Với tư cách là trợ lý riêng, Trịnh Cảnh thấy hai ngày này sếp mình rất vất vả.

 

Mang vết thương, ngồi chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng để trở về, xuống phi cơ lại phải đấu trí đấu dũng với cô Trình. Ban ngày lăn lộn xử lí xong vết thương rồi lại đau đến nỗi chỉ ngủ được ba bốn tiếng.

 

Tình trạng jet lag còn chưa ổn định lại, sáng sớm đã phải đến công ty họp với lãnh đạo cấp cao. Tuy công việc của công ty được xử lý từ xa khi ở nước ngoài nhưng nhiều ít vẫn có chút công việc tồn đọng. Buổi trưa còn không kịp ăn gì, xong việc liền vội vã chạy tới phim trường.

 

Trịnh Cảnh lái xe như bay đến đây, sau khi thả sếp Hứa xuống, cậu ấy nhận ra mình là bóng đèn nên rất tự giác chạy đến đoàn phim cổ trang cách vách để nhìn lén nữ thần.

 

Hứa Trạch Dao kéo khẩu trang xuống, nghĩ đến hình ảnh cảnh quay vừa rồi liền tức giận, nhìn qua cửa xe hé mở thấy Trình Ly đi chậm như rùa, lồng ngực anh càng thêm bực bội: “Nhanh lên!"

 

Trình Ly lên xe, giữ cửa khép hờ, "Sếp Hứa, sao anh lại tới đây?"

 

Đường cong sườn mặt của Hứa Trạch Dao lạnh lùng, môi mím chặt, lông mi tựa như bị ngưng kết thành băng. Anh nghiêm nghị hỏi: “Cảnh cuối đó em NG bao nhiêu lần?”

 

Trình Ly ngẩn ra, hóa ra vừa rồi sếp ở phim trường, đây là chuyến thăm ngầm sao? Sau khi hồi tưởng vài giây, cô trả lời một cách khẳng định: “Năm lần.”

 

Người trước mặt không chỉ là sếp tổng mà còn là nhà đầu tư lớn nhất, vì giữ hình tượng cho đoàn làm phim, cô nhanh chóng giải thích: “Lúc trước đều rất thuận lợi, nhưng sau đó Mạnh Trì hơi căng thẳng nên chậm trễ thời gian."

 

“Căng thẳng?” Hứa Trạch Dao cười lạnh, “Cậu ta cố ý đấy, em không nhìn ra sao?”

 

Cảnh tiếp xúc thân thể thân mật là cố ý NG, trong việc này có quá nhiều khúc mắc.Trình Ly vốn chưa từng nghĩ tới, nhưng Hứa Trạch Dao không thể đang yên đang lành lại chạy tới bôi nhọ cậu ấy, lại kết hợp với mấy câu đùa nửa thật nửa giả của Vân Doanh, cô thực sự cũng cảm thấy có chỗ không thích hợp.

 

Hứa Trạch Dao liếc nhìn vẻ cau mày của cô, nỗi tức giận trong lồng ngực tan đi một chút.

 

Trình Ly không muốn bị anh nghi ngờ về tính chuyên nghiệp của mình, thành khẩn nói: “Sau này tôi sẽ chú ý. Về phần Mạnh Trì, diễn xuất và thái độ của cậu ấy đều tốt, đừng vì điều này mà phủ nhận cậu ấy. Ngay cả khi cậu ấy có suy nghĩ khác với tôi thì sau bữa liên hoan tối nay chắc chắn sẽ không còn nữa.”

 

Lúc trang điểm, cậu nhóc kia nóng lòng đề nghị muốn giúp cô chặn rượu. Cứ chờ đến lúc nhìn thấy tửu lượng của cô, phỏng chừng cậu nhóc sẽ sợ tới mức chạy ngay về nhà bám váy mẹ.

 

Không biết cô lại đang có ý đồ xấu gì, nhưng thoạt nhìn có vẻ biết điều. Hứa Trạch Dao dừng mắt trên khuôn mặt xinh đẹp được hóa trang kiểu cổ điển của cô rồi quay đi, “Còn có scandal lúc trước cũng đến lúc phải làm sáng tỏ rồi."

 

Trình Ly gật đầu, tính toán thời gian, ước chừng dư luận trên mạng đã gần như sôi trào, quả thực đã đến lúc phải ra mặt. Thế nhưng trong lòng cô không muốn lắm, dù sao ba năm đóng vai phụ và vai quần chúng tuy không nổi tiếng nhưng mỗi vai diễn đều là tâm huyết của cô. Cô muốn dựa vào thực lực của mình để làm đâu chắc đấy, thực sự không hy vọng lần đầu tiên lên đầu đề lại là vì vướng vào scandal.

