Phòng họp trên tầng cao nhất của hãng phim Thành Ý.

Hứa Trạch Dao mặc một bộ vest đen được cắt may khéo léo, cau mày nhìn tập văn kiện đang mở trên bàn. Ngón tay thon dài lật một trang, tiếng vang rất nhỏ nhưng lại khiến người phụ trách bộ phận xúc tiến Internet ngồi ở giữa đổ mồ hôi lạnh.

Rõ ràng kế hoạch anh ta đệ trình lên đã rất chi tiết và chính xác, thực sự không nên căng thẳng, nhưng mỗi lần đối mặt với sếp, anh ta đều vô thức cảm thấy rụt rè.

“Đẩy thời gian lên một ngày.” Hứa Trạch Dao trầm giọng nói, tầm mắt vẫn đang dừng trên bản kế hoạch, “Thứ năm chính thức công bố đội ngũ sáng tạo của “Bạo quân Gia Lam”.”

"Không thành vấn đề, thưa sếp!"

Sau khi tan họp, Trịnh Cảnh bàn giao công việc liên quan cho hai thư ký thực hiện. Trên đường trở lại văn phòng cùng sếp Hứa, cậu ấy báo cáo lịch trình quan trọng của ngày hôm nay và ngày mai một lần nữa, sau đó nhắc nhở: “Vết thương trên tay anh nên đổi thuốc rồi. Trời nóng lại bó thạch cao, cố gắng đừng nên trì hoãn ạ.”

Hứa Trạch Dao không để ý mà "ừ" một tiếng: "Mấy giờ bắt đầu cuộc họp trực tuyến?"

Hãng phim Thành Ý với tư cách là nhà sản xuất và nhà đầu tư chính của "Bạo quân Gia Lam", trước khi bắt đầu tuyên truyền, cần tổ chức một cuộc họp ngắn với mấy nhà đầu tư khác.

“3 giờ chiều ạ.”

Hứa Trạch Dao gật đầu, “Đổi thuốc xong thì tới phim trường, cậu lái xe đi.”

Trịnh Cảnh nhất thời sửng sốt. Hứa Trạch Dao đã đi được một đoạn, cậu ấy mới chậm chạp theo sau. Kể từ lần trước cô Trình nấu ăn, đã hai ngày rồi mà sếp Hứa không tới đó. Nhớ lại vẻ mặt của hai người đêm nọ, cậu ấy còn tưởng thuyền tình của sếp Hứa chìm rồi.

*

Hôm nay Trình Ly đi theo đoàn phim để quay ngoại cảnh. Cách phim trường Lâm Tây không xa có một sườn đồi tuyệt đẹp tráng lệ, tìm được góc quay tốt có thể tạo ra hiệu ứng như một vách đá, đã có không ít bộ phim truyền hình quay những cảnh rơi vách đá ở đây.

Nhân vật của cô trong web drama là một nữ ma đầu tà đạo bị chính đạo hô đánh hô giết, diệt trừ cái ác.

Trên thực tế, cô không làm chuyện gì xấu, bình thường không có việc gì làm thì uống tí rượu, luyện tí võ, cùng lắm là trêu chọc khuê nữ xinh đẹp nào đó xuất thân danh môn chính phái ở trên đại hội võ lâm, bị một đám người coi đó là cái cớ để tấn công, bị bao vây trên vách đá. 

Thân tín phản bội cô, trước sau đều là địch, cô bị hạ độc, phế bỏ võ công. Khi đao kiếm chém xuống, cô liều mạng nhảy xuống vách đá, không muốn chịu nhục.

Thế nhưng cô không chết. Cô xinh đẹp, linh hoạt, còn biết nói lời ngọt ngào. Cô đã giữ được mạng, thậm chí còn quyến rũ được trữ quân đương triều đang cải trang vi hành, cũng chính là nam chính Mạnh Trì. Đến đây thì câu chuyện bắt đầu.

Hôm nay phải quay cảnh nhảy vực.

Trình Ly trang điểm vô cùng diễm lệ, kẻ mắt hơi cao, trang điểm mắt đỏ vừa phải, trên môi còn có một vệt máu, khiến làn da vốn đã trắng nõn của cô trông như tuyết đầu mùa.

Cô che lại vết thương bị dao chém dưới mạn sườn, đi vào vị trí của mình. Ngay khi đạo diễn Triệu vừa hô một tiếng bắt đầu, cô liền hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật, cảm xúc thuận lợi bùng nổ.

Tất cả nhân viên trong đoàn đều đang hết sức tập trung vào nhiệm vụ của mình, những diễn viên chưa cần xuất hiện cũng đang vây quanh để quan sát. Đạo diễn Triệu căng cơ mặt, gắt gao nhìn vào camera. Không có ai phát hiện bên ngoài đám người xuất hiện một bóng hình.

Hứa Trạch Dao lợi dụng chiều cao của mình, nhìn xuyên qua đám người, ánh mắt vững vàng dừng trên mặt Trình Ly.

