Tháng bảy năm 1990.
Tháng bảy ở thành phố Tân An vừa khéo là mùa hè, không khí vào ngày thường giống như bị nướng lên, cuốn đến trên người đều là khô nóng.
Nhưng buổi chiều hôm đó vừa mới đổ một cơn mưa, hơi nóng đều bị mưa to cuốn đi, thời tiết lập tức mát mẻ hơn rất nhiều.
Địa thế nhà họ Lâm khá tốt, xung quanh không có nhà cao tầng che khuất, khi xây nhà cũng vô cùng chú ý thông gió, cả nhà Trương Tú Mai ở lầu ba, gió lùa vào, giữa hè thoải mái hiếm có.
Trương Tú Mai nấu cơm xong, một tay bưng một mâm đồ ăn từ torng nhà bếp vào nhà chính, mới vừa đi tới cửa đã nghe tiếng cãi lộn của con trai và con gái ở trong nhà.
"Của chị! Đó là của chị!"
Đứa con gái mười hai tuổi Chu Mỹ Châu thét to với đứa con trai đen gầy Chu Gia Bảo.
Nhưng thét to thì thét, cái tay cầm chén dĩa của bà ta cũng không có bất cứ động tác gì.
Chu Gia Bảo mười tuổi đang cầm một miếng dưa lưới trong tay, vốn không quan tâm tới Chu Mỹ Châu, chỉ đưa quả dưa dính nước đầy mặt đầy tay vào trong miệng.
Trước khi hai người ăn đã phân chia rõ ràng, mỗi người một miếng, kết quả Chu Gia Bảo ăn quá nhanh, ăn xong của mình thì trực tiếp lấy của chị gái Chu Mỹ Châu.
"Không phải chỉ là một miếng dưa lưới thôi sao?"
Trương Tú Mai bước vào bậc cửa, nói với con gái, "Tiểu Bảo là em trai, con phải nhường nó."
Chu Mỹ Châu uất ức mấp máy miệng, nhưng có lẽ đã quen rồi, cũng không phản bác.
Trương Tú Mai dọn chén dĩa trong tay lên bàn, không có nói với Chu Mỹ Châu nữa, lại yêu thương nói với Gia Bảo: "Được rồi, Tiểu Bảo, con cũng đừng ăn quá nhiều, lát nữa chờ cha con về rồi ăn cơm, ăn nhiều dưa như vậy, làm gì còn bụng ăn cơm?"
Chu Gia Bảo cũng không biết là nghe lọt tai lời này của mẹ cậu ta hay là ngửi thấy mùi thịt, quả nhiên thả dưa lưới trong tay xuống, ánh mắt nhìn ở hai dĩa đồ ăn ở trên bàn.
Một dĩa sườn xào chua ngọt, một dĩa trứng xào khổ qua.
Cậu ta vươn tay cầm lấy một miếng sườn nhét vào trong miệng, có lẽ hơi phỏng miệng, "hút" một tiếng, vội vàng cắn vài cái rồi nuốt vào cổ họng.
Chu Mỹ Châu cũng không uất ức nữa, cũng cùng em trai gắp một miếng vào miệng.
"Chậm một chút, đừng gấp như vậy, cẩn thận phỏng miệng."
Trương Tú Mai vội rót một ly nước cho con trai mình, nói, "Mới vừa xào, rất nóng."
"Mẹ."
Chu Mỹ Châu nhai xương sườn xong, phun xương ra, ngẩng đầu nhìn mẹ cô ta, nói, "Mẹ, sau này chúng ta có thể cứ ở chỗ này mãi không? Con không muốn trở về."
Nhà họ Chu vốn ở trong một thôn núi xa xôi, nơi đó rất nghèo, đừng nói một dĩa sườn xào chua ngọt, trong món ăn bình thường có thể thấy ít bọt của thịt đã không tệ rồi, còn có trứng gà, nhà bọn họ tự nuôi gà, nhưng trong nhà trông coi rất nghiêm, sao có thể mỗi ngày có trứng gà ăn? Mười ngày nửa tháng trên bàn cơm có thể có một dĩa canh trứng nát thêm ít mảnh vụn trứng đã rất không tệ.
Chỉ thế thôi, bà nội của bọn họ còn luôn cằn nhằn với bọn họ, nói: "Các con thì hạnh phúc rồi, nhìn xem cuộc sống bây giờ của các con, có cơm tẻ ăn no, bữa nào cũng có đồ ăn xào bằng mỡ heo, luôn luôn có bữa thịt ăn, có biết trước kia cha mẹ ăn không đủ no không?"
