Lâm Khê không nhớ Triệu Bắc.

Cô tiếp nhận ký ức không được chu toàn mọi mặt.

Nhưng cô đã từng nghiên cứu qua ghi chép về người thuê nhà, còn nói bóng nói gió với Trần Dã để nghe ngóng.

Biết rằng vị này là chiến hữu của Lương Triệu Thành, ở nhà cho thuê, hàng xóm của Lương Triệu Thành, bây giờ đang cùng Lương Triệu Thành mở công ty.

Cho nên khi anh ấy vừa xuất hiện, còn dùng ánh mắt soi mói kia để nhìn cô thì cô đã đoán được anh ấy là ai.

“Em gái Lâm Khê, em đính hôn với anh Thành từ bao giờ vậy? Trước đây chưa từng nghe em nhắc đến.”

Triệu Bắc hỏi.

Lương Triệu Thành nhìn anh ấy một cái.

Trước đây anh đã nói chuyện này với anh ấy rồi, rõ ràng là anh ấy đang gây sự.

“Trước khi bà nội em lâm chung.”

Lâm Khê làm như không biết, thản nhiên như thường cười nói: “Là do trước khi bà nội lâm chung không yên tâm về em, cầu xin anh Lương, anh cũng biết cách làm người của anh Lương rồi đấy, anh ấy chỉ có thể đồng ý giúp đỡ chăm sóc em và Tiểu Dã. Vốn dĩ em còn nghĩ như vậy thực sự là quá làm khó người ta rồi, hôn ước như vậy là không đúng, cho nên trong thời gian anh Lương không có ở đây, em cũng không dám nói với anh chuyện này. Nhưng khi anh Lương quay về, anh ấy là một người coi trọng chữ tín, nói là chuyện đã đồng ý thì đã được tính, hôn ước này mới được tính theo.”

Vừa khen Lương Triệu Thành lại vừa giải thích chuyện trước đây có thể là cô mập mờ không rõ với Hạ Hướng Viễn, một tháng nay chưa từng đề cập đến chuyện hôn ước này.

Đồng thời cũng phủi sạch giúp Lương Triệu Thành, như vậy nếu như sau này hai người ‘giải trừ’ hôn ước, ly hôn thì cũng sẽ không làm ảnh hưởng thanh danh của anh.

Lâm Khê tự cảm thấy mình ăn nói rất khéo léo, nụ cười càng trở nên ngọt ngào hào phóng hơn.

Triệu Bắc trợn mắt nhìn Lâm Khê, lại nghẹn họng.

Anh ấy cũng là một người đàn ông, lúc này người ta đã nói một cách hào phóng như vậy rồi, cho dù anh ấy có thành kiến đối với cô thì ngoài mặt cũng không tìm ra được sơ hở gì nữa.

Anh ấy cũng đã ở đây vài năm rồi, thực sự không biết rằng cô gái này lại có thể biết cách nói chuyện đến vậy.

Lương Triệu Thành cũng nhìn Lâm Khê một cái, như có điều suy nghĩ.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Triệu Bắc nhìn Lâm Khê cứ như nhìn thấy quỷ, lúc nói chuyện với cô tràn đầy các kiểu dò xét, nhưng Lâm Khê dường như hoàn toàn không nghe ra sự nghi ngờ và thăm dò của anh ấy, trả lời vừa chân thành vừa mờ mịt, nhưng cũng khiến cho người khác không moi ra được nửa điểm vấn đề, ngược lại khiến Triệu Bắc trở thành một người đàn ông vừa hẹp hòi vừa thần kinh, dẫn đến Lương Triệu Thành cũng phải nhìn anh ấy đầy cảnh cáo, nhưng cũng nhìn Lâm Khê nhiều hơn một chút.

Thực ra Triệu Bắc không biết rằng tính cách của Lâm Khê vừa mềm yếu vừa mặt dạn mày dày, điển hình của dựa vào vẻ đẹp của mình mà kiêu ngạo, cô không hề lo sợ người khác sẽ nhìn ra điểm khác biệt giữa mình và nguyên chủ, dù sao bây giờ chính là cô, người khác nhìn ra điểm khác biệt thì có làm sao? Tôi chính là khác trước đấy anh có thể làm gì tôi?