Sự khiếp sợ và phẫn nộ trong mắt cô dần dần trở nên bình đạm khi tiếng chém giết ngày càng lớn. Khóe môi cô nhếch lên thành một nụ cười: “Thật không thú vị.”

Lùi lại một bước, đá từ bên vách núi lăn xuống, cô lại vân đạm phong khinh mà lẩm bẩm, như thể đang nằm trong gió núi thanh thản, “Thật không thú vị nha —”

"Giết ả! Băm ả thành từng mảnh!"

Nữ ma đầu liếc nhìn đám người với bộ mặt dữ tợn, cười ha ha vài tiếng rồi phiêu dật lùi về phía sau trước khi mũi kiếm sắc bén gần nhất đâm vào cổ họng cô.

Buông thả mà bi thương, giống cô nhưng cũng không giống cô. Hứa Trạch Dao không thể rời mắt, ngực anh nóng lên, cổ họng khô khốc.

Lần trước anh suýt thì không kiềm chế được bản thân, chịu khổ đến tận bây giờ mới dám đến xem cô.

Nhưng cô có bản lĩnh như vậy đấy, bất cứ lúc nào anh nhìn thấy cô, cô đều khiến anh hồn xiêu phách lạc, mất hết bình tĩnh.

"Cut!"

Lập tức có người tiếp được Trình Ly. Trước khi nhảy vực, nước mắt từ khóe mắt cô đã rơi xuống, lăn trên gò má.

Tuy chỉ là một chi tiết nhưng đạo diễn Triệu nhìn thấy liền vui mừng giơ ngón tay cái: “Trình Trình hiểu rất rõ nhân vật, diễn rất tốt. Nghỉ ngơi một lát đã, tí quay thêm vài cảnh cận cảnh.”

Nắng chiều độc vô cùng, Vân Doanh chạy tới mang nước cho cô, Trình Ly vừa uống vừa hỏi: “Điện thoại chị có thông báo gì không?”

"Không ạ." Vân Doanh lấy ra nhìn, "Hai ngày này chị chú ý điện thoại thế."

Nhớ đến “dưa lê” lúc trước mà mình chưa hỏi xong, sau khi đỡ Trình Ly ngồi xuống chiếc ghế dựa, Vân Doanh liền ngồi xổm bên cạnh cô thì thầm: “Chị không nói cho em biết ai làm hai món đó thì thôi, nhưng nếu có chuyện, chị rất không nghĩa khí.”

Trình Ly mở khóa, xác định thật sự không có tin nhắn Wechat mới thất thần đáp lại cô ấy: "Chuyện gì chứ?"

Được rồi, tính đến hôm nay, có một vị sếp lớn nào đó ba ngày không làm phiền cô, đúng là hiếm thấy. Không bị quấy rầy, không phải nấu ăn hầu hạ ai đó, quá thanh thản sảng khoái ấy chứ!

“Mãi đến tận hôm qua, lúc người đại diện gọi cho em thì em mới biết, lần trước chị đột nhiên xin nghỉ hai ngày là để đến gặp sếp Hứa!” Vân Doanh trừng lớn mắt, vẻ mặt vô cùng hóng chuyện: “Sếp Hứa rốt cuộc có đẹp trai không? Đẹp không ạ?”

Trình Ly bị cô ấy hỏi đến đau đầu: “Đẹp trai, đẹp trai siêu cấp vô địch.”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Vân Doanh gấp đến độ chụp lấy đùi cô: "Nữ thần, chị đã hứa nếu nhìn thấy thiên nhan sẽ chụp ảnh cho em, chị quên rồi đúng không?"

Trình Ly nghe tai này ra tai kia, căn bản có nghe kĩ đâu, cầm điện thoại lật qua lật lại thưởng thức, bỗng cảm thấy lòng bàn tay tê dại, hơi rung lên một chút. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chiếc điện thoại xoay nhanh giữa những ngón tay thon dài của cô, cô cầm chắc, mở khóa bằng vân tay, liền mạch lưu loát.

Hứa: Tối nay nấu bớt muối đi, lần trước mặn quá.

Trình Ly đọc những chữ này ba lần từ đầu đến cuối, mặt vô biểu tình quay lại, tắt màn hình đi, cúi đầu dịu dàng hỏi Vân Doanh: "Bé đáng yêu, em vừa nói gì? Chụp ảnh?"

Vân Doanh run lên, không hiểu tại sao tâm trạng của cô đột nhiên tốt hơn, "Dạ… vâng, ảnh của sếp Hứa í."

“Đợi đến lúc chị gặp lại anh ấy,” Hết giờ nghỉ ngơi, Trình Ly hăng hái đứng dậy, tiêu sái vung tay áo, đi đến chỗ quay phim, “Chị sẽ thử xem.”

Cách đó không xa, ở trong xe, laptop đã được thiết lập, kết nối Internet, đang chờ kết nối tín hiệu cuộc họp.

