Quả thực nhà cách không xa, lái xe một đoạn ngắn là đến nơi. Trịnh Cảnh hoàn thành nhiệm vụ liền nhanh chóng chạy biến, chỉ để lại lời nhắn “cứ gọi tôi bất cứ lúc nào” rồi đi tìm một quán ăn nhỏ gần đó để dùng bữa tối.

Cậu ấy chưa ăn, chứng tỏ sếp cũng chưa ăn.

Trình Ly cúi đầu nhìn điện thoại, thấy vẫn còn mười phút nữa mới đến tám giờ, cô thực sự không hiểu tại sao một người không bao giờ thiếu tiền như anh lại phải đợi cô liên hoan xong về nấu cơm, rốt cuộc là có mưu đồ gì.

“Tôi phải quay lại đoàn phim trước chín giờ.” Cô vừa nói vừa đi vào bếp: “Tôi làm xong bữa tối cho anh rồi tôi đi trước nhé.”

Hoàn toàn quên mất cô vừa nói mình chưa ăn no, đồ là để cho cô ăn.

Hứa Trạch Dao nhìn cô một cái, khuôn mặt mơ hồ chứa ý cười, cố ý không nói gì, trực tiếp ngồi xuống xử lý công việc. Anh đặt laptop lên đùi, dùng một tay gõ bàn phím, tốc độ tay không hề bị ảnh hưởng, ánh sáng từ màn hình hắt vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, phản chiếu những đốm sáng nhấp nháy liên tục.

Trình Ly học đến đâu làm đến đó, theo công thức làm món trứng bác cà chua và gà Cung Bảo. Rồi cô lấy đồ ăn ra đĩa, nếm thử một chút, không khỏi bật ngón tay cái với bản thân mình. Cô vội vàng lấy điện thoại ra, chọn góc chụp đẹp nhất để lưu lại thành quả lao động lần đầu tiên xào rau của mình.

Sau khi đặt bát đũa lên bàn, cô thu dọn đồ vật chuẩn bị lui về sau, Hứa Trạch Dao cầm máy tính, không nhanh không chậm cất tiếng: “Đi vội như thế là lo lắng ẩm thực bóng đêm của em không đủ tiêu chuẩn?”

Ái chà, lại còn khiêu khích nữa.

Trình Ly gõ gõ vào đĩa, "Ẩm thực bóng đêm? Mời ngài động thân thể ngọc ngà, ngồi xuống đây nếm thử cái đã."

Hứa Trạch Dao mặt không biểu tình đến gần: “Nếu em không chột dạ thì chờ tôi ăn xong hẵng đi.”

Chờ thì chờ, dù sao vẫn kịp thời gian, Trình Ly hằm hè ngồi xuống phía đối diện, chờ anh liên tục ăn mấy miếng, cô mới nhướng mày hỏi: “Ngon không?”

Một lúc lâu sau, anh mới nhàn nhạt nói một tiếng "ừm".

“Học hai món cũng không làm khó được tôi,” Trình Ly chống cằm, nhớ đến lịch sử huy hoàng nên có chút kiêu ngạo, “Nói gì thì nói, trước đây tôi cũng là học sinh xuất sắc, đỗ thủ khoa ngành văn hóa của Học viện điện ảnh.”

Vừa dứt lời, vẻ dịu dàng như có như không trên mặt Hứa Trạch Dao biến mất trong nháy mắt, anh trầm giọng nói: “Tôi biết.”

“Biết?” Trình Ly bất ngờ ngồi thẳng lưng lên, mặc dù lúc trúng tuyển đã được lên tin tức, nhưng mấy năm nay không nổi tiếng, lẽ ra cô đã bị lãng quên từ lâu.

Nhưng cô nhanh chóng hiểu ra, lưng lại mềm xuống: “Đúng, đều có trong hồ sơ của tôi mà.”

Món ăn vốn ngon lành trong miệng Hứa Trạch Dao dần trở nên đắng nghét.

