Ngày Nào Tổng Tài Cũng Đòi Ôm Một Cái

Chương 5


2 tháng

trướctiếp

Nhà bếp trong biệt thự sạch không tì vết, đồ dùng bóng loáng, đa dạng đến nỗi có thể so với nhà bếp của một khách sạn lớn, thậm chí còn có nguyên bộ dụng cụ làm bánh ngọt kiểu Tây.

 

Ở cấp độ của Trình Ly, đối mặt với một loạt dụng cụ nhà bếp chói lóa đủ kiểu, cô chỉ biết sử dụng ba thứ.

 

Dao, thớt, nồi nấu mì.

 

Tiếng xắt rau không lớn, cộp cộp cộp rất có tiết tấu, ngược lại là trong phòng khách rất ồn ào, tiếng đấu súng và tiếng la hét trong TV khiến tim người ta đập thình thịch.

 

Trình Ly vừa nấu mì vừa nghiêng tai lắng nghe, cảm thấy lời thoại vừa rồi hơi quen, cô tranh thủ ló đầu ra xem. Quả nhiên bộ phim đó đã chiếu xong, bây giờ đang bắt đầu phát lại. Điều thần kì là Hứa Trạch Dao vẫn xem không chớp mắt.

 

"Em nhìn cái gì?" Anh cau mày.

 

Ui, đang nhìn chằm chằm vào TV mà vẫn phát hiện cô, không hổ là ông chủ chỉ toàn mánh khoé. Trình Ly vẫy cái thìa: "Hóng hớt thôi."

 

Lại nói, sếp Hứa quả là một người kì diệu, sau khi cô xách hành lý trở về, anh lạnh lùng gật đầu, không ồn ào hay làm khó cô mà chỉ xem bộ phim quái thú kinh điển ngày xưa, rất thành thật ngồi trên sofa đợi bữa tối.

 

Câu vừa rồi là câu hỏi đầu tiên của anh từ khi ở đây.

 

Sau khi Trình Ly xoay người trở lại phòng bếp, ánh mắt Hứa Trạch Dao lập tức dõi theo cô, nút thắt của chiếc tạp dề cột bên eo Trình Ly, khiến cho đường cong phần eo và lưng cô trông đặc biệt lả lướt hấp dẫn, mái tóc dài buộc cao để lộ phần gáy trắng mịn xinh đẹp.

 

Giữa gáy có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ tươi.

 

Hiện tại khoảng cách hơi xa để nhìn thấy, nhưng anh vẫn nhớ rõ.

 

Mười phút sau, mì rau trứng đã chín. Trình Ly tìm thấy trong tủ có hai cái bát, một lớn một nhỏ, vừa đủ để đựng chúng. Cô cởi tạp dề ra, sợ sếp Hứa mải xem phim quái thú nên không nghe thấy nên cô bèn cao giọng: “Ăn thôi!”

 

Hứa Trạch Dao tắt tiếng TV, không gian rộng lớn thoáng chốc trở nên yên tĩnh, anh đang định đứng dậy, suy nghĩ một chút, lại dựa vào chiếc ghế sofa mềm mại, bình tĩnh nói: “Đỡ tôi.”

 

Làm Thái Thượng Hoàng vài giây.

 

Tay Trình Ly run lên, suýt nữa ném chiếc tạp dề vào mặt anh. Ngẫm lại, thôi kệ đi, sao phải so đo với bệnh nhân làm gì? Huống chi bệnh nhân lại bị thương vì cô, lại là sếp tổng nữa, đỡ thì đỡ.

 

Thực ra Trịnh Cảnh không cần phải chuẩn bị thiết bị sốc điện chống sói cho cô. Nói thật, với tướng mạo và giá trị con người của sếp Hứa, nếu anh thực sự cảm thấy hứng thú với nữ minh tinh nào, chỉ cần tùy tiện ngoắc tay, chắc sẽ có lớp lớp người xếp hàng nối đuôi nhau, già trẻ xấu đẹp đủ các kiểu, sao có thể có suy nghĩ không an phận với cô được.

 

Nhìn thái độ này thì càng không sai, trong mắt sếp tổng, cô cùng lắm chỉ là một tiểu cung nữ đến hầu hạ anh.

 

Trình Ly nhanh chóng đi tới bên ghế sô pha, hai tay nâng cánh tay phải của anh lên: “Bệ hạ, ngài chậm một chút.”

 

Hứa Trạch Dao nghiêng mắt nhìn cô, nhẹ nhàng đứng dậy mà không cần mượn lực.

