Sắc mặt Chu Gia Lượng trầm xuống, lấy hai tờ năm hào từ trong túi ra nhét cho hai người họ, nói: “Hai đứa ra ngoài mua kem ăn đi.”
Chu Gia Bảo vốn còn định ồn ào nhưng vừa nhìn thấy tiền liền yên tĩnh.
Chu Mỹ Châu nhìn số tiền kia, lại nhìn qua cửa phòng, có chút do dự.
“Anh đi hỏi xem, có chuyện gì anh sẽ nói với hai đứa, ra ngoài trước đi.”
Lúc này Chu Mỹ Châu mới nắm chặt lấy tờ tiền, gọi Chu Gia Bảo cùng nhau ra ngoài.
Chu Gia Lượng thấy hai người đã đi xuống dưới, lúc này mới đi đến cửa phòng, không đi vào mà chỉ đứng ở ngoài cửa nghe tiếng mắng chửi và khóc lóc ồn ào bên trong.
Trương Tú Mai đang khóc lóc giải thích lai lịch của Lương Triệu Thành với Chu Lai Căn.
Chu Lai Căn mắng: “Cái gì mà đính hôn hay không đính hôn, đó cũng chỉ là lời nói ngoài miệng, ai biết là thật hay giả? Cho dù là thật, bà cũng là mẹ ruột của nó, chỉ cần bà nói không được thì hôn sự kia sẽ không thành.”
Ở trong núi chỗ bọn họ, cha mẹ chính là trời.
Con gái kiếm tiền phụ cấp cho gia đình là đạo lý hiển nhiên.
Muốn gả cho ai hay không gả cho ai, đó cũng chỉ là một câu nói của cha mẹ.
Trương Tú Mai mở miệng, kìm nén một lúc rồi mới hạ giọng nói: “Năm đó lúc tôi tái giá lấy ông đã ký giấy đoạn tuyệt, đã đồng ý rằng chuyện của Tiểu Khê không còn liên quan đến tôi, nhất là chuyện hôn nhân, tuyệt đối không được phép nhúng tay vào.”
Chu Lai Căn ngẩn ra, sau đó mắng: “Bà cũng quá nhu nhược rồi, bà là mẹ ruột của nó, cha nó cũng mất rồi, mọi chuyện của nó không phải đều nên do bà làm chủ sao? Cho dù là trên pháp luật nó cũng nên thuộc về bà, bà già kia có tư cách gì cướp con của bà?”
Mặc dù trước đây Chu Lai Căn chỉ ở trên núi, nhưng đã từng làm tuyên truyền trong đại đội vài năm, không phải là một kẻ mù mờ chuyện gì cũng không hiểu.
Trương Tú Mai ấp úng.
Năm đó chồng bà ta là đại anh hùng, chồng chết rồi, bà ta muốn tái giá, ai mà không đồng tình với cha mẹ chồng của bà ta? Ai mà không đứng về phía cha mẹ chồng bà ta chứ?
Bà ta làm gì có chỗ để lên tiếng?
“Lai Căn, nếu như con bé đã đính hôn rồi thì sẽ không cần lo lắng chuyện người nhà họ Hạ quấn lấy con bé nữa, hay là bỏ qua chuyện dọn qua đó ở đi? Bây giờ ông và Gia Lượng đều đã có công việc, tôi nghe mẹ của Huệ Huệ nói, nhà máy bên ngoài cũng nhận người như tôi, hay là tôi cũng đi tìm một công việc, như vậy chúng ta cũng có thể sống ở đây, sẽ không kém hơn so với trên núi. Tôi thấy ở đây có rất nhiều người đều như vậy, dù sao Tiểu Khê tuyệt đối sẽ không đứng nhìn em trai em gái mình chịu khổ, sẽ không bỏ mặc bọn chúng.”
“Không được!”
Chu Lai Căn hung ác trợn mắt nhìn Trương Tú Mai.
Như vậy sao có thể giống nhau?
Nếu như nắm được Lâm Khê trong lòng bàn tay, gả cô cho Gia Lượng, hai căn nhà này đều là của bọn họ, như vậy có thể giống nhau sao?
“Vậy ông còn muốn thế nào nữa?”
