Edit + Beta : Thiên Trạch

Lý thống lĩnh căn bản không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Tần Dục, hơi cúi đầu đáp: “Trải qua mấy năm huấn luyện, chúng ta chiêu mộ được 2 vạn quân, hai năm qua lại từ từ gia tăng  quân số,  hiện tại đã có hơn 5 vạn quân. Trong đó có 3 vạn tám quân đã được thuộc hạ huấn luyện hoàn tất, thần cam đoan chỉ cần để họ ra ngoài quan sát chắc chắn sẽ tìm được người phù hợp với điều kiện của hoàng thượng.”

“Hơn 3 vạn quân sao? Quá ít.” Tần Dục đứng lên, đi tới bên cạnh một bình hoa, cẩn thận quan sát hoa văn phía trên bình hoa, “Trẫm chiêu mộ cho ngươi 5 vạn quân, ngươi lại chỉ huấn luyện được 3 vạn 8 người , ngươi hẳn là biết phải làm gì chứ?”

“Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ an bài tốt.” Lý thống lĩnh cảm giác sau lưng mình toàn là mồ hôi, gã biết người Tần Dục muốn tìm là Tô Mục Trừng, nhưng gã vẫn không hiểu tại sao Tô Mục Trừng lại bỏ đi, hơn nữa vừa đi là 3 năm. Bất quá gã chỉ là một thống lĩnh nho nhỏ, đương nhiên là không có lá gan đi hỏi Tần Dục, chỉ có thể làm theo lời người kia nói.

“Được, ngươi đi xuống đi.” Tần Dục chỉnh lại bình hoa trên bàn, nhìn về phía Lý thống lĩnh.

Lý thống lĩnh lập tức lên tiếng, khom người lui xuống.

******

Lê Lạc mua mấy món ăn trong tửu lâu, cầm bọc thức ăn về tiểu viện.

Gần đây y luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình, nhưng cảm giác ấy lập tức liền biến mất, không biết có phải ảo giác hay không. Cho dù như vậy, Lê Lạc vẫn cảm thấy rất khó chịu. Y quyết định đêm nay cơm nước xong sẽ nhân lúc trời tốt mà rời khỏi thành, tránh cho có việc ngoài ý muốn xảy ra.

Lê Lạc trở lại tiểu viện của mình, chậm rãi ăn sạch thức ăn vừa mua. Bộ dáng hiện tại của y là một nam tử thập phần bình thường, chính là loại vứt trong một đống người cũng không nổi lên được, bất quá cặp mắt đào hoa của y thực sự là quá nổi bật.

Lê Lạc dùng cơm xong, ở trong tiểu viện đợi cho đến khi bóng đêm hoàn toàn buông xuống, một vài tiểu viện bên cạnh cũng đều thổi đèn đi ngủ, y mới đứng dậy đi đến đại môn. Vừa đi đến đại môn, Lê Lạc liền thấy được một thân ảnh thon dài, cao lớn đưa lưng về phía y.

Lê Lạc trong lòng lộp bộp một tiếng, nếu không phải có tiểu Thất nhắc nhở thì thiếu chút nữa y đã quỳ rạp trên mặt đất.

Tần Dục, hắn… hắn… hắn sao lại ở đây, sao lại biết chỗ này? Quá không khoa học rồi.

Hiện tại hắn không phải là đang bận rộn đánh chiếm quốc gia cuối cùng trên bản đồ — Thanh Tiêu quốc hay sao?

Lê Lạc phun tào cùng kích động một lát rồi lập tức bình tĩnh lại. Khuôn mặt của y hiện tại đang được kĩ năng dịch dung ở Thương thành che dấu vô cùng hoàn hảo, làm sao Tần Dục có khả năng nhận ra được?

