Xử lí vết thương ngoài da, truyền dịch tiêu sưng, bó thạch cao, mãi đến chiều mới coi như xong. Sau khi ra khỏi bệnh viện, Trình Ly mới cho rằng nhiệm vụ của mình đã tạm thời kết thúc.
Về phần sếp Hứa bảo là “chịu trách nhiệm với tôi”, vừa nghe đã biết là lời nói trong lúc tức giận, sao có thể là thật được.
Trình Ly đang định liên lạc với Vân Doanh để trở về đoàn làm phim, nhưng vừa quay đầu đã được hộ tống lên xe của sếp Hứa, đi thẳng đến khu biệt thự ở phía nam thành phố, nơi được đồn là toàn nhà giàu và siêu sao sinh sống.
Trợ lý Trịnh ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt vừa đồng cảm vừa muốn nói lại thôi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cô một cách rối rắm.
Hứa Trạch Dao ngồi ở bên cạnh Trình Ly, nhắm mắt lại, Trịnh Cảnh vừa quay đầu, anh liền mở mắt ra như có thiên nhãn, hừ lạnh bằng giọng mũi, làm Trịnh Cảnh sợ đến mức không dám thở mạnh, lặng lẽ ra hiệu cho Trình Ly tạm thời hãy bình tĩnh.
Sự hoảng loạn ban đầu của Trình Ly đã rút đi, cô nghĩ dù gì thì đây cũng là sếp tổng nhà mình, chắc sẽ không diệt khẩu cô đâu, cô cũng dần dần bình tĩnh lại và giải thích với anh: “Tôi xin lỗi vì đã làm ngài bị thương, nhưng ngài bắt được tôi cũng vô ích, tôi lại không thể chịu đau thay ngài, cũng không thể chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ngài. Về phần bồi thường, tôi sẽ trả cho trợ lý Trịnh trước một phần, nếu không đủ, chờ đến khi ngài chữa xong tôi chắc chắn sẽ trả nốt. Trừ việc này ra thì tôi còn làm được việc gì nữa cơ chứ?”
Còn làm được việc gì nữa?
Hứa Trạch Dao bị câu hỏi không chứa chút tình cảm cá nhân của cô làm tổn thương.
Anh tựa lưng vào ghế, cánh tay bó bột treo trước ngực, trông vừa buồn cười vừa đáng thương.
Cảm giác đau nhức tê mỏi liên tục nhắc nhở anh mấy năm nay mình ngu xuẩn đến mức nào, cứ trốn tránh dè dặt vì sợ bị cô phát hiện thân phận.
“Cô Trình.” Hứa Trạch Dao mở mắt ra, nhìn khung cảnh con phố lướt nhanh qua ngoài cửa sổ, “Tôi vẫn chưa quyết định phương án bồi thường cụ thể, nhưng đề nghị em vừa đưa ra rất ổn, có thể chấp nhận được.”
Anh dời mắt, dừng lại một lúc, giả vờ bình tĩnh rồi nhìn thẳng vào mặt cô.
"Nếu em không thể chịu đau thay tôi thì tôi đành nhượng bộ một bước vậy. Từ giờ trở đi, em hãy chịu trách nhiệm chăm sóc cuộc sống hàng ngày của tôi cho đến khi tôi hoàn toàn bình phục."
Trình Ly như vừa nghe được tiếng nổ đinh tai của vũ trụ.
"Tôi á?!" Cô mở to mắt, "Người nhà của ngài đâu?"
"Không có."
"Bảo mẫu đâu?"
"Cũng không có."
Cô chỉ vào người ngồi ghế phụ phía trước: “Còn có trợ lý Trịnh mà!”
Hứa Trạch Dao nói: “Cậu ta không biết nấu cơm.”
Trình Ly bây giờ chỉ hối hận tại sao lúc trước mình lại nhanh nhảu, một hai phải thêm cái "biết nấu mì" vào hồ sơ của mình.
