Lúc này đang là giữa hè, giữa trưa nắng chói chang như đổ lửa.
Đống cát nào đó ở phim trường Lâm Tây bị phơi đến nóng bỏng, giống như vừa được đổ một lớp dầu nóng lên vậy, Trình Ly mặc một bộ quần áo rách rưới và bẩn thỉu đang nằm trên đó, làn da lộ ra ngoài bị thiêu đến đỏ bừng đau đớn.
Cô mơ hồ ngửi được mùi thịt nướng trên người mình, không khó ngửi, còn thấy thơm thơm.
Bữa sáng cô chỉ ăn vội mẩu bánh mì, sau hàng loạt động tác diễn cường độ cao thì đã tiêu hóa hết không còn chút nào rồi, bụng cô đói kêu ục ục, hận không thể cắn một miếng vào cánh tay đang bốc khói của mình, nhưng đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo cao độ, dựa theo kịch bản, đúng lúc nhanh nhẹn xoay người, né tránh roi ngựa đang quất xuống, âm thầm nắm một nắm cát nóng lên ném mạnh vào vị tướng quân đang ngồi trên lưng ngựa.
Cho dù Trình Ly có vừa nóng nực vừa đói bụng cũng sẽ không ảnh hưởng đến hiệu quả quay chụp.
Hai tay đạo diễn nắm lấy mép bàn, nhìn chằm chằm vào camera, nín thở theo dõi.
Trên màn hình độ phân giải cao, tướng quân không ngờ rằng nữ tù nhân mình đầy thương tích lại dám dùng cát làm vũ khí, không cẩn thận bị cát che mờ mắt, nữ tù nhân bắt được cơ hội, lảo đảo bò dậy, liều mạng chạy về phía trước.
Nhưng cô không chạy thoát nổi, chẳng mấy chốc đã bị đuổi kịp, chiếc roi ngựa thô dày giơ lên cao quất một tiếng “vút” xuống lưng cô.
“CUT! Cảnh này qua!”
Trình Ly như được đại xá, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nụ cười này cũng chẳng quan trọng, bởi vì đôi môi khô khốc của cô đã bị rách ra bật máu.
Đạo diễn ở bên kia đã di chuyển chiếc bàn nhỏ để camera, nhanh chóng chuẩn bị rút lui, cứ như sợ làm phiền đến ai đó, ông ta thấp giọng dặn dò: “Trình Trình! Mấy cô nhanh chóng thu dọn sạch bờ cát đi, đừng làm ảnh hưởng đến tiến độ quay phim của đoàn phim nhà người ta!”
Trình Ly đau miệng, nói không nên lời nên làm động tác “ok” với ông ta.
Cách đó không xa có mấy cái ô che nắng rất to, một nhóm minh tinh đang mặc quần áo chống nắng, đeo kính râm thoải mái tựa lên ghế dài, thưởng thức nước trái cây mát lạnh, quạt điện do trợ lý cung cấp, quay mặt về phía bãi cát phơi nắng nhìn quanh.
Đang lúc chán phát ngấy thì đôi mắt sau cặp kính râm trợn tròn, khóe môi nở một nụ cười khinh thường, coi như là cảm nhận sau khi xem được cảnh diễn vừa rồi.
Dưới chiếc ô che nắng, có nhân viên công tác lớn tiếng nói với Trình Ly: “Động tác nhanh nhảu lên! Cho các cô mượn chỗ đã là tốt lắm rồi, đừng có đi tới đi lui ở đây nữa!”
Trình Ly ngồi xổm, tay vẫn làm động tác vuốt phẳng đống cát hỗn độn, nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, liếc nhìn mấy người tinh quang xán lạn ở dưới ô, cô không nói gì, chỉ tiếp tục ra sức làm việc.