 

“Khởi giá…”

 

Trình Ly có rất nhiều kinh nghiệm đóng các vai quần chúng, thực tế cô đã nhiều lần đóng vai cung nữ, lập tức tìm được trạng thái nhập vai, bàn tay nâng cánh tay phải của anh đi về phía trước một cách rất tự nhiên, đang muốn tiếp tục cầm tay anh.

 

Rời khỏi phạm vi tay áo sơ mi, da kề da chạm nhẹ không còn vật cản.

 

Xúc cảm mềm mại ấm áp truyền thẳng đến trái tim Hứa Trạch Dao như một luồng điện. Mỗi nơi cô tiếp xúc đều ngứa ngáy và rùng mình khó nói rõ, như thể có một sợi chỉ vô hình nào đó quấn quanh lòng bàn tay anh, khiến anh trầm sâu trong ký ức. Những cảm xúc dành riêng cho Trình Ly trỗi dậy một cách điên cuồng không hề có sự chuẩn bị.

 

Muốn nhiều hơn nữa, muốn ôm trọn cơ thể cô vào lòng mình…

 

Sắc mặt Hứa Trạch Dao biến đổi lớn, nhanh chóng rút tay mình ra.

 

Trình Ly hoảng sợ, lúc này mới nhớ tới sếp Hứa có thói ở sạch, phỏng chừng là ghét bỏ cô rồi.

 

“Tôi xin lỗi.” Cô ho khan, “Nhất thời nhập vai, thực sự nghĩ mình là cung nữ.”

 

Hứa Trạch Dao quay đầu đi, khàn khàn nói: “Vào phòng ăn đợi tôi.”

 

Sau khi nhìn Trình Ly bước đi, anh mới cho phép bản thân há miệng thở dốc, lòng bàn tay nơi cô chạm vào có cảm giác như đang bốc cháy, nóng đến đau rát.

 

Sự khao khát bất thường đối với cô lại tới rồi... Thật là không có tiền đồ.

 

Hứa Trạch Dao cụp mi mắt, xoa xoa tai, cố gắng làm cho nhiệt độ bên tai đang bốc lên nhanh chóng giảm xuống.

 

"Sếp Hứa…" Trình Ly gọi, "Mì để quá lâu là không ăn được nữa đâu."

 

"Ừ."

 

Hứa Trạch Dao rầu rĩ đáp lại, hít một hơi thật sâu, cầm điều khiển từ xa lên, tìm một bộ phim học đường mới nổi gần đây, bấm vào rồi mới đi tới nhà ăn.

 

Nhà ăn nửa mở, ngồi bên trong cũng có thể xem được màn hình TV.

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

 

Hứa Trạch Dao gắp mấy sợi mì bỏ vào miệng, ăn mà không biết mùi vị như thế nào, khóe mắt anh ngắm nhìn ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô. Nghĩ đến phút giây đụng chạm ngắn ngủi vừa rồi, lòng bàn tay vất vả lắm mới bình thường trở lại bắt đầu nóng lên, anh dời mắt, nghiêm túc nói: “Hôm nay bảo em đi đón tôi ở sân bay là vì có chuyện muốn hỏi trực tiếp.”

 

Trình Ly nuốt nửa quả trứng luộc, dùng khăn giấy lau khóe môi, nghĩ thầm cuối cùng cũng đi vào trọng tâm rồi. Cô chủ động hỏi: “Là về scandal?”

 

Hứa Trạch Dao ngước mắt, chăm chú nhìn cô: “Em có giải thích gì không?”

 

“Đương nhiên là có,” Trình Ly nghiêm túc nói: “Tôi căn bản không quen Sở Ngạn Nam, cũng không biết tại sao anh ta lại đột nhiên tới đưa cơm, buổi trưa hôm đó chúng tôi nói chuyện không quá năm câu. Còn ảnh chụp thì thầm thân mật gì gì đó là do anh ta cố ý tới gần, nhiều nhất là ba giây đã bị paparazzi chộp được rồi.”

 

Lúc này, bản thân Trình Ly cũng thấy khó tin: “Có thể anh không tin nhưng đấy là sự thật.”

 

Các khớp ngón tay cầm đũa của Hứa Trạch Dao trở nên trắng bệch, anh hỏi: “Em có thiện cảm với anh ta à?”

 

Trình Ly không biết hiểu lầm của sếp Hứa là từ đâu tới, cô lập tức làm sáng tỏ: “Tuyệt đối không có.”

 

Ngón tay anh thả lỏng ngay tức khắc, lồng ngực phập phồng, anh nói thêm: "Nhưng trong ảnh, lúc anh ta đến gần, mặt và cổ của em đều đỏ bừng." Nói xong lại bổ sung: "Đừng nói dối, không có ích gì đâu."