 

Huống chi, đó còn là một vụ scandal oan uổng.

 

Hứa Trạch Dao chăm chú nhìn biểu tình của cô, nhỏ giọng hỏi: "Không muốn à?"

 

Trình Ly ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, lấy hết can đảm nói: "Không, sếp Hứa, tôi không muốn ké fame của anh ấy."

 

Xúc động nói xong, cô có phần hối hận. Làm gì có ông chủ nào quan tâm đến việc cô nghĩ gì, chỉ cần khiến cô nổi tiếng hay có tiến bộ là được, nhưng — nếu không nhìn lầm, chẳng lẽ vừa nãy sếp Hứa... cười? Ảo giác nhỉ.

 

Trình Ly nhẹ nhàng thở phào, chỉ cần anh không tức giận là được.

 

Môi Hứa Trạch Dao cong lên rồi nhanh chóng thu liễm lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, "Scandal tôi sẽ xử lý, em đi đi, nhớ đóng cửa lại."

 

Haiz, đi thì đi, thật là khổ quá mà.

 

Trình Ly vừa bước một chân ra, sếp Hứa lại lên tiếng: “Liên hoan xong sớm một chút rồi về nấu mì cho tôi.” ( truyện trên app T Y T )

 

Cô giật mình hé miệng, như nuốt phải một quả bóng bàn, "Nấu mì gì cơ?!"

 

Sếp Hứa lạnh lùng nhìn cô, "Hợp đồng mà chúng ta đã ký không chỉ đảm bảo an toàn cá nhân cho em mà còn viết rất rõ ràng rằng em sẽ chăm sóc tôi đến khi tôi khỏi hẳn."

 

Ánh mắt anh như dao găm, “Cô Trình đã quên hay cố ý trốn về đoàn phim để chống chế?”

 

Chẳng trách buổi sáng lúc rời đi lại sảng khoái như vậy, việc này vẫn chưa xong đâu!

 

Trình Ly cãi lại: “Phim trường cách nhà anh gần hai giờ lái xe, mỗi ngày tôi đi đi về về chăm sóc anh…“

 

“Tôi có một căn nhà ở gần đây.” Hứa Trạch Dao sớm đã có chuẩn bị: “Tôi sẽ gửi địa chỉ cho em sau.”

 

Sao phú ông chỗ nào cũng có “tổ” vậy!

 

Trình Ly lúc này rất muốn biết, món mì nát mà cô nấu có gì ngon mà sếp Hứa cao cao tại thượng ăn hai bữa đã nhớ mãi không quên?

 

*

 

"Trình Trình, sao bây giờ cô mới đến!"

 

Chạng vạng giữa hè, nhiệt độ đã giảm xuống, thỉnh thoảng có cơn gió mát thổi qua. Ngoài quán nướng bày mấy cái bàn lớn, người bình dân cũng không thèm tới. Ngồi xung quanh ăn lửa nóng không phải diễn viên quần chúng thì là đoàn phim không nổi danh.

 

Trình Ly giằng co thất bại với sếp Hứa nên đến muộn hơn một chút. Cô vẫy tay bước tới, nhìn thấy tất cả các ghế khác đã có người ngồi hết, Vân Doanh bị kéo vào giữa hai nữ diễn viên phụ, ăn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng. Còn lại một khe hở giữa đạo diễn và Mạnh Trì, chỉ có dáng người này của cô mới có thể chen vào.

 

“Mau đến đây,” Đạo diễn Triệu gặm một xiên thịt bò nóng hổi béo ngậy, mơ hồ chào cô: “Trình Trình mấy ngày này đã vất vả rồi, tối nay ăn nhiều uống nhiều một chút nhé!”

 

Mạnh Trì đã thay một chiếc áo phông đen đơn giản, trông mơn mởn tràn đầy sức sống. Cậu ấy dùng khăn giấy lau mặt ghế, cười tủm tỉm nói: “Chị Trình Trình, ngồi đi ạ.”

 

Trình Ly liếc cậu ấy một cái, không nói gì, vừa ngồi xuống bên cạnh cậu ấy liền cảm thấy sống lưng lạnh lẽo không thể giải thích được, giống như đang bị ai đó nhìn chằm chằm. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua nhưng không phát hiện cái gì dị thường.

 

“Chị thích ăn rau hay hải sản?” Mạnh Trì cần mẫn giúp cô lấy xiên.

 

Trình Ly lấy lại tinh thần, nhướng mày: “Em trai, chị đây thích ăn thịt.” Nói không hề ngượng ngùng, còn cười đùa vài câu với mọi người, thuận tay cầm một nắm xiên thịt nướng.

 

Mạnh Trì mở to hai mắt: “Em tưởng sao nữ đều phải giữ dáng, không dám ăn quá nhiều mỡ.”

 

"Thỉnh thoảng có thể ăn thịt."

 

Trình Ly đang nói chuyện, anh trai quay phim đưa tới một chai bia: "Trình Trình uống một chút đi, bia không say đâu."

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

 

Mạnh Trì lập tức có tinh thần hơn gấp trăm lần, đưa tay ra ngăn lại, chuẩn bị thay cô chặn bia, không ngờ, Trình Ly lại nâng cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết lên, vững vàng cầm lấy chai bia, còn hỏi: "Cạn ly nhé?"

 

Anh trai quay phim vui mừng khôn xiết, không ngờ Trình Ly lại sảng khoái như vậy, vỗ bàn đứng lên, mở một cái chai đưa về phía trước: “Cạn ly!”

 

Mạnh Trì hơi hoảng, thấy cảnh tượng hoàn toàn khác với dự đoán của mình, đành phải đi tìm dụng cụ mở nắp chai.

 

Cậu ấy vừa mới cầm, Trình Ly đã đập miệng chai xuống mép bàn “cạch” một tiếng, nắp bình rơi xuống, cô nhấc chai lên cụng li với anh trai quay phim, rồi ngửa đầu uống cạn.

 

Cả bàn im lặng.

 

Trình Ly lau khóe miệng, tươi cười rạng rỡ: "Mọi người sao vẫn ngồi im thế?"

 

Không khí náo động lên. Trước đó vẫn còn hơi câu nệ, Trình Ly mở đầu khiến mọi người hoàn toàn thả lỏng, ăn uống tiệc tùng đến nửa con phố cũng có thể nghe thấy, những vất vả oan ức trong khoảng thời gian này đều nhẹ nhàng tan biến trong hơi rượu.

 

Trình Ly ngồi lại, lơ đãng nói với Mạnh Trì: “Em trai, diễn xuất của em rất tốt, sau này chăm chỉ đóng phim nhé.”

 

Đôi mắt Mạnh Trì ngấn nước, ngơ ngác nhìn cô một lúc rồi cúi đầu nói “ừm” bằng giọng mũi, “… Cảm ơn chị ạ.”

 

Giữa bữa ăn, thời điểm náo nhiệt thoải mái nhất, điều phối viên quay phim tùy ý lướt điện thoại, đột nhiên kêu lên một tiếng, đập đôi đũa xuống bàn.

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

 

“Đây không phải là bắt nạt người ta sao!” Anh ấy đang định lớn tiếng, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không ổn, buồn bực mà hạ giọng: “Hai ngày trước xào ra cái scandal hot kia, tự nhiên lại đến tìm Trình Trình nhà chúng ta, tôi nhìn thấy cả rồi, mọi người xem đi…"

 

Anh ấy phóng to tin tức trên màn hình rồi giơ lên: “Trình Trình không nói gì, kết quả lại bị người khác khẳng định, thế mà coi được à?!”

 

Vừa nãy, một nữ nghệ sĩ họ Lương ký hợp đồng với hãng phim Thành Ý đã đăng một bài giải thích trên weibo, nói rằng mình và Sở Ngạn Nam đúng lúc cùng quay phim ở phim trường Lâm Tây. Chỉ là bạn bè bình thường giúp đặt cơm hộp mà thôi, tuyệt không có tình riêng, còn cố ý tải lên mấy tấm ảnh chụp cùng Trình Ly, cô ấy và Trình Ly trong tin đồn có thân hình xấp xỉ, mặc quần áo giống nhau, kiểu tóc và màu tóc cũng giống nhau như đúc.

 

Nữ diễn viên họ Lương đó gần đây phát triển không tồi, bộ phim mới đang hot, độ nổi tiếng tăng vọt, không phân cao thấp với Sở Ngạn Nam. Hơn nữa hai người cũng thực sự là bạn bè, chưa nói tới chuyện ai ké fame ai, nếu không hot, vụ scandal này rất nhanh sẽ chìm.

 

Trình Ly thầm kinh ngạc trước cách xử lý và tốc độ của sếp Hứa, cô không khỏi bớt bực bội khi phải nấu mì cho anh vào buổi tối, cười nói: “Mọi người cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi, bây giờ nói ra ngoài thật sự không tốt cho tôi một chút nào.”

