Edit + Beta  : Thiên Trạch

Lê Lạc hơi ngẩn ra, rồi cũng vươn tay ôm lấy Tần Dục, khẽ mỉm cười, nói: “ Dục, ta đã trở về.” Cho nên, ngươi không cần lo lắng vì ta nữa, buổi đêm đã có thể ngủ ngon, vì ta đang ở đây, ở trước mặt ngươi.

Tần Dục cực lực áp chế ý nghĩ muốn hôn môi Lê Lạc, hắn hít sâu một hơi, dùng lực ôm lấy Lê Lạc, sau đó buông ra, chỉ là đôi mắt của hắn tựa hồ càng thêm sâu.

Lê Lạc không chú ý tới ánh mắt của Tần Dục, hắn nhìn Tần Dục, liền phát hiện người này so với trước khi hắn bị bắt lại gầy đi một vòng. Lê Lạc lại càng áy náy, nhịn không được nói: “Thực xin lỗi, Dục, đã khiến ngươi lo lắng rồi.”

Tần Dục còn muốn nói gì đó, đột nhiên có một bóng người xinh đẹp vội vàng chạy đến. Vừa nhìn thấy Lê Lạc, Liễu Nhược Yên đột nhiên khóc lớn, nhào vào lòng Lê Lạc: “Mục Trừng ca ca, huynh rốt cục đã trở về rồi. Yên nhi rất lo lắng cho huynh.”

Lê Lạc luống cuống tay chân lau đi nước mắt cho nàng, một bên nhẹ giọng an ủi.

Bởi vậy hắn không nhìn thấy, khi Liễu Nhược Yên nhào vào lòng hắn, khuôn mặt vui vẻ của Tần Dục liền biến đen, đừng nói đến lúc hắn an ủi Liễu Nhược Yên, cái khuôn mặt kia quả thực giống với đáy nồi.

Tiểu thống lĩnh đứng ở một bên nhìn thấy toàn bộ quá trình, không khỏi rùng mình một cái, sau đó lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Tần Dục với hắn, lập tức run sợ cúi đầu, hắn cũng không dám chống lại Tần Dục, chỉ có thể cầu phúc cho Lê Lạc.

******

Trăng tròn vành vạch, trong hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, đặc biệt là trong ngự hoa viên, cứ mười bước là có thể thấy một chiếc đèn lồng trên cao.

Hiện tại đang là mùa xuân, trong ngự hoa viên các loại kỳ hoa dị thảo thi nhau khoe sắc, trong không khí phiêu tán hương hoa nhè nhẹ.

Nguyên bản Tần Dục định sau khi đăng cơ tổ chức tửu yến, vừa lúc Lê Lạc trở về, liền cử hành trong ngự hoa viên.

Tần Dục ngồi ở vị trí chủ tọa, môi mỏng khẽ nhếch, nhấp một ngụm rượu, khóe mắt liếc qua đám hoa Hải Đường nở rộ sau lưng, lộ ra đôi lông mày anh khí.

Từng tướng sĩ lần lượt kính rượu Lê Lạc, không biết hắn đã uống bao nhiêu, khuôn mặt trắng nõn đỏ hồng, ánh mắt Lê Lạc mơ màng. Bờ môi màu đỏ nhạt tại chén rượu nhấp một ngụm, giống như hai cánh hoa mềm mại, so với đám hoa Hải Đường phía sau hắn chỉ hơn mà không kém.

Tần Lục nhìn bộ dạng lê Lạc say khướt dụ người, đôi mắt lại sâu thêm vài phần, giống như không có đáy.

Lê Lạc không ý thức được mình đang bị một mãnh thú nhìn chằm chằm, người khác kính hắn bao nhiêu, hắn liền uống bấy nhiêu. Đến cuối cùng cảm giác được ý thức của mình bắt đầu mơ hồ, người trước mặt cũng thấy không rõ.

Tần Dục thấy thế, liền đứng lên, đưa tay ra, nói : “Các khanh tiếp tục, trẫm hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi trước. Tô phó quan đã say, trẫm liền mang hắn đi cùng.”