Không chỉ là ăn, còn có ở mặc, ở quê chuột chạy tán loạn, trời mưa bức tường bằng gạch còn có thể bị rỉ nước, làm sao lớn bằng ở nhà lầu?
Trước kia năm mới mới có thể mua vải may một bộ áo mới, ngày thường đều mặc quần áo cũ được sửa lại của người lớn, bây giờ ở đây, chị cô bé không biết cho cô ta bao nhiêu quần áo.
Chu Mỹ Châu ở nhà họ Lâm mấy tuần, đã hoàn toàn không muốn quay về thôn họ Chu nữa.
Trương Tú Mai cũng không muốn lại quay về thôn họ Chu.
Không chỉ có cuộc sống khốn khổ, bị mẹ chồng gây khó dễ làm sao sống thoải mái?
Nhưng chuyện này chưa quyết định không tiện nói với bọn nhỏ, chỉ nói: "Nơi này cái gì cũng cần tiền, sống ở đây làm sao dễ dàng chứ? Các con không quay về đi học à?"
Con mắt Chu Mỹ Châu xoay vòng, than thở nói: "Mẹ, không phải chị rất có tiền sao? Có một căn nhà lầu cho thuê lớn như vậy. Con nghe bà ngoại nói, tiền thuê của hai tầng dưới mỗi tháng đã có hơn một ngàn, chúng ta cứ ở nơi này, sao không được?"
Đối với Chu Mỹ Châu mười hai tuổi, vẫn sinh hoạt ở thôn núi hẻo lánh mà nói, làm việc ở trên thị trấn, tiền lương một tháng mấy chục đồng đã là một khoản tiền khó lường, càng đừng nói một tháng vậy mà có thu nhập hơn một ngàn, quả thực là giàu có không thể tưởng tượng.
Chị cô bé thế nhưng có hai tòa lầu lận!
Nghĩ đến đây, Chu Mỹ Châu hâm mộ không thôi.
Trương Tú Mai nghe con gái nói như vậy, trong nháy mắt trên mặt có chút mất tự nhiên.
Sau đó chợt nghe thấy con trai nhỏ ở bên cạnh cũng xen mồm nói: "Đúng vậy, mẹ, Trần Dã cũng không ở đây, ở chung với chị cả, anh ta ăn, mặc, dùng, không phải đều là của chị cả sao? Rất nhiều lần con cũng không nhìn thấy, muốn gặp một chút cũng không được. Anh ta chẳng qua là em họ của chị cả, chúng con mới là em trai em gái ruột của chị cả, dựa vào cái gì nhà và tiền của chị cả mà Trần Dã có thể ở có thể dùng, chúng ta lại không thể ở lại không thể dùng chứ?"
Trước kia Trương Tú Mai còn vừa nói vừa suy nghĩ chuyện này, nghe thấy lời này của con trai sắc mặt lập tức cứng ngắc.
Lời này, làm sao có thể nói lời như vậy?
Bây giờ bọn họ đang ở nhà của nhà họ Lâm thôn họ.
“Chị cả” trong miệng Chu Mỹ Châu và Chu Gia Bảo Chu tên Lâm Khê.
Là con gái chồng trước của Trương Tú Mai.
Mười mấy năm trước, Trương Tú Mai còn là con dâu của nhà họ Lâm trong thôn họ Lâm.
Lúc đó thôn họ Lâm còn chưa phải đặc khu kinh tế được hoạch định như bây giờ, là thôn làng trong thành phố tấc đất tấc vàng, còn chỉ là một làng chài nhỏ rất nghèo.
Nhưng cuộc sống của nhà họ Lâm cũng không kém, bởi vì khi đó chồng Trương Tú Mai là một quân nhân, mỗi tháng đều có chồng gửi trợ cấp về, cha mẹ chồng lại hiểu lý lẽ, ở mười dặm tám hương cuộc sống xem như rất tốt đẹp, khi đó tháng ngày của Trương Tú Mai có thể nói sống vô cùng thư thái.
Chuyện không hài lòng duy nhất chính là dưới gối Trương Tú Mai chỉ có một đứa con gái Lâm Khê, không có con trai, chồng lại không ở bên cạnh. Sau đó bà ta thấy con gái cũng lớn, chuẩn bị theo quân một khoảng thời gian, khi muốn dẫn đứa con đi, tiền tuyến lại đột nhiên truyền đến tin dữ, chồng chết trận.