Cuộc sống học đường ngày xưa, những tháng năm lớp 11 và 12 làm người ta căm ghét đã biến Trình Ly từ một học sinh đứng đầu với điểm số xuất sắc môn khoa học tự nhiên trở thành một thí sinh nghệ thuật chuyển khối, cũng biến Hứa Trạch Dao từ một cậu nhóc co ro nhút nhát trở thành phần tử nguy hiểm mà ai cũng muốn tránh mặt.

Chẳng sợ Trình Ly không có ấn tượng gì với anh, nhưng khi đó, từng chút phẫn nộ và không cam lòng, anh đều tự mình trải qua, và những cảm xúc ấy vẫn khắc sâu trong người anh cho tới tận bây giờ.

Hiện giờ Trình Ly nhắc lại, thế mà còn có thể cười hào phóng như vậy...

Trình Ly thấy sắc mặt anh trở nên âm trầm, cơm cũng không ăn nữa, cô khua tay trước mắt anh: "Không sao chứ?"

Hứa Trạch Dao đau lòng đến mức lồng ngực hơi run lên, hít một hơi thật sâu, dời mắt đi, không muốn để cô nhận ra điều bất thường, anh lại gắp thêm chút đồ ăn.

Hiện tại anh không có tư cách đi hỏi sâu.

Ăn xong, Trình Ly tự nhiên đi rửa bát. Anh đứng dậy, đi theo cô đến bồn rửa để giúp cô.

Khoảng cách sát gần, có thể ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người cô.

Hình ảnh cả đoàn làm phim liên hoan hiện lên trong đầu, hòa tan những thứ sắc bén trong hồi ức của anh.

"Có uống nhiều không?"

Trình Ly nhướng mày: “Chuyện đùa, thêm mười chai nữa cũng không sao.”

Anh thấp giọng nhắc nhở: "Đây là lần cuối cùng. Nữ nghệ sĩ trong công ty tôi không được phép uống rượu trong bất kỳ bữa tiệc nào."

Trình Ly hơi kinh ngạc, hiếm có người sếp nào lại đưa ra yêu cầu kiểu như vậy, nếu là người khác, không ép buộc đã là tốt lắm rồi. Cô gật đầu: “Được, tôi đã nhớ rõ.”

"... Thế còn Mạnh Trì?"

“Không gọi chị Trình Trình nữa, sửa miệng lại thành chị.” Dòng nước trong vắt chảy qua những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, giọng cô ánh lên sự vui vẻ, “Mạnh Trì là người thông minh, nói một lần đã hiểu rồi.”

Cô thuần thục như vậy, không biết trước đây đã từ chối bao nhiêu người.

Nghĩ đến những người theo đuổi đó, Hứa Trạch Dao phiền muộn nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào gò má xinh đẹp hơi đỏ lên sau khi uống rượu của cô, nghe cô nhẹ nhàng nói về phản ứng của Mạnh Trì lúc đó, anh liền đè nén ý muốn kéo cô vào lòng mình ngay lập tức.

Trong đầu anh nhiều lần cảnh cáo bản thân rằng bây giờ mình chỉ là "sếp Hứa" mới quen mà thôi, nếu hành động thiếu suy nghĩ sẽ chết, kết cục sẽ còn tệ hơn cả Mạnh Trì.

Muốn có được cô thì phải kiên nhẫn.

"Xong rồi..." Trình Ly lau sạch chiếc đĩa cuối cùng, chuẩn bị cất vào tủ bát phía trên, nhưng vừa nãy cô quên đóng cửa tủ, cánh cửa vừa lúc mở toang ngay trên đỉnh đầu cô. Cô đột nhiên ngẩng đầu, mắt thấy sắp va vào góc cứng của cánh cửa.

Nhưng cô lại va phải một bàn tay nóng như lửa.

Ngay trước khi cô bị thương, Hứa Trạch Dao suy nghĩ hỗn loạn, theo bản năng đặt tay phải lên đó.

Lại lần nữa tiếp xúc với làn da của cô, ngọn lửa mà anh cực lực khắc chế trong lòng đột nhiên dâng trào, ham muốn tình cảm và thể xác mà anh dành cho cô như nổ tung trong chớp mắt, cơ hồ đạt đến đỉnh điểm.