Lúc này, trong đầu một đám tướng sĩ đều là rượu, suy nghĩ chậm chạp, thấy Tần Dục phải ly khai, đều nhao nhao đứng dậy tạ ơn ân điển.

Tần Dục ôm eo Lê Lạc, đưa hắn ra khỏi ngự hoa viên. Vừa ra ngoài, hắn dứt khoát bế Lê Lạc lên, hướng tới tẩm điện của mình. Đám cung nhân đi trước cầm đèn cho Tần Dục cụp mi làm như không thấy, giống như việc này vô cùng bình thường.

Lê Lạc mơ mơ màng màng, thẳng đến khi nằm ở trên giường, ý thức mới thanh tỉnh một chút. Mắt phượng của hắn híp lại, thật lâu mới nhìn rõ người trước mặt mình là ai. Bởi vì uống say rồi, tính trẻ con của hắn lộ ra, thanh âm mềm nhũn, “Dục… Là ngươi sao?”

Hắn không phát hiện, lúc này, trong mắt Tần Dục, hắn vô cùng dụ nhân.

Tóc đen của thanh niên toán loạn, càng nổi bật làn da trắng như ngọc. Khuôn mặt đỏ hồng, mâu quang thủy diễm*,môi hồng nhuận. Cần cổ trắng nõn yếu ớt như đồ sứ, ẩn trong cổ áo màu lam nhạt.

* Mâu quang thủy diễm : mắt ngập nước

Tần Dục cúi người, khóe môi nhếch lên, đôi mắt tối đi, “Không phải ta thì là ai? Ngươi tưởng là Nhược Yên muội muội?”

Lê Lạc tựa hồ không rõ ý tứ trong lời nói của Tần dục, hơi hơi nghiêng đầu, “Dục?”

Tần dục “A” một tiếng, lại nghĩ tới xế chiều hôm nay Lê Lạc ôm Liễu Nhược Yên, hắn hé mắt, thò tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm Lê Lạc, “Ta đã sớm nói với ngươi, không nên tiếp xúc nhiều với Liễu Nhược Yên, bởi vì… Ta sẽ đố kỵ.”

Nói xong, hắn cúi đầu hôn lên môi Lê Lạc, cường thế bá đạo không cho phép cự tuyệt.

Khát vọng bị hắn đè nén nhiều năm, hiện tại rốt cục có thể bạo phát. Hắn đã có thể đạt được thứ mình muốn. Bởi vậy lực đạo nhất thời không thể khống chế, cắn vào môi Lê Lạc, Lê Lạc thở một tiếng nặng nề, cau mày muốn muốn đẩy Tần Dục ra.

Tần Dục bắt được tay Lê Lạc đang giãy dụa, ánh mắt hung ác trở nên nhu hòa, nói: “Ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không làm cho ngươi đau, được không?”

Lê Lạc sững sờ trong chốc lát, mới ngơ ngác gật đầu, ánh mắt như trước mơ mơ màng màng, “Đừng… Đau.”

Tần Dục nhịn không được cười khẽ một tiếng, lại hôn một cái trên môi Lê Lạc, “Thật ngoan.”

Động tác Tần Dục quả thật nhẹ nhàng, dưới thân là người cả đời hắn quý trọng, đương nhiên không muốn thương tổn người kia, nhưng là…. muốn ăn mấy lần thì không nói rõ được.

Tần Dục cởi bỏ quần áo của Lê Lạc, nhìn thân hình thanh niên dần dần hiện ra trước mắt, hơi thở hổn hển.

Tần Dục thành kính lưu lại dấu vết của hắn ở trên người Lê Lạc, chờ hắn làm đủ khúc dạo đầu, mới động thân đi vào.

Lúc Tần Dục tiến vào, Lê Lạc bởi vì đau đớn mà vùng vẫy một hồi, lại bị Tần Dục đè lại, xoay mặt hắn qua mà hôn.

Thời gian dần trôi qua, thân thể Lê Lạc như nhũn ra, sau đó nhịn không được phát ra từng tiếng rên rỉ làm Tần Dục càng thêm không thể khống chế, bị ăn từ trong ra ngoài.