“Nhưng cô nam quả nữ…”
Bàn tay phải đang rũ bên người của Hứa Trạch Dao chậm rãi nắm chặt, "Ký hợp đồng để đảm bảo an toàn cho bản thân em."
Cô vẫn còn có ý kiến phản đối, nhưng Hứa Trạch Dao nghe không vào tai nữa, lạnh lùng cắt đứt.
Đồng tử đen láy của anh sâu không thấy đáy: “Cô Trình, tôi có một lời khuyên thiện chí dành cho em: Hãng phim Thành Ý không chứa chấp những nghệ sĩ thích nói ‘không’.”
Bầu không khí trong xe bỗng đông cứng lại, lạnh buốt như băng.
Rõ ràng là một yêu cầu quá đáng nhưng lại được đắp nặn thành sự nhượng bộ bằng vài ba câu, ý đe dọa hoàn toàn không che giấu nhưng lại được nói như một lời nhắc nhở thiện chí.
Sếp Hứa cao tay thật đấy.
Lời từ chối cứng rắn vừa đến bên miệng đã bị Trình Ly khó khăn nuốt xuống.
Cuối cùng cô cũng muộn màng nhận ra rằng lần này cô gây chuyện lớn rồi.
***
Ô tô đỗ ở gara ngầm của biệt thự, phải đi bộ vài bậc thang mới lên được tầng trên.
Tài xế quay lại nhìn đầu sỏ gây ra sự cố ngoài ý muốn hôm nay — hai cái vali to được đem ra đặt ở trên bậc thang. Hứa Trạch Dao lườm ông ấy một cái, ông ấy liền lập tức cung kính ngồi vào xe chờ đợi, không xách giúp nữa.
Trịnh Cảnh che miệng, nhỏ giọng giải thích với Trình Ly: “Tài xế lớn tuổi rồi, trước đây từng bị đau lưng, sếp Hứa không muốn ông ấy làm việc nặng nhọc. Hơn nữa, sếp Hứa bị mắc thói ở sạch, không dễ cho người khác lên lầu đâu.”
Nói rồi, cậu ấy nhấc một cái vali lên, vừa chạy lên lầu vừa hổn hển dặn dò: "Cô Trình, cô cứ đứng yên đấy để tôi xách cho!"
Trình Ly ở trong giới làm gì có cái khổ nào mà chưa từng nếm qua, cô chưa bao giờ coi mình là một cô gái chỉ biết nũng nịu. Cô không để bụng, xách cái vali rồi bước chậm lên bậc thang một cách khó khăn.
Một người đàn ông trưởng thành như sếp Hứa, mua thứ gì linh tinh ở nước ngoài mà lại nặng thế này?!
May mà có đôi giày da xịn kia, nếu không sếp Hứa thiếu canxi sẽ bị cán gãy xương chân.
Trình Ly chửi thầm, không chú ý tới chiếc vali dường như nhẹ hơn không ít.
Hứa Trạch Dao im lặng đi theo phía sau, dùng cánh tay phải còn lành lặn của mình âm thầm đỡ hộ cô, gánh chịu sức nặng thay cô.
Sau khi xếp vali gọn gàng ngoài cửa, Trình Ly đứng yên chờ Trịnh Cảnh đến lấy. Hứa Trạch Dao nhíu mày, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn trầm giọng hỏi: “Sao không vào?”
Trình Ly ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt đen láy của anh, phản chiếu ánh đèn ấm áp trong tiền sảnh, ánh lên gợn sóng lóng lánh lộng lẫy.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Khi lần đầu đối diện với đôi mắt ấy, cô còn có hơi rụt rè, nhưng hôm nay cô nhìn hơi nhiều thế mà lại quen hơn không ít.
“Trợ lý Trình bảo ngài…”
"Anh."