Trình Ly che cái trán nóng hầm hập của mình lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi, vừa rồi sức lực của cô không nhỏ, nếu đụng phải có lẽ sẽ bị thương mất. Cô đang định nói lời cảm ơn với Hứa Trạch Dao, tầm mắt vừa mới dời về phía anh, cô liền bắt gặp đôi mắt đen kịt đang ấp ủ mưa rền gió dữ.

Đôi mắt ấy rõ ràng là cố chấp đến đáng sợ, nhưng không hiểu sao cô lại mê đắm đến sửng sốt, không nói nên một lời nào, gần như trầm luân vào trong đó.

Thực hiện: Clitus x T Y T

“Em về đoàn phim đi.” Hứa Trạch Dao bỗng quay mặt đi, giọng nói như bị sỏi đá chà xát, quay người lấy điện thoại gọi cho Trịnh Cảnh: “Mười phút nữa đến đây đưa cô Trình về."

Vốn định tìm cớ để cô ở lại, nhưng bây giờ, anh sợ mình sẽ mất kiểm soát.

Trịnh Cảnh đến đúng giờ, khi Trình Ly rời đi, cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Hứa Trạch Dao cũng đi theo ra ngoài, nhìn dáng vẻ này chắc là muốn tiễn cô.

Trình Ly không rõ anh có bị thương hay không, thế nên bầu không khí mới thay đổi đột ngột, cô cảm ơn mấy lần anh cũng không đáp lại, vì vậy cô cũng không nói thêm gì nữa, mở cửa ngồi vào xe.

Xe chạy được một đoạn ngắn, chuẩn bị đến ngã rẽ, Trình Ly theo phản xạ quay đầu lại, thấy bóng dáng cao lớn ấy vẫn đứng thẳng dưới ánh đèn đường, yên lặng nhìn chằm chằm về phía cô.

Trịnh Cảnh cũng chú ý tới qua gương chiếu hậu, sau khi rẽ vào góc đường, cậu ấy bèn hóng chuyện: "Cô Trình, nấu ăn thất bại à? Sao trông căng thẳng thế?"

Trình Ly rũ bỏ cảm giác khô nóng khó hiểu trong ngực, cười nói: "Sao có thể chứ, tôi đã ở trình độ đầu bếp rồi."

Trở về khách sạn nhỏ chỗ đoàn làm phim ở, cô vẫn còn có chút thất thần, nằm lì trên giường lật kịch bản, buộc mình phải tập trung, nghĩ đi nghĩ lại xem ngày mai sẽ quay những cảnh nào.

Trước đây đoàn làm phim thiếu tiền, thiếu phòng, Vân Doanh và Trình Ly ở chung một phòng, cô ấy ngồi trên chiếc ghế sô pha vừa nhỏ vừa cũ, che mặt bằng một cuốn tiểu thuyết, lén nhìn Trình Ly.

“Nhóc kia, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng có nhìn trộm người ta.” Trình Ly nghiêng mắt liếc nhìn cô ấy.

Vân Doanh lập tức đứng dậy đi tới, đánh giá dáng người quyến rũ của cô một phen, lén lút hỏi: "Chị Trình Trình khai nhanh, chị có chuyện gì đúng không! Mau nói cho em đây biết, em tuyệt đối sẽ không nói với người đại diện!"

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Sao phải sợ người đại diện? Sếp tổng công ty là đồng phạm đấy.

Trình Ly hừ một tiếng, xoay người nằm xuống, mái tóc dài xõa xuống gối: “Đừng nói nhảm nữa, ngoan ngoãn đi đọc tiểu thuyết đi.”

"Vụ scandal kia sao lại thế? Tiết lộ một chút được không ạ?"

"Không được."

Vân Doanh mếu máo, "...Được rồi, em không hỏi nữa, nhưng đạo diễn Triệu nói rằng ngày mai chúng ta sẽ đổi chỗ ở, bảo chị đưa cho ông ấy danh sách các khách sạn lân cận mà lần trước chị soạn ra."