Trương Tú Mai khóc thành tiếng: “Bây giờ đã như vậy, chẳng lẽ chúng ta còn có thể ép con bé chia tay với Lương Triệu Thành sao? Chuyện này cũng trách tôi, tính cách của Tiểu Khê tôi cũng biết, trông con bé có vẻ mềm yếu, nhưng thực ra là một người thích mềm không thích cứng, mấy ngày nay con bé bị bệnh, tôi vẫn luôn chăm sóc cho con bé, lại quên mất chuyện này, nhất định là đã ép tính khí của con bé nổi dậy, nếu như chúng ta còn cứng rắn với con bé, nếu như sau này con bé thực sự mặc kệ Mỹ Châu và Gia Bảo thì Mỹ Châu và Gia Bảo phải làm sao? Không lẽ lại đưa về trên núi, để cho hai đứa nó ở trên núi cả đời sao?”
“Cha.”
Chu Gia Lượng đẩy cửa đi vào, nói: “Cha, mẹ nói đúng đấy, cho dù là chuyện gì cha mẹ cũng đừng ép Tiểu Khê, cô ấy thích mềm không thích cứng, có chuyện gì từ từ nói.”
Anh ta đứng ở bên ngoài một lúc, đã hiểu đại khái rằng có chuyện gì xảy ra.
Lúc bà nội Lâm Khê mới mất anh ta đã cùng mẹ kế đến đây, còn sớm hơn cả cha anh ta.
Trong mắt anh ta, Lâm Khê giống như một tiên nữ, xinh đẹp đến mức khiến anh ta tự ti.
Thời gian này anh ta đã nhìn thấy sự đau khổ và đấu tranh của Lâm Khê, ban đầu anh ta nghe cha nói với anh ta, để anh ta thân thiết với cô, định để anh ta cưới cô, anh ta còn cảm thấy mình không xứng với cô. Nhưng nghĩ đến cô vẫn luôn sầu não không vui, bản thân tên họ Hạ đó lại đang ở trong vũng bùn, chỉ có thể mang đến tổn thương cho cô. Nếu như cô gả cho anh ta, anh ta nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt. Sau khi nghĩ như vậy, dần dần cảm thấy Lâm Khê gả cho mình mới là tốt nhất.
Anh ta nói: “Cha mẹ, lúc con vừa tới đây cũng đã từng gặp Lương Triệu Thành, cũng đã nghe qua người khác nói về chuyện của anh ta, tính cách của anh ta không hề hợp với Tiểu Khê, anh ta cũng không thể chấp nhận chuyện của Tiểu Khê và Hạ Hướng Viễn, chắc chắn là sẽ không đối xử tốt với cô ấy. Cha mẹ đừng ép Tiểu Khê, chỉ cần vào lúc cô ấy cần chúng ta, chúng ta quan tâm chăm sóc cô ấy là được. Cô ấy và Lương Triệu Thành chắc chắn không thể lâu dài.”
Có lẽ là vì Lương Triệu Thành xuất hiện, mặc dù là có thêm một người xa lạ ở trong nhà, đêm nay Lâm Khê vẫn ngủ được ngon giấc.
Tinh thần buổi sáng cũng rất tốt, mở cửa sổ ra, ngửi mùi hương của hoa nhài trong sân, lại tìm một bộ váy liền in hoa nhỏ đơn giản ở trong tủ quần áo, thay ra rồi xuống nhà.
Vừa bước xuống cầu thang đã ngửi thầy mùi thơm của bánh quẩy bánh rán, cả người cô lại tìm về mùi hương khói lửa từ trong hương hoa lúc vừa rồi.
Có điều, cô lập tức nghĩ đến điều gì đó, hơi cau mũi lại.
Không phải là Trương Tú Mai lại mang cơm đến đấy chứ?
Phải mau chóng đuổi bọn họ đi mới được.
Cô tăng nhanh tốc độ bước chân đi xuống tầng dưới, vừa đi đến cửa cầu thang, còn chưa đi vào phòng đã nghe thấy âm thanh của Trần Dã: “Chị, mau xuống ăn sáng đi, anh Lương làm đấy.”
Lúc này Lâm Khê mới phát hiện Trần Dã và Lương Triệu Thành đã ngồi ở trước bàn.
Trên bàn có bánh rán tràn đầy nhân trứng gà, cháo trắng trông vừa mịn vừa mềm dẻo, bánh quẩy vàng ruộm giòn tan, còn có sữa đậu nành màu trắng ngà.
Nhìn qua những thứ ở trên đĩa có thể thấy, bọn họ hẳn đã ăn được một nửa.
Lương Triệu Thành nhìn cô nói: “Lát nữa tôi phải đến công ti, sợ em dậy quá muộn nên không chờ em nữa.”
“Không sao.”
Cô cười một tiếng: “Ừ, bình thường mọi người cũng không cần chờ tôi, tôi có thói quen làm chút việc vào buổi tối, ngủ khá là muộn, buổi sáng cũng sẽ dậy muộn.”
Mặc váy hoa thiếu nữ thoải mái, trên gương mặt mang theo chút mơ màng vì chưa tỉnh ngủ, tóc thả xuống, hơi xoăn lại một cách tự nhiên, mặc dù vẻ mặt vẫn còn có chút mệt mỏi, nước da vẫn trắng trẻo láng bóng như trứng gà vừa mới bóc ra, lông mi dài cong như lông chim, đôi mắt trong suốt, lúc cười lên trông tươi mát như cánh hoa dành dành còn mang theo sương sớm lúc ban mai, khiến buổi sáng cũng trở nên trong lành.
Lương Triệu Thành thu hồi ánh mắt.
Thực ra thì anh cũng không giống như lời đã nói với Triệu Bắc, hoàn toàn không để ý đến những chuyện trước đây của cô.
Nhưng những chuyện đã từng xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, hơn một tháng trước anh đều vắng mặt, để cô ở lại đây một mình, cũng vì sơ suất không khẳng định quan hệ giữa hai người với cô nên mới khiến cô do dự sợ hãi, tin nhầm người khác. Cho dù đã xảy ra chuyện gì đó thì cũng có phần trách nhiệm của anh.
Vậy nên cho dù trong lòng không thoải mái, anh cũng đè nén không để cảm xúc này biểu hiện ra, ảnh hưởng đến cô.
Hai ngày nay anh đã nhìn thấy tất cả lời nói hành động của cô đều đã chứng minh cô thực sự đã chấm dứt với Hạ Hướng Viễn, vậy thì anh cũng không nên nghe lời nói từ một phía của người khác mà bị ảnh hưởng.
Lâm Khê vào bếp đánh răng rửa mặt, lúc quay lại thì thấy Trần Dã đã ăn xong rồi, những thứ trước mặt Lương Triệu Thành vẫn giống như vừa nãy, chỉ là đang bưng ly nước lên uống.
Anh đang đợi cô?
Lâm Khê đi đến bên cạnh Lương Triệu Thành, ngồi xuống vị trí đối diện Trần Dã.
Trông Trần Dã có vẻ rất hưng phấn, Lâm Khê vừa ngồi xuống đã nói với cô: “Chị, anh Lương đã đồng ý hôm nay đưa em đến công ty của anh ấy chơi.”
Công ty của Lương Triệu Thành.
Lâm Khê nhớ là công ty của anh hình như tên là công ty An Phòng gì đó.
An Phòng, chắc là an ninh.
Lâm Khê bỗng nhiên nghĩ đến với dáng vẻ kia của Tiểu Dã, đi học chút Thái cực quyền hoặc công phu gì đó thì sau này lực công kích chắc chắn là phi phàm, nhưng mà tích cách vẫn phải rèn giũa lại, trông người họ Lương này có vẻ rất có bản lĩnh, Tiểu Dã lại sùng bái anh, để anh dạy Tiểu Dã chắc là tốt hơn cô dạy nhiều.
“Như vậy có tiện không?”
Lâm Khê vừa chuyển tâm tư vừa hỏi Lương Triệu Thành: “Liệu có quấy rầy đến công việc của anh không?”
“Không sao, đến lúc đó tôi bảo người đưa nó đến nhà máy đi dạo một chút.”
Anh nói.
Lâm Khê có chút tò mò.
Công ty an ninh còn có cả nhà máy sao?
“Các anh còn có nhà máy à? Vậy ở đó làm ra những sản phẩm gì?”
Lâm Khê hỏi anh: “Công ty các anh không phải công ty an ninh sao? Cung cấp vệ sĩ cho người khác, bảo vệ an toàn thân thể cho người khác? Còn cần làm ra sản phẩm gì nữa?”
Trong lòng cô khẽ động, thật ra thì cô cũng không nhất định phải cần một người chồng chưa cưới, nếu như có thể tin tưởng thì mời một người vệ sĩ giống như anh đến cũng không tệ.
Lương Triệu Thành: …
Anh vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt sáng lấp lánh của cô, cũng không biết tại sao lại vui mừng nhảy nhót đến như vậy.
Chiếc bánh đang cầm trên tay anh cũng không muốn ăn nữa.
Anh nhìn cô, đáp: “Chúng tôi không có nghiệp vụ về phương diện đó, chúng tôi phụ trách cung cấp các thiết kế thi công giám sát cho các công trình kiến trúc, nhà máy không phải do chúng tôi tự mở mà là tìm một nhóm người để giúp chúng tôi sản xuất ra những dụng cụ khóa cửa sổ cùng với hệ thống báo động phù hợp với tiêu chuẩn an toàn.”