Nhà họ Lâm chỉ có một đứa con, có lẽ cái chết của chồng đã mang đến đả kích cho nhà họ Lâm.
Trương Tú Mai vốn cũng không nghĩ tới tái giá, nhưng bà ta chỉ có một đứa con gái, ngay cả con trai cũng không có, phải tuân giữ như thế nào?
Cho nên dưới sự khuyên bảo của nhà mẹ đẻ, cuối cùng bà ta vẫn tái giá tới nhà họ Chu ở ngon núi bên cạnh, gả cho người chồng hiện tại Chu Lai Căn, kế tiếp Trương Tú Mai ba năm ôm hai đứa, sanh ra con gái Chu Mỹ Châu và con trai Chu Gia Bảo.
Bà ta vốn muốn mang theo con gái cùng đi tái giá.
Chỉ là cha mẹ chồng luôn hiểu lý lẽ lại vô cùng tức giận với chuyện bà ta tái giá, nói: "Tái giá thì có thể, nhưng cháu gái của nhà họ Lâm bọn họ cũng không thể mang đi, hơn nữa chỉ cần cô bước ra khỏi nhà họ Lâm, về sau cũng không còn là con dâu của nhà họ Lâm nữa, tuy rằng vẫn là mẹ của Tiểu Khê, sau này cũng đừng vọng tưởng dùng thân phận mẹ con bé để quản chuyển của con bé nữa, nhất là chuyện đám cưới của con bé."
Lúc ấy bà ta còn đang do dự, nhà mẹ đẻ bên kia thì đã thu tiền lễ hỏi của nhà họ Chu, rơi vào đường cùng, chỉ có thể đồng ý với cha mẹ chồng, thậm chí còn ký một bản giấy cam đoan, rời khỏi nhà họ Lâm.
Đương nhiên, khi đó ký tờ giấy cam đoan đó, dù cho trên tâm lý khó chịu, nhưng nếu bà ta tái giá, đương nhiên không thể can thiệp vào chuyện này của con gái nữa.
Thế nhưng chuyện đời khó đoán, ai cũng không nghĩ tới, thôn họ Lâm sẽ được hoạch định trong phạm vi phát triển đặc khu kinh tế, dưới cải cách mở ra, làng chài nhỏ ngày xưa đã xảy ra thay đổi lớn như vậy.
Cũng không nghĩ đến, hai cụ già nhà họ Lâm lần lượt mất đi, chỉ để lại một đứa cháu gái hai mươi tuổi và một đứa cháu ngoại trai mười tuổi, cùng với hai tòa nhà lầu.
Cháu gái chính là con gái lớn của Trương Tú Mai Lâm Khê.
Cháu ngoại trai thì là "Trần Dã" trong miệng con trai bà ta.
Hai ông bà cụ nhà họ Lâm cũng thật sự mệnh khổ.
Bọn họ vốn có một trai một gái.
Con trai chết trận nơi biên cương.
Con gái gả tới thôn họ Trần cách không xa.
Thôn họ Trần cũng là nhóm người được lợi đầu tiên dời đi nơi khác khai thác, sau mở cửa mấy năm trước nhà họ Trần đã mở một nhà máy, xem như nhóm nhà giàu đầu tiên.
Thế nhưng ba năm trước mẹ Trần Dã chết vì bệnh, bà ấy vừa chết, sau đó có một người phụ nữ từng làm việc ở nhà xưởng nhà họ Trần dẫn con gái vào của nhà họ Trần, ông Lâm bà Lâm tức giận vô cùng, bèn đòi đưa Trần Dã đến nhà họ Lâm nuôi, nhà họ Trần ban đầu đương nhiên không muốn, nhưng bọn họ đuối lý, người phụ nữ bên kia cũng không muốn nuôi Trần Dã, càng sợ đứa con cả cháu trai cả Trần Dã sau này sẽ chia gia sản nhà họ Trần, tóm lại sau một trận gà bay chó sủa, ông Lâm bà Lâm cuối cùng nhận Trần Dã về.
Bây giờ hai ông bà cụ nhà họ Lâm lần lượt qua đời, chỉ còn lại cháu gái hai mươi tuổi Lâm Khê và cháu ngoại trai mười tuổi Trần Dã.