“Ức hiếp người quá đáng!” Trợ lý riêng của Trình Ly, Vân Doanh cầm một cốc nước xông tới, cầm ống hút nhét vào miệng cô, cho cô uống mấy ngụm nước, sau đó cùng cô xoa đống cát, đến mức lòng bàn tay nóng đỏ bừng, “Rõ ràng là bọn họ sợ nóng, giữa trưa nghỉ ngơi, đồng ý cho chúng ta mượn cái sân này đến hai giờ, bây giờ còn chưa tới một rưỡi đã bắt đầu đuổi người rồi!”
Vân Doanh thấy uất ức thay Trình Ly, cô ấy cứ nhắc mãi: “Còn đống cát này nữa, cứ nhất thiết phải dùng tay vuốt phẳng, có biết là nóng đến mức nào không? Lấy giày giẫm lên là được rồi, không phải sao?”
Mồ hôi trên mặt Trình Ly chảy xuống theo chiếc cằm nhọn hơi nghiêng, trên lưng cũng ướt đẫm, chỗ vừa rồi bị roi quất có cảm giác đau rát.
Khó chịu thì khó chịu, giọng cô vẫn bình tĩnh như cũ, “Chỗ này là của đoàn làm phim nhà người ta, thấy chúng ta quay xong rồi thì bọn họ chắc chắn muốn thúc giục.”
“Còn về cát,” Cô liếm vết máu đọng lại trên môi, “Dùng giày thì sẽ để lại dấu giày, trước mắt thì không có công cụ nào khác, dùng tay là tiện nhất rồi.”
Vân Doanh nghe được lời an ủi, ánh mắt rơi xuống gò má mịn màng vốn dĩ trắng như bạch ngọc của cô, bây giờ lại phủ đầy cát, bị mồ hôi làm thành vết bẩn, dưới vết bẩn loang lổ là màu đỏ nóng hôi hổi, cô ấy không khỏi có chút đau lòng: “Chị Trình Trình, chị xinh đẹp như vậy, kỹ thuật diễn cũng tốt, thế mà chị không thấy cam lòng chút nào sao?”
“Có chứ,” Trình Ly thẳng thắn nhướng mày, “Nhưng có oán giận cũng vô ích thôi, muốn được tôn trọng, có địa vị thì cứ nhắm chặt miệng, nỗ lực nhiều hơn, tranh thủ để càng nổi tiếng hơn mấy người ở dưới ô kia.”
Sau khi xử lý xong bãi cát thì lại bị mấy người từ trên cao nhìn xuống bắt bẻ một phen, rồi Trình Ly mới đi theo mấy nhân viên công tác của đoàn phim nhà mình trở lại chỗ vốn thuộc về bọn họ.
Trong ngôi nhà hẻo lánh và đổ nát nhất phim trường Lâm Tây.
Đã đến giờ cơm, lúc đi ngang qua con đường của đoàn làm phim khác, chỉ có đoàn của các cô là nước sôi đang kêu sùng sục, trên mặt đất là hàng loạt những gói mì ăn liền cùng vị.
Vân Doanh nhặt một hộp trong đó lên, lật lại cái nắp đã bị xé rách nhìn cho kỹ, vành mắt cô ấy đỏ hoe: “Em biết ngay mà, lại là mì sắp hết hạn, giá đặc biệt để đẩy mạnh tiêu thụ!”
Trình Ly tập mãi thành thói quen, xoa đầu trợ lý nhỏ, véo nhẹ lên má cô ấy: “Không cho phép em khóc.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Vân Doanh vô cùng nghe lời mà nhịn lại. ( truyện trên app T Y T )
Thực ra thì cũng không trách được chuyện Vân Doanh muốn khóc, bản thân Trình Ly cũng hận không thể khóc lóc chua xót một phen, trong ba năm kể từ khi chính thức bước chân vào nghề, cô đã từng vào rất nhiều đoàn làm phim lớn nhỏ khác nhau, nhưng đây vẫn là lần đầu cô gặp phải tình trạng túng quẫn như vậy.
Không, túng quẫn căn bản không đủ để hình dung, phải là nghèo rớt mồng tơi, nghèo đói đến cùng cực.