“Hả?” Trình Ly chớp mắt, rất nhanh liền hiểu ra, nghe lời nói, “À vâng, là anh.”
Cô nói có sách mách có chứng: “Trợ lý Trình bảo anh mắc chứng ở sạch, sẽ không dễ để người khác vào nhà.”
Hứa Trạch Dao nhìn chằm chằm vào sườn mặt xinh đẹp của cô, hất cằm về phía trong nhà: “Cứ vào đi, em không tính.”
Vừa nói, anh vừa lướt qua cô đi trước một bước, bóng dáng thẳng tắp, tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Trình Ly sờ sờ mũi, nhìn thái độ của sếp Hứa, ý anh là cô không tính là "bẩn" hay cô không tính là "người"?
Đã chuẩn bị tinh thần để được chiêm ngưỡng một căn biệt thự cao cấp toàn kim loại lạnh như băng, không ngờ rằng đập vào mắt lại là căn phòng khách rộng lớn ấm áp. Bài trí trong biệt thự không xa hoa lắm, khắp nơi là tông màu be nhẹ nhàng. Phần lớn đồ nội thất có các cạnh tròn, ít góc cạnh, hoàn toàn không tương xứng với khí chất của chủ nhân.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Sếp Hứa treo cánh tay bị thương trước người, dáng đứng thẳng và nghiêm nghị, giống một lãnh đạo đáng ghét đến tận đây để bới lỗi.
Trịnh Cảnh quy củ đứng ở cửa, thử hỏi: “Sếp ơi, vậy tôi đến công ty giúp cô Trình lấy hành lý trước nhé?”
Hôm qua, Trình Ly trực tiếp từ phim trường về công ty. Sáng nay khi ra sân bay, cô chỉ mang điện thoại và một túi tiền nhỏ, mấy đồ dùng tuỳ thân của cô đều đang ở trong tay quản lý Tống.
Hứa Trạch Dao thản nhiên đáp "ừ".
Trình Ly đương nhiên muốn đi cùng Trịnh Cảnh.
Thấy cô đang muốn rời đi, sắc mặt Hứa Trạch Dao lập tức tối sầm lại: “Để cậu ấy đi lấy, em ở đây.”
Giọng điệu không tốt lắm, bão sắp đến.
Trình Ly phát sầu mà đỡ trán, "Sếp Hứa, Trịnh Cảnh là trợ lý riêng của anh, trong công ty ai cũng quen anh ấy. Nếu anh ấy đích thân giúp tôi đi lấy hành lý thì chẳng khác nào kéo thù hận cho tôi."
Hứa Trạch Dao không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Trình Ly bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi áp lực rất lớn, đành phải tiếp tục nói: "Dù sao tôi cũng đồng ý điều kiện của anh rồi. Hơn nữa hợp đồng 5 năm đã ở trong tay anh, sao tôi có thể vừa ra ngoài đã chạy trốn được."
Lời này khá có lý, Hứa Trạch Dao nhìn Trịnh Cảnh bằng ánh mắt cảnh cáo. Trịnh Cảnh đứng nghiêm, giơ ba ngón tay lên đầu để bảo đảm, cuối cùng anh mới quay đầu đi chỗ khác xem như ban ơn.
Xe lái ra khỏi khu biệt thự phía nam thành phố, dọc đường đi qua nhiều cụm cây xanh tươi tốt được cắt tỉa thành những hình thù tinh tế. Mấy ngôi biệt thự riêng nằm rải rác ở phía xa xa, toàn bộ khu vực dường như độc lập khỏi thành phố nhộn nhịp phồn hoa, đem lại cảm giác vừa an toàn vừa riêng tư.
Hôm qua còn đang ở phim trường nghèo đến nỗi chỉ có thể ăn mì gói, hôm nay đã được bước vào khu biệt thự của những minh tinh quyền lực chỉ thấy trong lời đồn.
Trình Ly chống khuỷu tay lên cửa kính ô tô, chống cằm, cảm thấy vận mệnh thật khó lường.