Nhưng cũng không biết vì sao, bị Lương Triệu Thành nhìn thêm vài lần như vậy, cô lại không được tự nhiên, giúp anh quét tước thu dọn một chút rồi nói một tiếng với Trần Dã, bảo cậu đưa anh Lương đi làm quen nhà bếp nhà vệ sinh gì đó, sau đó chào Lương Triệu Thành và Triệu Bắc một câu rồi chạy lên tầng.

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc lên lúc xuống cứ như đi tàu lượn, cô vẫn nên lên tầng điều chỉnh lại một chút thì hơn.

Suy nghĩ về hướng đi sau này, sau đó làm ra một sách lược gì đó để đỡ phải lo cho sự an toàn của bản thân.

Đợi sau khi Lâm Khê đi lên tầng, Triệu Bắc không kìm được lại lẩm bẩm với Lương Triệu Thành, nói: “Nhìn dáng vẻ chạy như bay lên tầng của cô ấy, cũng coi như có bộ dạng có chút sợ anh lúc ban đầu rồi. Em đã nói mà, bình thường cô ấy nhìn thấy anh không phải đều không dám nhìn thẳng vào anh mà đi đường vòng sao? Vừa nãy hai mắt của em cũng sắp rớt xuống rồi.”

Lương Triệu Thành:

“Nhưng mà anh Thành, em vẫn cảm thấy có chút không đúng. Anh nói hai người đính hôn trước khi bà cụ Lâm qua đời, nhưng thời gian này, em thấy cô ấy không phải như vậy, sao mà anh vừa về lại thay đổi rồi?”

“Không phải vừa rồi cô ấy đã nói trước đó tưởng rằng hôn ước này là đồng ý với yêu cầu trước khi lâm chung của bà nội, tôi sẽ không nhận nên mới không đề cập đến chuyện này sao? Đây cũng là sơ sót của tôi, ban đầu mặc dù đã đồng ý với bà cụ Lâm, nhưng sau đó bà ấy lại qua đời, cũng không đề cập đến chuyện này nữa, lại càng không nói với người khác. Cô ấy là một cô gái, hiểu lầm ý của tôi cũng là chuyện bình thường.”

Nói xong liền đổi chủ đề: “Cậu nói tôi nghe xem chuyện về Trương Tú Mai và nhà họ Chu là như thế nào?”

Anh không hề muốn nghe Triệu Bắc bàn luận về Lâm Khê.

Trương Tú Mai và người nhà họ Chu?

Lúc Trương Tú Mai mới đến mọi người cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao cũng là mẹ ruột của Lâm Khê, Lâm Khê bị bệnh, bà ta đến chăm sóc cũng là chuyện thường tình.

Nhưng một tháng sau, người chồng sau của bà ta, con trai và con gái nhỏ mà bà ta sinh ra sau này cũng được đón về ở trong một tầng nhà cho thuê của nhà họ Lâm, ai cũng có thể nhìn ra điều khác thường.

Lúc bà cụ Lâm còn sống là một người tốt.

Triệu Bắc thấy vậy cũng phải thở dài một tiếng, nhưng đó là chuyện nhà của người ta, anh ấy cùng lắm cũng chỉ là thở dài một tiếng mà thôi.

Nhưng lúc này Lâm Khê đã trở thành vợ chưa cưới của Lương Triệu Thành, đó lại là một chuyện khác.

“Cậu nói Tiểu Khê rất tin tưởng mẹ của cô ấy?”

“Đúng, sau khi anh đi, trong nhà này cũng rối loạn, nhà họ Hạ...”

Triệu Bắc nói đến đây liền nhìn Lương Triệu Thành một cái.

“Nói đi.”

“Cái thím ở nhà họ Hạ đó gần như muốn ở lại nhà họ Lâm không đi, giặt quần áo nấu cơm cho chị dâu Lâm Khê, có lẽ là vì như vậy nên chị dâu không thể làm gì khác, đành mời mẹ mình đến ở trong nhà mình một thời gian, sau đó người nhà họ Chu đều đến đây, mẹ chị ấy mới chuyển đến nhà cho thuê của nhà họ Lâm để ở.”

Triệu Bắc lần đầu gọi ‘chị dâu’ vẫn có chút không quen, nhưng dần dần cũng quen miệng.

