Trình Ly bị ba chữ "thay quần áo" làm cho nghẹt thở.

Nhìn kỹ sẽ thấy sếp Hứa vẫn mặc bộ đồ ở sân bay. Dù chiếc quần đen và áo sơ mi trắng tôn lên dáng người cao ráo khiến anh trông càng mạnh mẽ lạnh lùng, kiêu ngạo bức người nhưng rốt cuộc anh vẫn bị thương, ống tay áo bên trái vì bó bột mà được xắn lên tận khuỷu tay, siết chặt và làm căng các cơ cánh tay rắn chắc.

"Có nghe không đó?" Khu vực một mét xung quanh anh dường như đã kết băng, mấy mảng băng đang rơi ra răng rắc, “Lên đây.”

Nói xong, anh không thèm nhìn cô nữa mà xoay người bước lên cầu thang xoắn ốc.

Trình Ly bưng bát mì, cẩn thận cân nhắc một chút, giúp Hứa Trạch Dao thay quần áo, liệu cô có chịu thiệt không? Thực ra là không!

Khi cô đang quay một bộ phim truyền hình đô thị nào đó, có một công ty người mẫu đang quay quảng cáo ngay sát vách. Nam người mẫu cao to, đẹp trai loá mắt đã mượn một stylist từ đoàn làm phim của họ để tạm thời giúp đỡ. Sau khi trở về, cô ấy kích động đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, mô tả sinh động cảm giác khi sờ những múi cơ rắn chắc đó.

Khiến các cô gái nhỏ trong đoàn làm phim liên tục hét chói tai.

Cô chưa từng tận mắt chứng kiến ​​nên ít nhiều có chút tò mò, hiện giờ sếp Hứa chất lượng hơn đám người mẫu nam lại chủ động dâng hiến bản thân, cho cô cơ hội quan sát học hỏi, sao cô có thể không biết xấu hổ mà từ chối cơ chứ, cô lại không sờ, nhìn một cái đã đủ để thỏa mãn cơn thích rồi.

Nếu là người khác, cô còn khinh không thèm nhìn.

Trình Ly dứt khoát đặt bát xuống, rửa sạch dầu trên tay rồi sải bước đi theo lên lầu.

Trong phòng ngủ tầng hai, Hứa Trạch Dao cởi cúc áo sơ mi, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, anh rũ mắt ra lệnh: “Bên trái tủ quần áo có có quần áo mặc ở nhà, lấy bộ nào cũng được.”

Ánh mắt Trình Ly lướt nhanh qua cơ ngực rắn chắc như ẩn như hiện của anh, lúc cô định mở tủ ra lại do dự: “Không phải anh mắc chứng ở sạch sao?”

Loại đồ kiểu như quần áo này hẳn là anh sẽ ghét bị người khác chạm vào.

Hứa Trạch Dao không thèm nhìn cô lấy một cái, “Tôi đã nói rồi, em không tính.”

Đến bây giờ Trình Ly vẫn không phân rõ được câu nói này là đang khen hay đang mắng cô.

Tủ quần áo rất ngăn nắp, có mùi gỗ thoang thoảng, cô chọn ra một chiếc áo cardigan cài cúc giữa mấy bộ quần áo ở nhà, dễ mặc dễ cởi.

Hứa Trạch Dao ngồi ở cuối giường, khi Trình Ly cầm quần áo tiến tới, anh cuối cùng cũng miễn cưỡng dán trái tim đã vỡ vụn thành từng mảnh của mình lại, lần nữa khôi phục mạch đập yếu ớt.

Trình Ly cúi đầu nhìn mái tóc đen ngắn và sống mũi thẳng tắp trắng nõn của Hứa Trạch Dao, xác nhận lại lần nữa: “Thật sự muốn tôi thay cho anh?”

Anh thấp giọng đáp: "Ừ."

Trình Ly tuyệt không thừa nhận rằng mình đang luống cuống, cô hít một hơi thật sâu, run rẩy hướng cổ tay về phía vạt áo đang rộng mở của anh, nhưng lại chậm chạp không đụng vào.

Anh lại lần nữa cất tiếng: "Không phải em diễn rất giỏi sao? Nếu không muốn thì cứ nhập vai đi."

"Nhập… vai?"

Hứa Trạch Dao chậm rãi nói: "Kịch bản giả định, tôi là người mà em thích. Cánh tay tôi bị thương, cử động khó khăn, cần em giúp thay quần áo."

Giọng nói của anh tuy trầm nhưng lại vô cùng cuốn hút. Nhiều năm chìm nổi trong lĩnh vực sản xuất phim ảnh, anh rất chuyên nghiệp trong việc nhìn ra thực lực của diễn viên và dẫn dắt họ.