 

Trình Ly thật sự muốn trợn trắng mắt với anh: “Sếp Hứa, lúc đấy là giữa trưa mặt trời lên đỉnh đầu, thế nên mới phơi nắng ra vết đỏ.”

 

Cô chỉ vào mặt mình: “Bởi vì một mình tôi được anh triệu kiến, cũng nhờ có anh mà người đại diện của tôi mới bỏ ra nhiều tiền để chữa vết cháy nắng cho tôi, nếu không bây giờ chỗ đấy càng đỏ hơn rồi!”

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

 

Hứa Trạch Dao nín thở, trái tim treo trong cổ họng đã rơi xuống chỗ cũ.

 

Nguy cơ được giải trừ.

 

Đôi lông mày thường xuyên nhăn nhó của anh giãn ra không ít, trên khuôn mặt lạnh như băng hiện lên ý cười nhàn nhạt.

 

Bộ phim học đường trên TV đúng lúc chiếu đến cảnh nam sinh nữ sinh mặc đồng phục lặng lẽ ngoắc ngón tay ở hành lang trường, âm nhạc du dương êm dịu, ấm lòng người xem.

 

Khoảnh khắc này, Hứa Trạch Dao quyết định tha thứ cho Trình Ly não cá vàng, thôi không giận dỗi nữa, chủ động nói cho cô biết anh là ai, giúp cô nhớ lại.

 

Anh chọc vào mấy sợi mì hơi nguội trong bát, giọng hơi căng thẳng, đầu tiên tìm điểm đột phá trước: “Bộ phim học đường kia khá nổi tiếng.”

 

Trình Ly nhìn khuôn mặt căng tràn collagen trên màn hình, gật đầu nói: “Rất hot, các diễn viên đều sinh sau 95. So với tôi thì trông tôi như bà già vậy.”

 

Chủ đề này đi chệch hướng rồi, anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Em còn nhớ hồi em học cấp hai không?"

 

“Trí nhớ của tôi rất tốt,” Trình Ly dương mi, “Đừng nói là cấp hai, tiểu học tôi cũng còn nhớ rất rõ.”

 

“Các bạn cùng lớp lúc đó…” Tim anh đập nhanh hơn, dưới ánh sáng, bóng hình anh tuấn của anh được mạ lên một tầng lo lắng không thể giải thích được, “Nếu gặp lại, em còn nhận ra được không?”

 

"Đương nhiên là sẽ nhận ra, cấp hai cấp ba tôi là lớp trưởng mà." Cô chớp mắt, "Nhưng... cũng có ngoại lệ."

 

Hứa Trạch Dao đột nhiên ngẩng đầu: "Ngoại lệ gì?"

 

Trình Ly nhướng mày, ánh mắt hơi trầm xuống: “Những gì không đáng nhớ thì tôi đều tự động quên hết, có gặp lại chắc sẽ không nhận ra nữa.”

 

Chiếc đũa rơi xuống bàn kêu lạch cạch.

 

Sắc mặt Hứa Trạch Dao trắng bệch như tờ giấy, hào quang vừa xuất hiện giống như ảo giác, trong nháy mắt đã biến mất không còn sót lại chút gì.

 

Anh đột ngột đứng lên, chiếc ghế cọ xuống sàn phát ra âm thanh chói tai.

 

Trình Ly không biết mình lại chọc tới anh ở chỗ nào, cô đứng dậy, đuổi theo hai bước về phía bóng lưng đang tức muốn hộc máu của anh, "Sếp Hứa, anh còn chưa ăn xong mì."

 

"Không ăn nữa!"

 

Cô tốn công tốn sức để nấu mà nói không ăn là không ăn, người này khó hầu hạ thật!

 

"Thế tôi đổ đi nhé?"

 

"Đổ đi!"

 

Được rồi được rồi, sếp tổng nói cái gì thì là cái đó.

 

Trình Ly cầm bát lên, trong lòng đang hung hăng quất anh mấy roi, vừa cảm thấy thoải mái hơn liền nhìn thấy anh đang đứng ở cầu thang dẫn lên tầng hai, khuôn mặt tuấn mỹ như tượng tạc đang âm trầm trừng mắt nhìn cô.

 

Nếu ánh mắt có thực thể, tuyệt đối sẽ lăng trì xử tử ai đó.

 

Cảm giác da đầu căng cứng lại ập đến, trong lòng Trình Ly dâng lên một loại dự cảm kỳ quái.

 

Quả nhiên, Hứa Trạch Dao mở đôi môi mỏng tái nhợt, lạnh lùng nói —

 

"Lên đây giúp tôi thay quần áo."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp