trong mắt anh.
Nhưng ngoại trừ điều đó ra thì lại không thấy bao nhiêu phần phẫn nộ.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, Lâm Khê sửng sốt một chút sau đó mới đột nhiên cảm thấy không đúng, phản ứng này của bản thân cứ như là đang xác nhận lời nói của thứ chó má này vậy.
Cô lập tức quay đầu nhìn về hướng Chu Lai Căn, cười lạnh một tiếng sau đó chửi: “Thứ chó má này, con mắt nào của ông nhìn thấy vậy, là mắt chó nhìn thấy à? Làm sao, tôi không cho một nhà các người chuyển đồ đạc đến đại viện của tôi sống thì các người liền bắt đầu sủa loạn xong hắt nước bẩn vào người tôi đúng không? Tôi nhổ, ông hắt đi, ngày mai tôi đến tìm tất cả vị trưởng bối trong thôn đến nói rõ lý lẽ, xem họ là tin tôi hay tin ông!”
Cô mặc kệ quá khứ một tháng đấy nguyên chủ rốt cuộc có cùng Hạ Hướng Viễn vấn vương không dứt hay không, dù sao cô không có chính là không có!
Nguyên chủ có, cô cắn chết cũng không có, thời đại này có thể lợi dụng nhiều cơ hội bởi lúc này đây chỗ nào cũng không có camera!
Cô chính là không tin bọn họ còn có thể chụp được ảnh đấy!
Cho dù có ảnh đi nữa thì cô cắn chết cũng không nhận, ai mà biết được đấy là ảnh lúc nào chứ!
Có người nhìn thấy cô cũng không nhận!
Cô chính là không biết xấu hổ đấy!
Dù sao đó cũng không phải là cô!
Chu Lai Căn:...
Chu Lai Căn vừa nói xong những lời đấy còn đang vì sự nhanh trí tàn ác của mình mà đắc ý, nghĩ rằng, kệ cái đính hôn này của cô là thật hay giả, nếu là thật thì ông ta cũng sẽ cho mối hôn sự này tan biến!
Nhưng ông ta ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, Lâm Khê cái con ma bệnh ốm yếu dễ sai khiến mà ông ta nhìn đến chán ngắt này, động khẩu lại còn độc địa hơn thằng nhóc con Trần Dã kia, cô vậy mà có thể trực tiếp giơ nanh múa vuốt mà bắt đầu mắng chửi ông ta?
Có điều Chu Lai Căn nghĩ cái gì Lâm Khê chả thèm để ý.
Cô quay đầu nhìn về Trương Tú Mai, người đàn bà bởi vì những lời nói lúc nãy của cô mà đang kinh ngạc, nói: “Mợ Trương à, cái người họ Chu này vừa mới cố ý vu khống tôi trước mặt vị hôn phu của tôi, ông ta hắt nước bẩn vào người tôi, muốn để cho anh Lương hiểu lầm tôi, một người tâm tư nham hiểm như ông ta sợ là muốn vào đại viện của tôi ở cũng sẽ không yên tâm gì đâu nhỉ? Ông ta rốt cuộc là muốn cái gì, mợ Trương, mợ có thể nói với tôi không? Hay là mợ cũng biết, hai người các người đều là có lòng muốn cật tuyệt hộ!”
“A!”
Lúc này đây, đầu của Trương Tú Mai đã rối loạn cả lên.
Bà ta vừa sốt ruột, vừa uỷ khuất, vừa tức giận, con gái bà ta sao lại biến thành thế này rồi, lại còn mắng chửi chồng bà ta, đấy không phải là trưởng bối của nó sao? Không phải cha ruột thì cũng là cha kế đúng không?
Đầu óc bà ta không nhanh nhạy đến vậy, muốn giúp chồng giải thích, lại giận dữ lời nói của Lâm Khê đối với chồng bà ta không có chút tôn trọng gì.
Qua một lúc, mắt bà ta mới đỏ ửng, nói: “Tiểu Khê, sao con có thể nói được những lời như thế chứ? Làm sao lại có thể nói như vậy chứ? Mẹ là mẹ ruột của con, đoạn thời gian này đối xử với con ra sao, con không tự ôm ngực mình mà hỏi xem? Con là miếng thịt rơi từ người mẹ mà ra, làm sao có thể mắng bác con được chứ, ông ấy nói như nào thì cũng là trưởng bối của con, chúng ta xác thực là đã nhìn thấy con và Hướng Viễn qua lại với nhau, mấy ngày trước con còn không phải đi qua tìm Hướng Viễn sau đó còn đút cho Hà Đông Mai tiền sao, bác con cũng là lo lắng cho con, muốn con nói rõ mọi chuyện, lời con vừa nói đấy là lời có thể nghe được sao? Đúng là bị trời đánh mà lại.”