Sắc mặt Trình Ly dần dần thay đổi, căng thẳng nhanh chóng tiêu tán, thay vào đó là thẹn thùng và đau lòng.

Cảm thấy cổ tay cô không còn run nữa, bắt đầu nhẹ nhàng cẩn thận vén áo anh lên, nhiệt độ cơ thể tới gần, không khí ứ đọng trong lồng ngực, Hứa Trạch Dao mới có dũng khí để ngẩng đầu, nhìn về phía gương mặt đã đi vào giấc mộng, làm anh thương nhớ hằng đêm.

So với tuổi thiếu niên ngây ngô phóng khoáng, Trình Ly bây giờ đã diễm lệ và đằm thắm hơn rất nhiều.

Dẫu biết sự dịu dàng trong mắt cô chỉ dành cho “nhân vật” chứ không phải anh, nhưng Hứa Trạch Dao vẫn cứ như đang uống rượu độc để giải khát, cố hấp thu hơi ấm mà anh hằng khát khao.

Hóa ra không phải đã quên mà căn bản là không còn nhớ chút gì. Anh vẫn luôn tự mình đa tình, đối với Trình Ly, anh chỉ là một sự tồn tại “không đáng nhớ” mà thôi.

Nhưng vậy thì sao, anh cam tâm tình nguyện làm quen với cô một lần nữa, anh muốn cô và sẽ không bao giờ từ bỏ.

Sau khi thay xong áo mà không cần chạm vào người, Trình Ly hướng ngón tay xuống phía dưới, đặt vào thắt lưng của anh. Thấy chiếc quần đen được cắt may khéo léo bị căng ra khi anh ngồi xuống, bao bọc lấy đôi chân thon dài, mơ hồ lộ ra đường nét cơ bắp, cô chợt tỉnh táo lại, vung tay ra. ( truyện trên app T Y T )

Cái gì mà người mình thích chứ, đây chính là cấp trên trực tiếp của cô, xuống chút nữa là anh có thể kiện cô tội quấy rối tình dục rồi!

Trình Ly nhanh chóng ngồi dậy, nhớ lại lúc thay áo, cơ bụng tám múi trông như thanh socola sữa của anh, cô âm thầm nuốt nước miếng, cười xòa: “Anh vẫn nên tự thay quần đi, từ từ cũng được. Tôi tránh mặt trước nhé, có gì thì gọi tôi."

Trước khi đóng cửa rời đi, cô nghe Hứa Trạch Dao nói: “Em ở phòng bên cạnh.”

Căn phòng bên cạnh có diện tích không lớn lắm, phong cách tổng thể giống như phòng ngủ chính. Đồ dùng đều sạch sẽ đầy đủ hết, Trình Ly xách vali hành lý lên, khóa kỹ cửa rồi tùy ý nằm xuống chiếc giường mềm mại.

Ngày hôm nay còn mệt hơn cả đóng phim.

Cô nhớ lại lúc Hứa Trạch Dao nhìn cô đi ra ngoài, ánh mắt anh không còn âm trầm như trước nữa mà lộ ra vẻ mất mát và tủi thân, giống như một chú chó con đang đói bụng.

Quá đáng thương.

Trình Ly lắc đầu, cảm thấy hơn phân nửa là mình bị bệnh. Tuy sếp Hứa xương giòn nhưng vẫn tính là cao lớn oai phong, trong tay nắm giữ tương lai của nhiều nghệ sĩ nổi tiếng. Dù có bị thương thì vẫn là một con mãnh thú, cô lại coi anh là một chú chó con, quả thực rất buồn cười.

Cô xoay người nằm lì ở trên giường, gọi cho Vân Doanh, lười biếng hỏi: “Tiến độ của đoàn phim thế nào rồi?”

Vân Doanh vừa nghe thấy giọng nói của cô liền bật khóc nức nở: "Chị Trình Trình, em ăn không nổi mì gói nữa rồi, lúc chị về nhớ mang cho em ít bò khô nhé! Trong phim trường bán quá đắt!"

Thực hiện: Clitus x T Y T

Trình Ly dở khóc dở cười, Vân Doanh mới vừa vào hãng phim Thành Ý làm trợ lý không lâu, nghệ sĩ chính thức lại là cô, ngày nào cũng đi theo chịu khổ chịu nhọc, chưa được một ngày rảnh rỗi nào. Cô gái nhỏ tuy có khóc lóc than phiền nhưng không có chút bất mãn nào với cô, lúc nào cũng săn sóc chiếu cố Trình Ly.

Lần này cô đột nhiên xin nghỉ phép, Vân Doanh bị đạo diễn tận tình khuyên bảo giữ lại, lý do là tổ thực sự quá thiếu người, ở lại giúp nấu mì cũng được.

“Ngày mai chị sẽ về,” Trình Ly cam đoan, “Ngoài bò khô chị sẽ mang thêm hai con gà quay nữa.”