Bọc quần áo trong tay Lê Lạc hiện tại chính là gánh nặng, tuy rằng y rất muốn xoay người bước lại vào tiểu viện sau đó gắt gao đóng chặt cửa lại, nhưng đến giữa trưa ngày mai dịch dung vạn năng sẽ mất đi hiệu lực, cần thời gian nửa tháng làm lạnh. Y suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định tiếp tục đi theo lộ tuyến đã định trước, làm như không nhìn thấy Tần Dục. Lê Lạc cố gắng trấn định, đóng cửa đại môn lại, vác theo cái khóa nặng trịch trên vai, cất bước ra đi.

Tuy rằng đã cực lực ức chế bản thân mình nhưng tim y vẫn đập rất nhanh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Lê Lạc đi qua chỗ Tần Dục đang đứng, hắn vẫn đứng ở nơi đó, không có làm ra hành động gì, thật giống như một pho tượng sừng sững. Y vừa định thở ra một hơi, vai lại bị một bàn tay to nóng bỏng bắt lấy.

“Mục Trừng, có phải là ngươi không?” Thanh âm trầm thấp lại từ tính vang lên.

Lê Lạc hoảng hốt trong lòng, trên mặt vẫn là một vẻ trấn định, chậm rãi quay đầu nhìn Tần Dục, lộ ra thần sắc nghi hoặc, “Vị công tử này, ngươi nhận nhầm người chăng?”

Tần Dục đứng trong bóng tối, Lê Lạc không nhìn thấy rõ biểu tình của hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt người kia đang chăm chú nhìn mình, giống như một con sói bị phản bội, có vẻ thập phần đáng sợ.

Da đầu Lê Lạc đều đang run lên, y dùng lực rút tay về, muốn đem Tần Dục đẩy ra, “Vị công tử này, thật ngượng ngùng, ta còn có việc phải đi trước, ngươi có thể buông tay ra được không ?”

Tần Dục nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lê Lạc, ánh mắt càng thêm nóng bỏng đầy chiếm hữu, hắn tựa hồ ở trong bóng tối nhẹ nhàng cười một tiếng, “Không đúng, ngươi chính là Mục Trừng.” Sau đó hắn mặc kệ Lê Lạc đang giãy dụa, trực tiếp đem y ôm vào lòng.

Lê Lạc lúc này cũng không tiếp tục ngụy trang nữa, hướng tới Tần Dục triển khai thế công. Võ công của y so với Tần Dục kém hơn rất rất nhiều, nhưng là y chắc chắn Tần Dục sẽ không đáp trả mình, công phu y cũng không có khả năng làm Tần Dục bị thương, bởi vậy cũng không cần phải cố kị, chỉ mong có thể đắc thủ một cái mới có cơ hội chạy trốn.

Nhưng là Lê Lạc thật không ngờ là, trong vài năm nay, Tần Dục tuy rằng chuyên chú xâm chiếm các nước chư hầu, nhưng cũng chưa từng dừng việc luyện võ, hiện tại võ công của hắn còn hơn lúc Lê Lạc rời đi, thậm chí còn tinh tiến thêm một tầng, toàn thân đều là vẻ quỷ dị khó lường.

Lê Lạc cùng Tần Dục qua mười mấy chiêu, mặc dù hắn không sử dụng toàn bộ công lực, nhưng y vẫn bị bắt được. Tần Dục một tay liền bắt được hai tay Lê Lạc, tiếp theo liền đem hắn ôm vào lòng, hung hăng cắn môi y. Lê Lạc chỉ cảm thấy trên môi đau xót, lập tức liền nếm được vị máu tươi, liền biết môi mình đã bị Tần Dục cắn rách.

Tần Dục hôn môi vô cùng hung ác, giống như muốn đem y nuốt ăn vào trong bụng, cho đến khi Lê Lạc sắp không thở nổi mới thả ra, eo y cũng bị Tần Dục ôm nghiến đến phát đau, cảm giác như sắp cắt đứt.

Sau đó Lê Lạc liền bị đánh hôn mê bất tỉnh, cái gì cũng không biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play