Lái xe đến phim trường mất khoảng hai tiếng, trước khi rời thành phố, Trình Ly bảo tài xế dừng trước một siêu thị chờ cô một lát. Cô nhanh chân đi vào mua rất nhiều thịt khô đóng gói.
Các cửa hàng tiện lợi trong thành đều cách xa địa điểm quay phim thực tế, nguồn cung thiếu mà giá cả lại đắt đỏ. Hầu hết người trong tổ quay bọn cô đều nghèo, không gánh nổi tiền mua.
Tài xế là người hôm qua đưa bọn cô đến biệt thự nhưng lại không lên lầu, thấy Trình Ly có thể đến gần sếp Hứa, ông ấy khiếp sợ, thận trọng hỏi: “Cô Trình, sếp Hứa có dễ ở chung không?”
Trình Ly thầm nghĩ, tính khí thất thường kiểu đấy khó ở chung lắm! Nhưng ngoài miệng cô không thể nói trắng ra, vì thế cô chỉ cười khanh khách: “Vẫn tốt, vẫn tốt ạ.”
“Tính cách của cậu ấy có chút kì cục nhỉ?”
Có chút kì cục? Phải là siêu kì cục mới đúng! Nhưng cô vẫn nói: "Không đâu, không đâu ạ."
Giọng điệu của tài xế rất tận tình khuyên bảo: “Thật ra sếp Hứa là một người khá tốt, nhưng bình thường hơi đáng sợ. Tôi lái xe cho cậu ấy đã lâu, cháu là cô gái đầu tiên cậu ấy đưa về nhà.”
Trình Ly hơi buồn cười, đây là sợ sếp Hứa không lấy được vợ đến cỡ nào chứ, ngay cả người bưng trà rót nước như cô mà cũng bị nhầm thành "nhân duyên".
Khi đến nơi, tài xế muốn hỗ trợ xách đồ vào. Trình Ly đã nhìn thấy Vân Doanh từ xa đến đón, cô vội vàng cảm ơn rồi nói không cần, đồng thời bảo ông ấy đi đường cẩn thận.
Vân Doanh chạy chậm tới nhận lấy túi đồ ăn trong tay cô, thở hổn hển nói: "Chị Trình Trình, không cần nữa! Chúng ta… chúng ta có tiền rồi!"
Nửa giờ trước khi Trình Ly đến, đạo diễn đã tìm được nhà đầu tư mới, hơn nữa còn giàu có hào sảng, rất dứt khoát đầu tư số tiền nhiều hơn tổng số tiền thoái vốn trước đó. Không nói một lời vô nghĩa, yêu cầu duy nhất là phải quay cho thật tốt.
Đạo diễn kinh hồn táng đảm đi liên lạc thì mới biết người cứu họ khỏi đám lửa không ai khác chính là sếp tổng của hãng phim Thành Ý, lãnh đạo mới của nữ chính Trình Ly.
"Trình Trình, bên sếp Hứa là cô tranh thủ được đúng không?" Vị giám đốc gần 40 tuổi cười ngoác đến tận mang tai, nước mắt lưng tròng: "Lần này chúng ta được cứu rồi!"
“Thật sự không phải tôi,” Trình Ly được mọi người vây quanh ngồi trong sân nhỏ đổ nát của đoàn phim, bên chân là túi lớn bò khô và gà quay, bị mọi người truy hỏi gay gắt, cô giơ tay xin tha: "Tôi căn bản không biết tình hình mà!"
Buổi sáng trước khi đi, sếp Hứa còn châm chọc chế nhạo bộ web drama nghèo rớt mồng tơi của cô, đảo mắt cái đã biến thành nhà đầu tư lớn nhất. Cô nhất thời không nghĩ ra nguyên do.
Tiền thù lao cô chăm sóc anh một đêm? Sao có thể, vốn dĩ là do cô sai trước mà.
Cảm động trước tinh thần chuyên nghiệp của cô? Càng vô lí hơn, trong công ty có nhiều diễn viên chuyên nghiệp hơn nhiều, cô thì tính là cái đinh gì.
Điện thoại vang lên “tinh” một cái.
Trình Ly nói xin lỗi với mọi người, vừa cầm lên thì thấy là lời mời kết bạn Wechat, hình đại diện kì quái, hình như là thủy tinh, lại có vẻ giống mặt băng, tên rất đơn giản, chỉ một chữ Hứa.
Đầu ngón tay cô dừng một chút, ấn chấp nhận. Cô muốn hỏi trực tiếp về vụ đầu tư, gõ được hai chữ, cảm thấy hơi phạm quy, rối rắm nửa ngày rồi vẫn xóa đi.
Trạng thái tinh thần của đạo diễn đã khác hoàn toàn. So với ngày đó cầm máy quay chạy đôn chạy đáo, giờ đây ông ấy đã thay đổi bản thân, liên tục cảm thán: “Sếp tổng Hứa không hổ là người mới phất lên trong ngành, có thể gây dựng hãng phim Thành Ý chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi, tầm nhìn rộng và sắc để kéo chúng ta ra khỏi vũng bùn.”