Cúp điện thoại, tin nhắn WeChat của Trịnh Cảnh vừa lúc gửi đến, hỏi tình hình của sếp Hứa.

Cô cẩn thận suy nghĩ rồi dè dặt trả lời bằng hai chữ: "Tạm ổn."

Mì ăn mấy đũa, quần áo tự thay một nửa, những tình huống khác thì không biết, ừm, tạm ổn.

Trình Ly không biết mình ngủ quên từ lúc nào, trong giấc mơ, cô quay trở lại bục giảng lớp cấp ba cũ của mình. Chiếc quạt phía trên đầu vừa quay vừa phát ra tiếng kẽo kẹt, thân là lớp trưởng, cô dùng phấn viết nội quy lớp học lên trên bảng đen một cách trôi chảy.

Lơ đãng quay đầu lại, tấm rèm trắng như tuyết bị gió lay động thành những gợn sóng, thấp thoáng dưới tấm rèm, nam sinh gầy yếu vừa mới chuyển đến đang ngồi co ro trên ghế, đầu cúi xuống thật sâu.

Bạn cùng bàn của anh là một người cao lớn thô kệch, đang cười hì hì dùng đầu nhọn của compa đâm lên người anh.

Cô sầm mặt, cầm phấn, ném “bộp” một cái vào tay người bạn cùng bàn nọ: "Đừng bắt nạt cậu ấy!"

Nam sinh gầy gò từ từ ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng đôi mắt đen đầy sợ hãi và hoảng loạn. Sau đó cảnh tượng xung quanh và khuôn mặt anh mờ dần, cô chỉ thấy rõ đôi mắt ấy.

Sự bất lực trong mắt dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ âm trầm, sâu thẳm, đen không thấy đáy, khuôn mặt lại lần nữa rõ ràng chỉ trong một khắc, Trình Ly cảm thấy đầu ớn lạnh, đột nhiên bừng tỉnh từ giấc mộng.

Thế mà cô lại thấy được khuôn mặt của Hứa Trạch Dao.

Rất thái quá.

Trình Ly thở hổn hển một hồi, vỗ vỗ cái đầu đang buồn ngủ, nhìn thời gian đã gần hai giờ sáng, cô xuống giường muốn tìm nước uống. Mới vừa đi đến cửa phòng, cô nghe thấy tiếng "bộp" lớn ở phòng bên cạnh.

Hình như sếp Hứa bị ngã khỏi giường.

Gánh trọng trách chăm sóc sếp, cô chạy nhanh tới gõ cửa nhưng không có phản ứng. Cô thử vặn tay nắm thì phát hiện cửa không khóa.

Sếp Hứa không ngã mà cái cốc trên bàn cạnh đầu giường rơi xuống đất.

Chiếc cốc chất lượng tốt, nước đổ xuống sàn nhưng cốc không bị vỡ, Trình Ly đi tới nhặt lên, lau sạch nước, nhìn thấy Hứa Trạch Dao đang dựa nghiêng vào đầu giường, môi trắng bệch, tóc mái hơi mướt mồ hôi, hơi thở có chút gấp gáp.

Không khỏi nhớ đến lời nói của bác sĩ Từ rằng tối nay anh sẽ đau muốn chết.

"Đau không?"

"... Không đau."

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

"Anh vẫn thức từ nãy đến giờ à?"

"... Vừa mới tỉnh dậy."

Được rồi, còn khá cứng miệng.

Trình Ly nhìn quanh phòng ngủ một vòng, thấy một chiếc gối nhỏ trên ghế sofa đơn cạnh cửa sổ, cô cầm lấy so sánh, bảo Hứa Trạch Dao: “Nằm xuống.”

Hứa Trạch Dao nhíu mày thúc giục: “Đi ngủ đi, đừng lo cho tôi.”

"Sếp Hứa, anh ở đây đau đến nghiến răng, tôi có thể ngủ được sao?" Trình Ly không nhịn được ngáp dài, "Là lỗi của tôi, tôi quên mất lời bác sĩ Từ nói, tốt hơn là nên lót thêm vào."

Nhìn thấy khuôn mặt ngái ngủ của cô, hàng mi dài của Hứa Trạch Dao run run, nghe lời dựa vào đầu giường, nằm xuống dưới lớp chăn mỏng.

Trình Ly gật đầu, thuận miệng nói: “Ngoan lắm.”

Hứa Trạch Dao chớp mắt trong giây lát, trong bóng tối nơi ánh đèn không chiếu tới, khóe môi đang mím lại của anh hiện lên một nụ cười khổ. Thật không nghĩ tới lúc nghe được cô nói hai chữ này sẽ là cảnh tượng như hiện tại.

