Lương Triệu Thành nhìn ông cụ trên giường bệnh.
Anh đã sớm không còn hận ông ấy.
Đã từng có, nhưng sớm đã không còn.
“Không có.”
Anh nói: “Con tôn kính cha, rất tôn kính.”
Là một quân nhân, anh tôn kính ông ấy, đây cũng là nguyên nhân mỗi lần anh vẫn chịu trở về thăm ông ấy.
Loại tình cảm này, gần như là tê liệt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT