Edit + Beta : Thiên Trạch
Editor: Tui đã trở lại rồi đây. Khá may là bài làm cũng không tệ lắm, mọi người mau chúc tui đỗ vào ngôi trường mơ ước của tui đi. Từ chương này tui sẽ gọi Lê Lạc là y, Tần Dục là hắn và mấy nhân vật nam phụ phụ là gã. Mấy chương trước toàn xưng tên nhân vật nên cũng khá phiền và hay bị lặp từ, nếu có gì cần góp ý về cách xưng hô có thể nhắc để tui sửa đổi.
Lê Lạc ngồi trong một trà quán nhỏ, trên người khoác một bộ trường bào lục sắc, trên trường bào thêu vài ngọn trúc, trên hông cũng dùng đai lưng lục sắc cài chặt. Khuôn mặt y thanh tú, từ xa nhìn lại giống như một thư sinh yếu đuối chỉ biết đọc sách.
Đây là một trà quán nhỏ ở kinh đô sầm uất, lúc nào ở đây cũng đông đúc, người đến người đi ra vào liên tục, bởi vậy nơi đây cũng là nơi vô cùng thuận tiện để thu thập tin tức.
Lê Lạc một mực cúi đầu, nhìn như đang tinh tế thưởng thức chén trà trong tay, kì thực y đang cẩn thận nghe người chung quanh thảo luận.
“… Các ngươi đã nghe chưa? Yến quốc vừa mới bị Tần quốc công phá rồi, hoàng đế Yến quốc trước kia giờ đã trở thành một vương gia hữu danh vô thực ở Tần quốc. Các ngươi đừng thấy hắn vong quốc mà vẫn có thể an nhàn làm một vương gia là sung sướng, thật ra hắn và nhi nữ đều đang bị hoàng đế Tần quốc giam lỏng ở vương phủ, đến cả cửa phủ cũng không thể bước ra.”
“Lại là hoàng đế Tần quốc! Ba năm nay hắn đã đánh chiếm năm quốc gia, xem ra cũng sắp đến lượt Tây Lan quốc chúng ta rồi.”
“Suỵt! Lời này mà ngươi cũng dám nói….”
“Bất quá nghe nói hoàng đế Tần quốc vẫn đang gắt gao truy tìm một người.”
“A, cái này ta cũng biết, chẳng phải trên tường thành đằng kia cũng đang bức họa người đó hay sao.”
“Trên đó còn nói nếu ai tìm được người kia thì sẽ được hoàng đế Tần quốc đáp ứng một yêu cầu…”
“Tần quốc thế lực mạnh mẽ, Tây Lan quốc chúng ta chẳng qua chỉ là một tiểu quốc, hiện tại khắp nơi đều dán bức họa người kia, có lẽ quốc chủ cũng đang cố gắng tìm kiếm để mong được Tần quốc tha cho một mạng.”
“Chẳng phải các tiểu quốc cũng đang gắt gao tìm kiếm người kia hay sao?”
“Không biết kẻ này là ai, lai lịch như thế nào mà phải để Tần quốc ra một cái giá lớn như vậy?”
Lê Lạc nghe các trà khách thảo luận, nội tâm đã muốn lật tung mấy bàn lớn.
Y cho là sau khi mình rời khỏi Tần Dục, tình cảm của hắn đối với y sẽ nhạt dần, nhưng hiện thực lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của y.
Lê Lạc cảm thấy y hiện tại giống như một tên tội phạm bị toàn thế giới truy nã, đâu đâu cũng phải cẩn thận che dấu tung tích của mình.
_(:3)∠)_ cảm giác mệt mỏi quá, quả thực là hành hạ mà.
Tốc độ Tần tiểu Dục công chiếm các nước khác cơ bản là nhanh gấp đôi so với trong tiểu thuyết y viết — nhìn tiến độ hoàn thành rất nhanh sẽ đầy, nội tâm Lê Lạc mừng rỡ như điên, đồng thời cũng cầu mong hắn không bắt được y, nếu chuyện kia xảy ra khẳng định kết quả của y sẽ rất rất thảm.
Vừa nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra sau khi Tần Dục bắt được y, Lê Lạc liền rùng mình một cái. Không thể được! Y nhất định phải ngăn việc này xảy ra.
Bởi vì nhiều lần sử dụng, y đã có thể thuần thục dùng tính năng dịch dung để thay đổi khuôn mặt, y ở trong Thương thành thay đổi một khuôn mặt mới, quả thật rất khó có thể nhận ra.
Nguyên bản Lê Lạc định trực tiếp đi ra khỏi bản đồ bao gồm những nơi Tần Dục định công chiếm, đến những nơi xa hơn. Thế nhưng Tiểu Thất lại nói cho y biết, thân là nhân vật trong sách, tuy không tuân theo kịch tình nhưng nhất định phải luôn ở trong bản đồ tiểu thuyết, cho dù đi ra ngoài cũng bị cưỡng chế truyền tống trở lại. Bởi vậy, y chỉ có thể du tẩu* trong phạm vi những quốc gia đã viết trong sách.
*游走: chạy
Lê Lạc nhìn thanh tiến độ hoàn thành trong đầu, đã được 94% rồi, chỉ cần cố gắng qua nốt 6% tiến độ còn lại, có lẽ y có thể trở lại không gian hệ thống.
Đã qua ba năm kể từ khi Lê Lạc trốn đi, y không phải là chưa từng nghĩ tới Tần Dục, dù sao thì y cũng đã chăm sóc cho hắn từ nhỏ tới lớn, không phải là không có tình cảm. Nhưng từ sau việc hắn có tình cảm khác thường với y, y đã lập tức muốn rời khỏi. Có lẽ đến lúc rời khỏi thế giới này, y sẽ đi gặp hắn một lần.
Lê Lạc rời khỏi trà quán, dọc theo hẻm nhỏ vắng người bước vào một tiểu viện. Sân tiểu viện tuy nhỏ nhưng cấu tứ đầy đủ, bởi vì vị trí hẻo lánh nên giá cả rất rẻ mạt. Y thu thập hành lý, chuẩn bị rời khỏi Tây Lan quốc, đi đến Nguyên quốc.
Tuy rằng y có thể sử dụng thuần thục tính năng dịch dung nhưng hiện tại Tây Lan quốc khắp nơi đều dán bức họa về y, khó tránh khỏi y sẽ bị lộ mặt vào lúc tính năng dịch dung làm lạnh, y vẫn chưa muốn bị bắt bây giờ, vì vậy cũng chỉ còn cách rời đi.
******
Tần Dục đứng ở trên tường thành cao lớn, phía dưới là hoang mạc cuồn cuộn bụi mù, mặt trời đã sắp chìm vào đường chân trời phía Tây, ánh mắt hắn bị tà dương nhuộm thành một màu đỏ rực xinh đẹp.
Mấy năm qua, đường cong khuôn mặt Tần Dục ngày càng trở nên thâm thúy, năm tháng đã tạo cho hắn một loại mị lực quyến rũ cùng khí thế không giận mà uy. Cho dù hắn lẳng lặng đứng yên một chỗ, cũng sẽ có người hướng ánh nhìn chăm chú về phía hắn.
Một thái giám bước tới sau lưng hắn, cung kính nói: “Hoàng thượng, tới giờ dùng thiện* rồi.”
*膳: bữa (cơm).
Tần Dục chăm chú nhìn về phương xa hồi lâu, mới xoay người vững vàng đi xuống tường thành.
Đi được nửa đường, hắn đột nhiên dừng bước, thái giám sau lưng hắn cũng lập tức dừng lại, cung kính khẽ cúi đầu.
“Trần Phần, lát nữa ngươi tuyên Lý thống lĩnh vào gặp ta.”
Thái giám lập tức cung kính hồi đáp: “Vâng, thưa hoàng thượng. Thần lập tức tuyên Lý thống lĩnh vào diện kiến người.”
Tần Dục không nói gì thêm, tiếp tục đi về phía trước, đợi đến lúc hắn dùng ngọ thiện xong, Lý thống lĩnh cũng đã sớm đợi ngoài cửa. Vừa thấy hắn, Lý Nguy đã vội vàng quỳ xuống.
“Không cần đa lễ.” Tần Dục ngồi xuống, tay hơi duỗi ra, không để ý nói.
“Tạ hoàng thượng.” Lý Nguy dập đầu đứng lên.
Tần Dục gõ gõ mặt bàn, đôi mắt đen sâu thẳm dường như có thể nhìn thấu nhân tâm, hắn nhìn Lý Nguy hồi lâu đến mức gã không tự chủ được mà toát ra một lớp mồ hôi dày đặc, mới mở miệng chậm rãi nói: “Việc trẫm giao cho ngươi xử lý thế nào rồi?”