Edit + Beta: Thiên Trạch
Lê Lạc tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên long sàng, y lập tức mở to mắt nhìn bốn phía, cũng không phát hiện được thân ảnh Tần Dục. Y thở phào nhẹ nhõm, đang định ngồi dậy từ trên long sàng thì chợt có cảm giác không đúng. Y cúi đầu, liền phát hiện nửa người trên của mình trần như nhộng, chỉ khoác một kiện sa y mỏng manh màu đỏ, trên cơ bản mặc cũng như không mặc. Xuyên thấu qua sa y mỏng manh, Lê Lạc có thể nhìn thấy rõ hai điểm hồng trên ngực mình, da dẻ y vốn trắng nõn như ngọc, mặc màu đỏ lại càng có vẻ yêu diễm ma mị.
Lê Lạc: “…”
Từ từ, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Lê Lạc xốc chăn lên, quả nhiên không có mặc quần, toàn thân trên dưới chỉ có một kiện sa y màu đỏ dài đến mắt cá chân, trên người còn buộc một cái đai lưng tơ tằm màu đỏ, làm lộ ra vòng eo tinh tế nhỏ gầy. Y vội xem tiến độ nội dung vở kịch, vẫn là 99%, không có tăng thêm chút nào.
Lê Lạc không còn cách nào khác, chỉ đành dùng chăn quấn lấy thân thể, gọi tiểu Thất đi ra, nhờ nó lấy cho y một bộ quần áo trong không gian hệ thống.
Tiểu Thất hôm nay đột nhiên khác lạ, chậm rì rì mới xuất hiện【 Ký chủ đại đại, có chuyện gì vậy? 】
【Tiểu Thất, ngươi lấy giúp ta một bộ quần áo. 】Lê Lạc vội vàng nói, bộ dáng của y hiện tại quả thật vô cùng xấu hổ.
【Thật xin lỗi ký chủ đại đại, làm như vậy sẽ khiến người khác phát hiện sự tồn tại của ta. Tiểu Thất vừa quan sát căn phòng này, không có quần áo gì cho ngươi mặc a. QAQ】Tiểu Thất ngượng ngùng nói.
Lê Lạc còn muốn nói gì đó, Tiểu Thất đã vội vàng nói 【Ký chủ, nam chủ đến rồi, ta đi trước đã, khi nào hắn đi chúng ta nói chuyện sau nha. 】
– – Ngươi đi rồi thì ta phải làm sao a?
Lê Lạc trợn mắt há mồm, chợt nhận ra nam chủ trong miệng Tiểu Thất là ai, thân thể y lập tức cứng ngắc.
Quả nhiên vài giây sau, cánh cửa cung đang đóng chặt liền bị mở ra. Trước mặt Lê Lạc là một bức bình phong ngăn cách nên y hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, người bên ngoài cũng không thể nhìn thấy y. Lê Lạc nghe được tiếng bước chân của rất nhiều người, sau đó tất cả họ đều đi ra ngoài nhưng y rõ ràng vẫn cảm giác được Tần Dục đang đứng bên ngoài bức bình phong.
Thời gian nửa tách trà trôi qua, Lê Lạc mới thấy thân ảnh cao ngất của Tần Dục tiến vào, đôi đồng tử màu đen thẳng tắp nhìn về phương hướng y đang ngồi. Vừa nhìn thấy bộ dáng của Lê Lạc, trong đôi mắt Tần Dục tựa hồ lóe lên một tia sáng nhưng rất nhanh liền biến mất.
Khuôn mặt Lê Lạc đã trở lại như lúc đầu, mái tóc đen dài không có gì bó buộc xõa tung sau lưng, kiện sa y màu đỏ trên người y giống như sương mù, nhẹ nhàng bao quanh thân thể, hai điểm đỏ trước ngực được sa y che chắn lại càng như ẩn như hiện.
Lê Lạc thấy Tần Dục đứng ở đó nhìn y mà không nói lời nào, hai người trầm mặc nhìn nhau mấy giây, cuối cùng vẫn là Lê Lạc không chịu được mà mở lời trước: “Dục, ngươi có thể lấy giúp ta một bộ y phục được không?”
Tần Dục nghe thấy lời nói của Lê Lạc, con mắt nheo lại, khóe môi nhếch lên tựa tiếu phi tiếu.
Chỉ vẻn vẹn trong một cái chớp mắt, Tần Dục đã đi đến trước giường, cúi xuống nhìn Lê Lạc, đưa tay nắm lấy cằm y, bắt buộc y phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Bây giờ không phải rất tốt sao? Tuy rằng ta không biết huynh dịch dung như thế nào, nhưng không phải chỉ cần không có y phục thì huynh sẽ không thể rời đi hay sao?”