 

Sự tình như ván đã đóng thuyền, nói ra cũng không có ai tin, nhưng Trình Ly vẫn mở một chai rượu khác, cụng ly với từng người một: “Cảm ơn mọi người, xin mời.”

 

Dứt lời liền uống một hơi cạn sạch.

 

Cô như vậy, mọi người trong tổ càng cảm thấy oan ức thay cô. Ai trong giới cũng đều muốn nổi tiếng, thật vất vả mới có được cơ hội, tự nhiên mọi người đều cho rằng Trình Ly đang bị công ty chèn ép. Có người còn nhỏ giọng mắng: “Công ty lớn chỉ biết bắt nạt người ta thôi, sếp Hứa kia thật sự chả ra gì.”

 

Người bên cạnh nhanh chóng nói: “Thôi thôi, đừng nói nữa, sếp Hứa vừa mới đầu tư cho chúng ta mà, nếu không thì lấy đâu ra xiên thịt…“

 

Trình Ly cười lắc đầu, chỉ coi như không nghe thấy, trong lòng cô cảm thấy có lỗi với Hứa Trạch Dao, cân nhắc xem buổi tối có nên thay đổi khẩu vị cho anh không, ăn mì liên tục, đến cô cũng thấy ghê hết cả cổ.

 

Cô lấy điện thoại ra tìm kiếm những món cơm nhà ngon nhất, không để ý trên con đường đối diện với cô, một chiếc SUV màu đen tuyền đỗ ở đó hồi lâu vừa mới rời đi.

 

Sau khi lướt xem hai trang công thức, điện thoại cô rung lên, nhận được tin nhắn WeChat.

 

Hứa: Đi bộ sang trái quán thịt nướng đến cuối đường, rẽ phải khoảng 100 mét xong rẽ trái, lên xe.

 

Trình Ly cầm điện thoại, không được tự nhiên ho khan một tiếng. Không phải anh muốn gửi địa chỉ sao? Sao lại biến thành đi xe đến đón rồi?

 

Cô lặng lẽ xoa xoa đôi má đỏ bừng, làm bộ choáng váng mà đứng dậy: “Đạo diễn Triệu, tôi uống hơi nhiều, không ăn cùng mọi người nữa. Tôi về nghỉ ngơi trước nhé. Mọi người cứ ăn thêm đi, không cần lo cho tôi."

 

Đạo diễn Triệu gọi Vân Doanh: “Cô về cùng Trình Trình đi!”

 

“Không cần không cần.” Trình Ly vội vàng cười, “Tôi tự đi chậm rãi một mình sẽ thấy thoải mái hơn.” Cô đi tới vỗ nhẹ vai Vân Doanh, ấn cô ấy ngồi xuống ghế, ghé sát vào bên tai nói bằng âm lượng mà người khác không thể nghe thấy: “Em cứ ăn đi, chị không say, chỉ muốn ra ngoài đi dạo chút thôi, đừng để bọn họ phát hiện.”

 

Vân Doanh đã hiểu, đưa mắt ra hiệu với Trình Ly.

 

Trình Ly làm theo chỉ dẫn trên WeChat, đi về phía bên trái, tình cờ nhìn thấy một cửa hàng rau quả. Cô không mang theo nhiều tiền lắm, liền đi vào chọn vài thứ đơn giản. Khoan thai đi thêm 100 mét nữa, ngoài nguyệt môn, chiếc xe kia đậu ở một con phố hẹp dưới ngọn đèn lờ mờ, đen kịt như một con quái thú đang ngủ đông.

 

Trịnh Cảnh quay đầu lại từ ghế lái, vẫy tay chào: "Xin chào cô Trình."

 

Cậu ấy chú ý đến chiếc túi trong tay Trình Ly, vui mừng nhìn lén Hứa Trạch Dao, cố ý hỏi cô: “Cô mua đồ ăn à? Thay đổi khẩu vị cho sếp Hứa đúng không?”

 

Trình Ly khẽ mỉm cười, bình tĩnh phủ nhận: “Là tôi ăn chưa no.”

 

Hứa Trạch Dao hừ một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Ăn nhiều thịt nướng như vậy mà vẫn chưa no? Lừa người.

 

Khuôn mặt của anh phản chiếu trong tấm kính tối màu, anh phát hiện tâm trạng mình đang tốt lên nhanh chóng, khóe môi hoàn toàn không chịu khống chế mà hơi hơi nhếch lên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play