Những chuyện như xin mượn chỗ của người khác, không có tiền mua cơm hộp này là chuyện thường xảy ra, không nhắc tới cũng thôi vậy, đơn giản nói tới cảnh diễn ngày hôm trước, cốt truyện diễn biến đến đoạn cô diễn nữ chính tà đạo bị hại, cần có một bao phấn bột có độc, đạo diễn đến cốc trà sữa hòa tan mà nhà trọ tặng cho còn tiếc không muốn dùng, thẳng tay miết chút đất ở góc tường cứng rắn bắt cô nuốt xuống.
Cảm giác nghèo đến mức phải cạp đất, vừa chua chát vừa phê.
“Tội chị quá.” Vân Doanh nghĩ lại ngày tháng từ lúc vào đoàn tới nay, cô ấy oán giận rót nước sôi vào hộp mì gói, thấp giọng nói thầm: “Không biết sếp Hứa nghĩ thế nào, chị vừa mới vào, không đưa tài nguyên thì thôi đi, nhưng cũng không thể diễn bộ phim nghèo như vậy chứ.”
Sếp Hứa?
Trình Ly tai thính nghe được, cô duỗi hai chân thon dài ra, không hề để ý hình tượng mà ngồi xuống bậc thang, buồn cười mà nghiêng người liếc nhìn cô gái một cái: “Em nói cái gì thế hả? Loại diễn viên tép riu như chị, sao có thể phiền đến sếp Hứa ra mặt được.”
Vân Doanh nhớ tới rất nhiều lời đồn thổi về ông chủ của mình thì không khỏi dâng lên lòng hiếu kỳ, lắm lời mà hỏi: “Chị Trình Trình, chị ký hợp đồng cũng gần hai tháng rồi, chị đã gặp sếp Hứa bao giờ chưa? Nghe nói dáng anh ấy đẹp vô cùng, khuôn mặt còn đẹp hơn cả mấy tiểu thịt tươi đang hot kia! Nhưng mà…”
Nhưng mà tính cách thì không miêu tả nổi.
Theo lý mà nói, gặp mặt ông chủ vốn là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng sếp Hứa của hãng phim Thành Ý chính là một người kỳ lạ, là bông hoa lạnh lùng cao ngạo ai ai cũng biết, tính cách thì quái gở, không thấu tình đạt lý, chuyện anh ghét công khai lộ diện đã chẳng phải là bí mật, nghe nói là đối tác cũng không dễ gì thấy được mặt anh, cũng không thiếu người trong công ty chưa từng thấy mặt anh huống chi là diễn viên tuyến mười tám mới vào.
Lúc Trình Ly ký hợp đồng cũng chưa nhìn thấy, tự cô biết về sau sẽ không còn cơ hội nữa.
Cô còn thầm nghĩ xấu rằng nói không chừng “Sếp Hứa có khuôn mặt đẹp trai dáng người đẹp” kia căn bản chỉ là lời đồn, thực chất thì ngoại hình của anh chẳng đáng để xem xét nên mới từ chối lộ diện.
Nhưng ai mà biết được, dù sao thì cũng nằm ngoài tầm với.
Có lẽ sếp Hứa còn chẳng nhớ rõ người mới vào công ty như cô ấy chứ.
“Sao chị gặp anh ấy được,” Trình Ly buông tay, đùa giỡn hứa hẹn với Vân Doanh, “Đợi ngày nào đó chị thật sự nổi tiếng, có lẽ sẽ có cơ hội được triệu kiến, đến lúc đấy được nhìn thấy thiên nhan, chị chụp lén rồi đưa em nhìn đủ luôn.”
Nổi tiếng, Trình Ly chỉ thuận miệng nói, nhưng mà cô nghĩ, thế nào cũng phải kéo dài thêm năm, sáu, bảy hoặc tám năm nữa.
Nhưng cô trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, chuyện nổi tiếng này có đôi khi chỉ trong nháy mắt.
Ví dụ như, scandal từ trên trời rơi xuống, vô cớ mà rớt trúng đầu cô.
Vị tổng giám đốc Hứa “tính cách không tả nổi” trong miệng trợ lý đang đắm chìm trong ánh hoàng hôn rực rỡ ở California, khuôn mặt ủ rũ vặn nắp bình xăng của chiếc xe thể thao màu bạc.
Trạm xăng nằm ở vị trí hẻo lánh, xe cộ ít qua lại, ngoại trừ một chiếc xe địa hình gồ ghề đậu không xa ở phía sau.
Ở trên xe, hai người đẹp tóc vàng mắt xanh đang nhìn anh không chớp mắt, bị dáng người cao lớn của người đàn ông phương Đông hấp dẫn, ánh mắt chứa đầy sự hứng thú, lưu luyến nhìn cánh tay lưu loát cùng bắp chân cơ bắp của anh.
Người đẹp nhìn đến nỗi lòng ngứa ngáy, nắm chặt cơ hội nhảy xuống xe, nhiệt tình chào hỏi, người đàn ông quay đầu lại đúng như dự đoán.
Nước da anh cực kỳ trắng trẻo, lông mày và hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng sáng màu mím chặt lại, dáng như cánh cung.
Gương mặt tuấn tú và quyến rũ biết bao nhưng lại khiến cô ta sợ đến mức lùi lại hai bước.
Đường nét gương mặt của anh quả thực không chê vào đâu được, nhưng vẻ mặt lạnh lùng cùng ánh mắt âm trầm, thờ ơ liếc nhìn một cái đã thấy như chủ nợ cho vay nặng lãi cầm dao tìm tới cửa, không tới đòi tiền mà là đòi mạng.
“Có chuyện gì?” Anh hỏi bằng giọng tiếng anh lưu loát.
Giọng điệu của anh cũng lạnh lùng và trầm thấp như vẻ mặt.
Người đàn ông này chẳng liên quan gì đến kiều diễm lẫn tận tình cả, nhìn xa thì mỹ lệ mê người, nhìn gần thì khiến hai chân run rẩy.
Người đẹp có nhiệt tình thì cũng cảm thấy sợ, dứt khoát xin lỗi, quay người lại lên xe, lôi kéo cô gái cùng đồng hành phóng nhanh như chớp rời đi.
Hứa Trạch Dao mất kiên nhẫn cười nhạt, kéo cửa xe ra ngồi vào, chiếc xe thể thao được ánh hoàng hôn màu đỏ cam phủ lên một lớp sirô đường đặc sệt, dường như được nhuộm thành một bức tranh sơn dầu ở dưới bầu trời, một lần nữa chạy như bay lên đường.
Mới lái xe chưa được bao xa thì điện thoại đã reo.
Trên màn hình hiển thị người gọi, là anh trai.
“Kịch bản gì quan trọng đến nỗi em phải tự mình ra nước ngoài thảo luận trực tiếp thế, lại còn ở lại hơn một tháng chưa về?” giọng nói từ tính của anh trai Hứa trong loa có chút méo mó, “Không quan tâm đến công ty đúng không? Cô Trình mà em vất vả lắm mới thêm vào được mà em cũng buông thả phải không?”
Hứa Trạch Dao không dao động, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng phía trước, “Để cô ấy diễn mấy bộ phim mới rồi, đang quay, không có nuôi thả.”
“Ở đoàn làm phim web drama ngày nào cũng bị coi thường chính là quà tặng ký kết mà em cẩn thận lựa cho cô ấy đúng không?” Anh trai Hứa nhìn thế là đủ rồi, “Anh xem nhẹ em rồi, phương thức theo đuổi con gái của em đúng là đặc biệt!”
Hứa Trạch Dao cau mày quanh năm, “Web drama thì làm sao, kịch bản tốt, đầu tư đủ thì vẫn có thể trở nên nổi tiếng.”
Vì để Trình Ly không phát hiện, anh cố tình cùng lúc ký hợp đồng với mấy người mới, cũng vì không để Trình Ly phát hiện, mà chọn một nữ chính trong web drama không mấy bắt mắt nhưng lại có đủ tiềm lực giữa các loại tài nguyên, rồi không dấu vết mà đưa cho cô.
Anh thậm chí còn không dám đầu tư ở phía sau, vì lo lắng có liên quan tới bản thân thì sẽ bị Trình Ly phát hiện.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Đủ đầu tư sao? Trước khi quay thì mấy nhà đầu tư đã rút hơn một nửa số tiền rồi, bây giờ đoàn làm phim nghèo đến mức không có gì ăn, em còn không biết sao?” Anh trai Hứa hừ lạnh vui sướng khi thấy người gặp họa, “Trông lá gan của em, ký kết với người ta mà đến mặt cũng không dám gặp, sợ đụng phải ở công ty thì lại trực tiếp trốn ra nước ngoài, bây giờ thì hay rồi, đoàn phim thái quá, người đẹp khổ cực, có người nhân cơ hội xum xoe, scandal gần như đã được xác định rồi!”
Từ “scandal” giống như mũi kim thép đột nhiên đâm vào dây thần kinh nhạy cảm của Hứa Trạch Dao, bàn tay đang cầm vô lăng của anh đột nhiên nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên, “Scandal gì?!”
Giọng điệu kịch liệt khiến anh trai Hứa sung sướng không thể tả, anh ấy hắng giọng, cố ý trầm giọng xuống: “Để anh gửi cho em, em tự xem đi, em còn không trở lại thì cô Trình cứ thế mà thành bạn gái của người khác rồi.”
Em trai xui xẻo này mà không bị kích thích hẳn hoi, theo đuổi con gái cứ lo trước tính sau, cứ mãi giậm chân tại chỗ.
Suy nghĩ của anh trai cũng là ý tốt, nhưng mà thật không ngờ tới, lần này lại không đúng lúc, cáu giận bộc phát.
Hứa Trạch Dao đang lái xe, tới gần mạn thành phố, đường xá dần dần nhỏ hẹp lại, đầu óc anh quay cuồng suy nghĩ, mọi kế hoạch anh đặt ra đều trở nên rối loạn.
Cùng lúc âm báo tin nhắn vang lên, năm sáu bức ảnh đã được gửi đến.
Tấm đầu tiên là ảnh chụp màn hình vụ scandal trên trang web, “Tiểu sinh đang hot đang theo đuổi một nữ diễn viên vô danh?! Chu đáo đưa cơm ở phim trường, thì thầm thân mật!”
Mấy tấm phía sau là những bức ảnh chụp lén trong scandal, trên màn hình, một người đàn ông mặt mày dịu dàng lúc ngồi lúc đứng, cực kỳ thân mật với người phụ nữ ở trước mặt, bức ảnh cuối cùng anh ta cúi xuống gần sát cô, cô gái lộ ra nửa khuôn mặt, từ mặt xuống cổ đều đỏ bừng.
Khuôn mặt của người phụ nữ từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.
Nhưng Hứa Trạch Dao lại nhận ra, cho dù chỉ cho anh nhìn thoáng qua sau cổ, anh cũng không bao giờ nhận lầm.
Đó là Trình Ly, người mà anh ngày đêm mong nhớ.
Cho dù ảnh chụp có thể làm giả, nhưng dáng vẻ thẹn thùng của cô sẽ không giả được.
Vận may còn lại của Hứa Trạch Dao hoàn toàn bị đập nát, vẻ mặt vốn đã u ám của anh giờ đây lại càng đáng sợ hơn, hai mắt anh hơi đỏ, hàm răng nghiến chặt, mất sạch lý trí.
Tốc độ của xe càng lúc càng nhanh.
Sắc trời đã tối, lan can ven đường chạy dài bất tận.
Mãi cho đến khi “kít” một tiếng lớn.