Trình Ly dứt khoát cất điện thoại đi, nói: “Đạo diễn Triệu, ông đừng quá xem thường bản thân mình như thế, sếp đã đầu tư chứng tỏ phim của chúng ta đủ hay.”
Đạo diễn Triệu mặt mày hớn hở, vỗ vỗ vai cô: “Trình Trình, tôi rất thích sự tự tin của cô!”
Không phải Trình Ly tự tin một cách mù quáng mà với đội ngũ của mình, web drama này thực sự không nên kết thúc ảm đạm như vậy.
Kịch bản được chuyển thể từ một tiểu thuyết mạng nổi tiếng, đã có lượng fan riêng. Mặc dù đạo diễn Triệu thoạt nhìn có vẻ không tận tâm lắm nhưng thực ra lai lịch ông ấy không phải hạng xoàng, hồi trước đã làm nên tên tuổi từ phim văn học, còn từng giành được những giải thưởng quan trọng, nhưng mãi vẫn chưa thể thành công chuyển hướng sang phim thương mại, tình hình phòng vé ngày một ảm đạm, người cũng trở nên chán nản.
Im hơi lặng tiếng gần mười năm, năm ngoái ông ấy đột nhiên thông suốt, quyết định từ bỏ những thứ tối nghĩa mơ hồ của quá khứ để thực hiện một cú chuyển mình hoàn toàn thích ứng với thời đại - làm web drama chủ đề đang hot.
Sau khi đánh tiếng như một đạo diễn lớn trong mảng phim văn học, ông ấy thực sự được mọi người chú ý. Biên kịch, camera, trang phục đều hợp tác với bạn cũ từng làm việc cùng trước đây, việc kéo đầu tư cũng coi như suôn sẻ. Lúc tuyển diễn viên, đạo diễn Triệu liên tục khen người mới của hãng phim Thành Ý - Trình Ly rồi hạ quyết định cuối cùng.
Vốn dĩ khởi đầu cũng không tồi, nhưng mọi chuyện lại trở nên tồi tệ hơn sau khi các nhà đầu tư liên tục rời đi. Cũng may, mọi người trong tổ đều kiên trì vượt qua giai đoạn khó khăn, đạo diễn Triệu cảm khái vô cùng, lau nước mắt, vung tay tuyên bố: "Mau trở lại vị trí đi, buổi chiều chúng ta tranh thủ quay thêm nhiều cảnh hơn nữa! Tối nay tôi bao mọi người một bữa thịt nướng BBQ!”
Cả dàn diễn viên và nhân viên đoàn làm phim tổng là hơn 20 người, đều phấn khích hoan hô, cuối cùng họ cũng được ngửi mùi thịt rồi!
"Đạo diễn Triệu, quỹ đen của ngài có chịu được không đấy?"
"Cút đi! Trước đây không phải tôi vẫn giữ cho trường hợp khẩn cấp sao!" Đạo diễn Triệu nhe răng.
“Tối nay 300 xiên thịt heo nhé!” Người quay phim thân cận với ông ấy không khách khí chút nào, “Bia uống đã mồm luôn!”
Gương mặt của chuyên viên trang điểm cũng tràn ngập niềm vui, kéo Trình Ly và nam chính Mạnh Trì vào trong hóa trang. Mạnh Trì nhỏ hơn Trình Ly một tuổi, mới vào nghề, đây là lần đầu tiên đi đóng phim, hôm nào cũng chớp đôi mắt to ngập nước, rất sợ làm mất lòng người khác.
“Chị Trình Trình, em để lại cho chị một chai sữa canxi AD.” Ghế của hai người ở cạnh nhau, Mạnh Trì lấy từ trong túi áo một hộp sữa có đầy đủ ống hút rồi đưa cho Trình Ly.
Trình Ly giơ tay, đẩy cái đầu của cậu ấy ra: "Cảm ơn nhé."
Thấy cô thích, Mạnh Trì cười vui vẻ: "Tối nay liên hoan, bọn họ nhất định sẽ khuyên chị uống rượu. Đừng lo, em sẽ cản rượu giúp chị."
Thực hiện: Clitus x T Y T
Trình Ly suýt thì cười thành tiếng, bị chuyên viên trang điểm nâng cằm, cau mày mắng cô: “Đừng nhúc nhích, son lem ra bây giờ.”
Sau khi trang điểm xong, Vân Doanh chu đáo mở ô, cười hì hì nhỏ giọng nói: "Mạnh Trì xum xoe với chị như vậy, chuyên viên trang điểm ghen tị, chị về, đoàn phim đúng là có kịch hay."
Trình Ly chọc trán cô ấy: “Đừng nói bậy, Mạnh Trì đối xử với ai cũng như thế thôi, huống chi là chuyên viên trang điểm. Mọi người đều thích đàn ông mà.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Quay phim buổi chiều cần diễn cảnh tình cảm, Trình Ly không phải đóng giả nữ tù nhân nữa, cô mặc một bộ thường phục màu xanh thuần khiết giản dị, cầm kiếm đứng trong sân viện. Ánh mặt trời chiếu xuống tán cây cổ thụ, cả người cô được bao phủ bởi những đốm sáng.
Đối diện cô là Mạnh Trì mặc áo gấm, đứng trước ống kính, cậu ấy hoàn toàn thu lại vẻ ngây thơ trẻ con thường ngày, bây giờ trông tràn đầy lạnh lùng và trang nghiêm.
Trình Ly tiến lên một bước, đột nhiên rút kiếm nhắm ngay yết hầu Mạnh Trì, ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc: "Ra ngoài!"
Mạnh Trì chăm chú nhìn cô, đặt ngón tay lên thân thanh kiếm lạnh lẽo rồi nhẹ nhàng đẩy ra.
"Cut! Mạnh Trì, ánh mắt cậu không đúng!" Đạo diễn Triệu nói to, "Cảnh này cậu phải thống khổ giãy dụa, đừng chỉ lo tỏ ra lụy tình!"
Mạnh Trì lập tức quay lại thành con thỏ trắng, nơm nớp lo sợ nói lời xin lỗi.
Lần thứ hai thuận lợi qua, lúc mặt trời lặn quay cảnh nam nữ chính rút kiếm đối mặt nhau, sau một hồi cãi vã gay gắt, Mạnh Trì bắt lấy Trình Ly đang quay người rời đi rồi ôm lấy cô từ phía sau.
Cái ôm này rất kiềm chế, thậm chí còn không tính là ôm, chỉ là tay Mạnh Trì nắm lấy vai cô và ấn vào ngực cậu ấy.
Nhưng Mạnh Trì lại căng thẳng, không khống chế tốt lực ôm Trình Ly, khiến lưng của cô đau nhức. Buổi trưa đạo diễn Triệu chưa ăn no, bây giờ còn phải quay nhanh để dẫn mọi người đi ăn, vì thế ông ấy tức giận rống to: “Cậu còn muốn ăn thịt nướng nữa không hả!”
Mạnh Trì lúc đó mới bình tĩnh lại, nhanh chóng tiến vào trạng thái, cảnh này qua.
Lúc này đạo diễn Triệu mới gật đầu, vỗ tay tuyên bố: "Mỗi người dọn dẹp phim trường đi. Nửa tiếng nữa chúng ta sẽ tập trung ở quán nướng Lão Thất!"
"Tuân lệnh!"
Trình Ly vừa chuẩn bị cởi trang phục, Vân Doanh liền đưa điện thoại cho cô: "Chị Trình Trình, có hai tin nhắn WeChat, em không xem trộm đâu nhé."
“Đừng nghịch,” Trình Ly vuốt ve đôi má bầu bĩnh của cô ấy, thuận tay ấn mở, thản nhiên liếc nhìn, sắc mặt cô lập tức thay đổi, “Vân Doanh, giúp chị... giúp chị lấy một chai nước!”
Sau khi lừa được Vân Doanh đi, xác định không có ai ở gần, cô mới lật điện thoại lại, cẩn thận nhìn như một tên trộm.
Người gửi tin nhắn có một cái tên rất đơn giản, duy nhất một chữ "Hứa".
Nội dung của hai tin nhắn thậm chí còn đơn giản thô bạo hơn ——
Năm chữ bên trên “nhìn ra ngoài nguyệt môn” kết hợp với một chuỗi chữ số bên dưới rõ ràng là biển số xe.
Trạch viện của đoàn làm phim có nguyệt môn thông ra sân ngoài nhưng cánh cửa kia quá cũ, tường dột nát bong tróc từng mảng, không thể dùng để quay phim nên có rất ít người đi qua đó.
Trình Ly không rõ tin nhắn này có ý gì, nhưng trong lòng cô luôn có một loại dự cảm không lành, cô bèn vội vàng thay quần áo bình thường, tránh khỏi đám người rồi lo sợ bất an chạy đến đó.
Vừa bước qua nguyệt môn, cô đã nhìn thấy một chiếc SUV đen tuyền đậu bên ngoài, cửa xe có một người đàn ông cao lớn như tượng tạc đứng đó, anh mặc một chiếc áo cardigan mỏng màu xám, che nửa cánh tay bị thương, mặt đeo một chiếc khẩu trang lớn, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh hơn mùa đông tháng chạp vài phần.
Linh cảm đã đúng. Hai tin nhắn WeChat kia dịch sang ngôn ngữ bình thường xác thật có nghĩa là “Tôi đang ở trên xe ngoài nguyệt môn, em ra đây.”
Hứa Trạch Dao thấy cô đi tới, không nói một lời, quay người mở cửa xe, tiến lên một bước dài rồi ngồi vào trước.
Cửa xe không đóng, rõ ràng là mở cho cô.
Trình Ly sầu lo thở dài, bất đắc dĩ mà chầm chậm tiến về phía trước.
Vừa di chuyển vừa nghĩ, sếp Hứa thật là, lại bắt đầu khó chịu một cách không thể hiểu nổi.