Lương Triệu Thành như có điều suy nghĩ, Triệu Bắc nói tiếp: “Sau đó chính là những gì mà trước đây em nói với anh, người nhà họ Trần đến muốn đón Trần Dã đi, khi đó chị dâu cũng dựa vào mẹ mình, người anh kế kia cùng với nhà mẹ chị ấy đuổi người nhà họ Trần đi. Từ đó cô ấy càng thân thiết với bọn họ hơn. Nhắc đến, chị dâu cũng thật đáng thương, lúc anh đi có bảo em trông nom chị ấy và Trần Dã, lúc đó anh cũng không nói là hai người đã đính hôn, em suy cho cùng cũng chỉ là một người ngoài, không giúp được gì.”

Nói đến đây anh ấy cũng có chút áy náy.

Lương Triệu Thành không để ý đến anh ấy, ngược lại khi nghe đến ‘người anh kế’, chân mày hơi nhíu lại.

Toàn là những người linh tinh nào đến vậy?

Nhìn cách hành sự của cô hôm nay, cũng không giống với người sẽ làm ra những chuyện rõ ràng sẽ để lại rất nhiều hậu họa này.

Có điều nghĩ đến lúc cô nhìn thấy anh vào nhà, cả người lập tức như sống lại, ánh mắt nhìn anh hoàn toàn là mừng rỡ, tin cậy, thậm chí là lấy lòng, nói với mẹ cô và cả nhà họ Chu rằng anh sẽ chuyển đến sống, nói rằng đã đính hôn với anh, nhưng sau đó vẫn nói với anh rằng ‘cuộc hôn nhân này không công bằng’, còn luôn dè dặt nhìn sắc mặt của anh.

Anh nghĩ, có lẽ là vì sau khi đăng ký kết hôn anh không hề nhắc đến hôn sự này dù chỉ một câu, sau đó lại đi suốt hơn một tháng mới khiến cô hiểu lầm rằng anh không muốn thừa nhận cuộc hôn nhân này, sau đó mới bất đắc dĩ phụ thuộc vào mẹ đẻ của cô để ngăn cản người nhà họ Hạ và nhà họ Trần.

Lương Triệu Thành tự nhận rằng trong phút chốc đã hiểu rõ mọi chuyện.

Cũng vì vậy mà còn sinh ra cảm giác áy náy không hề nhỏ.

Lại nói đến Trương Tú Mai và Chu Lai Căn.

Trương Tú Mai và Chu Lai Căn bị Lâm Khê và Trần Dã đuổi đi, trở về nhà cho thuê với bộ dạng như trời sập.

Trên cầu thang có tiếng ‘cộc cộc’, người trong phòng hiển nhiên là nghe thấy âm thanh bọn họ lên tầng, bọn họ vừa đi đến cửa, cửa đã được mở ra từ bên trong, đứng phía sau cửa là vẻ mặt trông ngóng tràn đầy hưng phấn của Chu Mỹ Châu và Chu Gia Bảo.

Hai người đều đang chờ đợi cha mẹ quay về chia sẻ tin tức tốt.

Điều kiện ở nhà cho thuê kém xa so với nhà ở của nhà họ Lâm, huống chi bên kia còn có rất nhiều thứ tốt, đồ chơi của Trần Dã, quần áo đồ trang sức của Lâm Khê, còn có các loại kẹo và bích quy ở trong tủ, hai người họ đã đỏ mắt từ rất lâu rồi, nghe cha mẹ bàn bạc đến việc dọn qua bên kia ở, hai người họ không biết đã hưng phấn gấp gáp đến nhường nào.

“Cha, mẹ.”

“Cha, mẹ, ngày mai chúng ta sẽ dọn đến ở nhà của chị cả sao?”

Chu Mỹ Châu vừa mở cửa ra đã nhìn thấy sắc mặt của cha mẹ mình có chút không đúng, vừa mới gọi một tiếng cha mẹ đã nuốt xuống những câu tiếp theo, nhưng Chu Gia Bảo từ nhỏ đã được cưng chiều nhất nhà lại không biết nhìn sắc mặt như vậy, lập tức hỏi thành câu.

Chu Lai Căn vừa nghe, sắc mặt lại càng đen hơn, bỏ lại con trai út, không hề để ý đến người trong phòng, khí thế hung hăng đi về phòng của mình.

Trương Tú Mai cũng không đoái hoài đến việc an ủi đứa con trai nhỏ thường ngày yêu thương nhất nữa, vội vàng đi theo, sau đó là một tiếng ‘ầm’ vang lên, cửa phòng bị đóng lại.

Chu Gia Bảo ngẩn ra một chút rồi muốn đi vào theo nhưng lại bị Chu Gia Lượng kéo lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play