Lê Lạc: “…”
Y quả thật không biết nói gì. Hơn nữa tay nải của y, bao gồm cả vật phẩm giúp dịch dung đổi từ Thương thành đã bị Tần Dục lấy mất, bây giờ còn không biết đang ở nơi nào, y muốn trốn đi lúc này cũng không có cách a.
Lê Lạc chợt nhớ ra y có một cơ hội đổi vật phẩm với hệ thống mà chưa dùng, nhưng chỉ cần Tần Dục ở bên cạnh y hoặc bất kỳ kẻ nào ở bên người thì y chắc chắn không thể lấy vật phẩm đó ra ngoài để sử dụng.
“Huynh lại đang suy nghĩ cái gì? Suy nghĩ cách rời khỏi ta phải không?” Âm thanh trầm thấp của Tần Dục vang lên, tức khắc kéo Lê Lạc về thực tại.
Tần Dục vẫn như trước chăm chú nhìn y, đôi đồng tử đen sâu thẳm như hồ nước không thấy đáy, tựa hồ có thể cắn nuốt hết thảy. Tuy hắn không nói gì nhưng Lê Lạc biết hắn đang rất tức giận, phi thường tức giận. Nộ khí ấy đã bị hắn đè ép trong lòng 5 năm, bây giờ vẫn không có dấu hiệu phát tác, nhưng chỉ cần một mồi lửa nhỏ thôi cũng đủ để nó bộc phát.
Lê Lạc nhìn Tần Dục, ánh mắt lóe lên, mở miệng nói: “Không có.”
“Nói dối.” Ngón tay Tần Dục vuốt vuốt vài cái trên cằm Lê Lạc, khóe môi còn mang theo nụ cười nhưng lại không hề có độ ấm, “Huynh lại gạt ta.”
Lê Lạc gian nan nuốt nuốt nước miếng, nhìn đôi mắt sâu thẳm của Tần Dục, giật giật môi, cuối cùng không nói gì.
Tần Dục tự giễu cười, khuôn mặt hiện lên thần sắc khổ sở. Đã năm năm không nhìn thấy người này, y vĩnh viễn không biết năm năm đó đã giày vò hắn như thế nào.
Ngày Lê Lạc biến mất, hắn chờ đợi ba ngày, sau đó hắn điên cuồng lật từng tấc đất ở hoàng cung, lại phái ra mấy ngàn người tìm kiếm ở Biện Kinh, nhưng, tất cả đều không tìm thấy y đâu. Hắn bắt đầu sợ hãi, sợ hãi không còn được nhìn thấy y, một đời quá dài, nếu không có y bồi bạn bên người thì mấy chục năm đằng đẵng sau này hắn biết trải qua như thế nào. Người kia vẫn luôn không hiểu, cảm giác khủng hoảng và sợ hãi khi mất đi đồ vật trân quý của mình vô cùng thiêu đốt, dày vò, tựa như trái tim bị đào ra vậy.
Loại dày vò này Tần Dục không muốn nhấm nháp bất kỳ lần nào nữa nên nghĩ cũng đừng nghĩ, không thể để y rời đi bất kỳ lần nào nữa.
Lê Lạc thấy được sự bi thương trong mắt Tần Dục càng không biết nói gì hơn. Y không từ biệt mà đã đi mất năm năm, nhìn thấy Tần Dục lo lắng nhất vẫn là chuyện chạy trốn khiến y càng không dám đối mặt với ánh mắt của Tần Dục.
Nhưng chỉ cần Tần Dục đáp ứng y, không tiếp tục làm việc kia nữa, có thể tiếp tục làm bằng hữu, làm huynh đệ thì y căn bản cũng không muốn trốn.
Lê Lạc nhìn Tần Dục, gian nan mở miệng nói: “Tần Dục, chúng ta không thể chỉ làm bằng hữu sao? Ta vẫn luôn xem đệ là đệ đệ của ta, ta không muốn có bất kỳ tình cảm nào vượt trên nó với đệ cả.”
“Hahaha, bằng hữu? Đệ đệ?” Tần Dục đột nhiên cười lớn, “Nhưng ta không muốn cùng huynh làm bằng hữu, ta chỉ muốn thượng huynh. Từ thời điểm ta 15 tuổi, ta đã luôn suy nghĩ đến lúc nào ta mới có thể làm huynh.”
Tần Dục ngừng cười, tuy gương mặt còn mang theo nét tươi cười nhưng trong mắt lại để lộ thương tâm. Hắn cúi đầu, hung hăng cắn môi Lê Lạc, sau đó liền đè người kia xuống trường kỷ, hung hăng hôn lên, tay vói vào cổ áo của sa y mỏng manh, tùy ý vuốt ve trên ngực y. Cho đến khi sa y trên người Lê Lạc đều nhăn nhúm, hai điểm hồng anh cũng bị nhu đỏ, Tần Dục mới buông tay ra, liếm vệt máu trên môi Lê Lạc, híp mắt nói, “Chúng ta dùng thiện trước.”