Tiếng vang trong điện cho đến khi trời sáng mới dừng lại, Lê Lạc bị Tần Dục chặt chẽ ôm vào trong ngực, ngủ thiếp đi.

Nhưng dù là trong giấc mộng hắn vẫn nhịn không được phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, mí mắt sưng đỏ, bờ môi cũng sưng lên, trên người đầy dấu hôn xanh tím, đừng nói đến phía sau, hiện tại toàn là dấu vết mập mờ.

*****

Lê Lạc mơ màng tỉnh lại, cảm giác đầu đau muốn nứt, nhưng hơn thế nữa —— hắn cảm thấy trên người của mình giống như bị bánh xe cán qua, xương cốt đều đau xót dữ dội. Cái chỗ kia cũng có cảm giác là lạ, giống như có đồ vật gì đó ở bên trong.

Chẳng lẽ chỉ say rượu thôi mà cả người đều khó chịu?

Lê Lạc nghi hoặc khẽ hừ một tiếng, muốn từ trên giường đi xuống, nhưng lại phát hiện trên hông của mình có một cánh tay, cản trở động tác của hắn.

 Lê Lạc quay sang, nhìn thấy Tần Dục nhắm mắt nằm ở phía sau của hắn, bả vai rộng lớn trần trụi lộ ra ngoài chăn mỏng, bên trên cò có vài vết cào màu đỏ thẫm.

Trên mặt Tần Dục là thần sắc thỏa mãn, ngủ đặc biệt sâu.

Lê Lạc rốt cuộc cảm thấy không đúng, trong đầu hắn hiện lên nhiều hình ảnh, mỗi hình ảnh đều khiến sắc mặt hắn trắng bệch, sau đó lại xấu hổ và giận dữ một hồi.

Hiện tại vật kia của Tần Dục còn đặt ở trong cơ thể của hắn.

Lê Lạc ngồi dậy, muốn bỏ cánh tay Tần Dục ra, nhưng vòng eo mềm nhũn, vừa ngồi dậy lại đột ngột ngã xuống giường, vừa ngã xuống, eo của hắn đã bị một cánh tay hữu lực ôm lấy, kéo vào trong lồng ngực ấm áp.

Lê Lạc sắc mặt đỏ bừng mở to mắt nhìn về phía Tần Dục, bờ môi rung động một lúc mới lên tiếng hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra?”

Tần Dục ôm Lê Lạc, nhìn hắn giương nanh múa vuốt như mèo nhỏ, nhịn không được lại hôn lên miệng Lê Lạc một cái.

Lê Lạc lập tức che miệng, ánh mắt phẫn hận mà xấu hổ nhìn Tần Dục, “Tần Dục!”

Tần Dục ôm eo Lê Lạc, vật kia chôn ở bên trong cơ thể Lê Lạc khẽ giật giật. Hắn nhếch môi, ngữ khí trầm thấp, bên tai Lê Lạc nói: “Giống như ngươi đang nghĩ, Mục Trừng, ta có tình cảm với ngươi, từ trước tới nay không phải là tình huynh đệ, ta vẫn luôn muốn như vậy, có thể ôm ngươi, có được ngươi, cùng ngươi ở một chỗ, ngươi hiểu chưa?”

Lê Lạc nghe Tần Dục nói xong…, cảm thấy hắn giống như đang mơ, thế nhưng hắn bị Tần Dục làm cả một buổi tối, cho dù hắn không tin, thì đây cũng là sự thật.

Tần Dục nhìn bộ dạng ngơ ngác của Lê Lạc, nhịn không được lại hôn một cái lên gương mặt của hắn, sau đó rút vật kia ra…, ôm ngang người Lê Lạc, “Ta mang ngươi đi tẩy rửa thân thể, thứ kia của ta ở lại trong cơ thể của ngươi lâu sẽ có hại.”

Nói xong, Tần Dục ôm Lê Lạc tiến vào tẩm điện bên cạnh cửa hông, bên trong là một ôn tuyền cực lớn.  Vừa xuống dưới, nước ấm bao quanh thân thể khiến Lê Lạc cảm thấy vô cùng thoải mái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play