Cứ tưởng rằng sau khi hot lên mới có thể nhìn thấy sếp tổng, quay đầu liền biến thành thanh niên nửa tàn tật đang chờ cô chăm sóc.
Sau khi đến công ty, cô kiếm cớ chạy về đoàn làm phim, lại nửa thật nửa giả thỏa mãn lòng siêu hiếu kỳ của quản lý Tống, Trình Ly mới lấy được hành lý, đội mũ và đeo khẩu trang như đi ăn trộm, lặng lẽ đi đến chỗ xe của Trịnh Cảnh.
Cửa xe đóng chặt, Trình Ly cởi bỏ lớp ngụy trang, tự giễu nói: “Lần đầu tiên sợ bị người ta nhận ra lại là như thế này.”
Trịnh Cảnh ý vị thâm trường mà lắc đầu: “Cô Trình, sau này cô nhất định sẽ nổi tiếng.”
“Bởi vì tôi đã ký hợp đồng với hãng phim Thành Ý, nơi có triển vọng rất tốt?” ( truyện trên app tyt )
"Là do cô đủ đặc biệt."
Trình Ly chỉ coi đó là lời khen khách sáo, cô không để ý, chỉ cười nói: "Lần đầu gặp mặt đã có thể làm gãy xương sếp tổng, tôi cũng cảm thấy mình đủ đặc biệt."
Xe lại dừng ở tầng dưới biệt thự của Hứa Trạch Dao, Trịnh Cảnh rốt cuộc không nhịn được nữa, quay lại hỏi cô: “Cô Trình, cô có chắc đây là lần đầu tiên cô gặp sếp Hứa không?”
“Đương nhiên.” Trình Ly cảm thấy câu hỏi này rất khó hiểu, “Anh ấy thần bí như vậy mà.”
Trịnh Cảnh kịp thời dừng lại, giải vây cho chính mình: “Vậy thì tố chất tâm lý của cô rất tốt, thậm chí còn không cảm thấy anh ấy đáng sợ.”
Trình Ly nghĩ đến dáng vẻ bó bột thê thảm của Hứa Trạch Dao, thẳng thắn nói: “Chưa đến mức đáng sợ, chỉ là có hơi độc tài và ấu trĩ thôi.”
Trịnh Cảnh ôm quyền: "Cô đúng là dũng sĩ. Để thể hiện sự tôn trọng của tôi, tôi sẽ tặng cho cô một món quà."
Trình Ly tò mò hỏi: “Là gì?”
Thứ được đưa cho cô là một chiếc đèn pin.
“Buổi tối cúp điện à?”
“Đây là thiết bị sốc điện chống sói mới nhất. Mặc dù đã ký thỏa thuận, bác sĩ Từ cũng bảo rằng tối nay anh ấy sẽ vô cùng đau đớn, hoàn toàn không còn sức lực để làm chuyện gì khác, nhưng… cứ phải đề phòng vạn nhất."
Trịnh Cảnh thề với trời là tuyệt đối không phải cậu ấy nghi ngờ nhân cách của sếp nhà mình, nhưng trời quang mây tạnh, lòng đầy oán khí, khó nói lắm.
Là đồng loã số một, tuy rằng cậu ấy hy vọng đôi tình nhân này sẽ về chung một nhà, nhưng trước khi sếp Hứa chính thức tỏ tình, cậu ấy có nghĩa vụ phải góp chút sức mọn vì sự an toàn của cô Trình.
Trình Ly nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của Trịnh Cảnh, chậm rãi hít sâu một hơi.
Đưa thiết bị sốc điện chống sói cho nữ nghệ sĩ đang chăm sóc vết thương cho sếp, vị trợ lý này quả thực là một làn gió mới.
Cô hạ giọng, buôn dưa lê hỏi một câu: "Sếp Hứa đang nợ lương anh à?"