Trịnh Cảnh nhìn sườn mặt lạnh lùng của sếp, nghĩ đến hàng loạt công việc đang chờ xử lý trước khi "Bạo quân Gia Lam" ra mắt, cẩn thận hỏi: "Sếp, tối nay anh... có về thành phố nữa không? "

Hứa Trạch Dao không để ý đến cậu ấy, mãi đến khi anh bật micro lên, nói ba chữ ngắn gọn: “Có về, tăng ca.”

*

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Cảnh của Trình Ly kết thúc vào lúc gần 6 giờ, buổi tối là cảnh của Mạnh Trì và hai diễn viên phụ.

Quay xong cũng là lúc đến giờ ăn cơm, sau khi đoàn làm phim đã có đủ tiền, cuối cùng họ đã có thể ăn cơm hộp. Nhưng mọi người đều đã trải qua thời kỳ khó khăn, vậy nên chi tiêu rất tiết kiệm, chỉ chọn món tiện lợi nhất.

"Trình Trình, cơm tới rồi, ăn rồi hẵng đi." Anh trai quay phim kể từ lần trước uống rượu đã rất nhiệt tình với Trình Ly, thân thiết như anh trai em gái.

“Thôi, nhà tôi còn có việc.” Trình Ly phất tay cười, xách Vân Doanh đi tới, nhìn cô ấy thật sâu, không nghĩ ra được lý do gì nữa, liền nói: “Em hiểu mà.”

Vân Doanh chớp mắt, bừng tỉnh đại ngộ, chị Trình Trình nhà mình lại được ăn cơm nhà, vì thế cô ấy đứng nghiêm chào: “Ngài cứ đi đi ạ.”

Giỏi lắm, đã nói rồi, không hổ là trợ lí nhỏ yêu quý của cô.

Lặng lẽ đi ra ngoài nguyệt môn, nhìn thấy chiếc xe công vụ khác lần trước đỗ ở một chỗ rất hẻo lánh, Trình Ly xốc lại tinh thần rồi mới mở cửa xe. Ánh chiều tà sau lưng tranh nhau chen vào, lấp đầy đôi mắt của Hứa Trạch Dao.

Con ngươi đen nhánh nhiễm ánh hồng, trầm lãnh chuyển ấm áp, thật là ——

Cảnh đẹp ý vui.

Trình Ly ho hai tiếng, bình tĩnh ngồi vào xe, nhe răng cười với anh: "Lần trước mặn? Chờ tôi để tôi làm cho anh món mặn hơn."

Gần ba ngày không gặp, Hứa Trạch Dao không dấu vết mà nhìn cô chăm chú thật sâu, nói: “Tối nay em cũng phải ăn.”

Mặn thì mặn, dù sao cũng ăn chung. 

Trịnh Cảnh lén lút vỗ ngực, vẫn tốt vẫn tốt, thuyền của sếp vẫn chưa chìm, còn đang lướt nước khá ổn định.

Lần thứ tư nấu cơm cho Hứa Trạch Dao, Trình Ly đã dùng thành thạo các dụng cụ cơ bản trong bếp, còn thử thách giới hạn kỹ năng của mình, hầm xương sườn, nêm nếm gia vị vừa miệng, muối ít hơn một phần ba so với lần trước.

Lúc ngồi xuống ăn cơm, cô giả vờ nghịch điện thoại, chĩa camera vào người đàn ông cảnh đẹp ý vui nào đó, đấu tranh tư tưởng nửa ngày mà vẫn không ấn nút chụp, chụp lén chung quy lại có vẻ không tốt lắm nhỉ.

Hứa Trạch Dao trong khung hình đột nhiên ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn thẳng vào cô.

Trình Ly chột dạ, vừa định đặt điện thoại xuống thì nghe thấy anh hỏi: “Chụp lén à?”

“Sao có thể.” Trình Ly cười tươi như hoa, tự nhiên ném công cụ gây án sang một bên, “Lướt weibo thôi.”

Dưới ánh đèn nhá nhem của phòng ăn, khuôn mặt người phụ nữ đối diện ửng đỏ vì nấu nướng, chóp mũi nhỏ trắng nõn, đôi môi tươi mới ướt át đang vội vàng phủ nhận, mỗi một chuyển động đều hấp dẫn ánh mắt anh.

Yết hầu Hứa Trạch Dao cử động, giọng nói có chút khàn khàn: "Có thể cho em chụp, nhưng có một điều kiện."

Đóa hoa lạnh lùng chịu để người ta chụp ảnh, Trình Ly còn tưởng rằng mình nghe lầm, tò mò hỏi: "Điều kiện gì?"

Anh nhìn cô chằm chằm, thong thả nói, "Em phải dành ngày thứ năm này với tôi, đến lúc đó sẽ nói cho em biết."

Thứ năm này?

Trình Ly với tay lấy điện thoại, nhìn lén lịch, có hơi kinh ngạc.

Hôm đó là sinh nhật cô, hơn nữa — không phải ngày sinh nhật âm lịch ghi trong hồ sơ.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play