“Ngủ đi ngủ đi.” Trình Ly lại ngáp một cái, thuận tay vỗ nhẹ cánh tay bó thạch cao của anh. Cô ngồi ở mép giường, mắt khép hờ, lông mi dài hơi rũ xuống, tạo thành một cái bóng nho nhỏ trên gò má trắng sứ.

Hứa Trạch Dao im lặng nhìn cô đăm đăm, cảm thấy trái tim mình như bị cắt làm đôi. Một nửa tức giận vì cô không tình không nghĩa, một nửa lại say mê cô đến mức không thể tự kiềm chế.

Sáng sớm hôm sau, Trình Ly sảng khoái rời giường, cẩn thận mở cửa phòng Hứa Trạch Dao nhìn xem, cô phát hiện anh vẫn đang ngủ, dưới cánh tay thành thật lót một cái gối nhỏ, cô không khỏi nhướng mày cười, rất có cảm giác thành tựu mà đi xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.

Nói là bữa sáng nhưng thực chất vẫn giống tối qua, cũng là mì nhưng được cải tiến, ngon hơn bữa trước một chút.

Hứa Trạch Dao ngày càng thành thạo kĩ năng rửa mặt bằng một tay. Anh ngồi xuống nếm thử mì rồi ăn hết gần nửa bát.

Trình Ly đợi anh ăn xong, tranh thủ lúc thần sắc anh thoải mái nhất, hắng giọng nói: “Sếp Hứa, tôi đã nói trước rồi, tôi không định thất tín, nhưng đoàn làm phim đã gọi thúc giục tôi nhiều lần, hôm nay tôi phải về đoàn. Sau này anh bảo trợ lý Trịnh tìm một bảo mẫu chuyên nghiệp để chăm sóc anh tốt hơn nhé."

Hứa Trạch Dao thần sắc bất động, như đã đoán trước được mà ngước mắt nhìn cô: “Lúc đồng ý, em chỉ bảo hôm nay sẽ rời đi thôi.”

Nếu không sao có thể sảng khoái như vậy, căn bản là kế hoãn binh.

Tâm tư nhỏ nhặt của Trình Ly bị anh vạch trần, cô cười càng tươi hơn: “Tôi đang kiếm tiền cho công ty mà.”

“Kiếm tiền?” Hứa Trạch Dao hừ nhẹ, “Đoàn phim nghèo như vậy, có thể quay xong hay không cũng là một vấn đề.”

Trình Ly bĩu môi, vô cùng bênh vực bản thân: “Dù có nghèo tôi cũng sẽ kiên trì đến ngày cuối cùng.”

Đây là vai nữ chính đầu tiên của cô kể từ khi gia nhập làng giải trí đến giờ.

Ăn sáng xong, Trình Ly thu dọn đồ đạc xuống lầu, Hứa Trạch Dao sắp xếp tài xế đến đón cô, trực tiếp đưa cô đến phim trường.

Trình Ly không ngờ sếp Hứa lại dễ nói chuyện như vậy. Một đống lý do thoái thác mà cô chuẩn bị cuối cùng lại không có chỗ dùng, lúc ra cửa cô nhịn không được quay lại nhìn anh thêm vài lần.

Anh vẫn mặc bộ đồ ở nhà tối qua, ngồi trên sô pha tắm nắng sớm, lông mày nhăn lại theo thói quen, trong đôi mắt vốn nên trầm tĩnh sắc bén lại lộ vẻ mênh mang ảm đạm.

Ngực cô chua xót mà không hề báo trước, khó có thể nói đó là dây thần kinh hay trái tim, chỉ biết nó đang đập mạnh, vọng vào màng nhĩ của cô.

Chờ Trình Ly rời đi, Hứa Trạch Dao bấm số.

Không đợi đối phương lên tiếng, anh đã dứt khoát đánh phủ đầu, “Anh, anh đã dàn xếp vụ bê bối.”

Anh Hứa bị sặc đến ho khan, "Cái này…"

"Các nhà đầu tư trong web drama của Trình Ly đã lần lượt rút vốn. Việc đó cũng do anh làm, anh còn cố tình giấu em."

Anh Hứa gần như mất bình tĩnh, “Là anh, anh muốn em nhanh chóng về nước, giúp em tăng cơ hội biểu hiện, nhưng lại hại em bị thương… hoàn toàn là ngoài ý muốn.”

Không nghe thấy em trai mình trả lời, anh ấy thở dài: "Rõ ràng thích như vậy, nhưng cứ một hai phải tránh mặt. Anh sốt ruột thay em nên đã đẩy hai đứa đến gần nhau. Sao rồi? Cô ấy phản ứng thế nào khi nhìn thấy em?"

Hứa Trạch Dao tựa lưng vào ghế sofa, nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà, im lặng một lúc lâu.

Thì thào trong lòng: Không có phản ứng gì.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play