Thời điểm đoàn làm phim lâm vào cảnh khốn cùng tuyệt vọng nhất, chỗ dừng chân đều do Trình Ly thu xếp, tìm chỗ ở phù hợp nhất với ngân sách. Lúc đó, cô liệt kê ra không ít khách sạn, trong điện thoại cô vẫn còn lưu.

“Em gửi giúp chị đi.” Trình Ly nhắm mắt lại, mò mẫm bên gối một lúc, sau đó cầm lấy điện thoại đưa cho cô ấy: “Trong album có năm sáu tấm ảnh chụp màn hình đấy.”

Yên tĩnh vài giây.

Vân Doanh đột nhiên hét chói tai.

"Oa — Chị giấu em! Chị giấu em!" Cô ấy kích động đến mức suýt thì ngất xỉu: "Em biết ngay là có chuyện mà! Bức ảnh một giờ trước là cơm nhà ở trong phòng bếp! Nhanh nói cho em biết là ai làm!”

Trình Ly hối hận vô cùng, nhịn không được xoay người ngồi dậy, nắm lấy cổ tay cô ấy kéo đến trước mặt mình, nheo đôi mắt lấp lánh sóng nước nói: "Vân Doanh, yên lặng nào."

Vân Doanh ngẩng đầu lên như cô vợ nhỏ, bị cô nhìn chằm chằm đến nỗi cả người nhũn hết cả ra, nhỏ giọng cầu xin tha thứ: "Nữ thần, tiểu nhân sai rồi."

Lúc này Trình Ly thả cằm cô ấy, buông tay ra, kéo chăn đắp lên đầu.

Chuyện? Cứ đùa, cô học bốn năm đại học, tốt nghiệp được ba năm, một lòng chú tâm vào diễn xuất, cả người toàn là diễn diễn diễn, sự nghiệp của cô vẫn còn chưa thành, có thể có chuyện gì chứ! ( truyện đăng trên app TᎽT )

4 giờ sáng sớm hôm sau, Trình Ly tinh thần phấn chấn rời giường, tới trường quay để chuẩn bị trước.

Mới vừa bưng cốc sữa đậu nành nóng đến gần, cô nhìn thấy Mạnh Trì còn đến sớm hơn cả cô, đang ngồi xổm dưới gốc cây lẩm bẩm lời thoại. Ánh nắng buổi sớm hè trong trẻo nhẹ nhàng, chiếu vào khiến thân hình chàng trai càng tăng thêm màu sắc.

Mạnh Trì nghe được tiếng bước chân liền lập tức chú ý tới cô, đôi mắt mở to sáng ngời, chợt nhớ tới điều gì đó, ánh mắt lại mờ mịt đáng thương, nhỏ giọng gọi: "Chị, chị đến rồi."

Trình Ly buồn cười: "Cũng biết cố gắng cơ đấy? Đến sớm thế."

“Không cố gắng sẽ không có cơ hội.” Mạnh Trì gục cái đầu xù xuống, “Chị, chị nghe tin gì chưa, “Bạo quân Gia Lam” sắp bắt đầu tuyển diễn viên rồi.”

Nghe được tựa đề quen thuộc, tim Trình Ly đập thình thịch. Đó là cuốn tiểu thuyết mạng trước đây cô yêu thích nhất. Hồi đầu năm cô nghe nói bản quyền điện ảnh và truyền hình đã được bán với giá cao ngất trời. Còn về việc rơi vào tay ai thì là bí mật, vẫn chưa có kết luận.

Bây giờ sắp tuyển diễn viên, chứng tỏ rằng đã thành lập đoàn đội, kịch bản hẳn là sửa xong rồi.

Trình Ly cúi đầu, tiếc nuối cười. Thích đến đâu cũng vô dụng, tác phẩm lớn như vậy có vô số người tranh giành để được chọn, dù cô có tự tin vào diễn xuất của mình thì căn bản cũng không có cơ hội tới gần.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play