Trong vòng chưa đầy 24 giờ, Hứa Trạch Dao đã bị Trình Ly đâm hai nhát vào tim.

Một nhát là vì scandal kia, một nhát nữa là vì gặp mà không quen biết nhau.

Tay Trình Ly vẫn đang duỗi ra một cách vô ích, không chờ được cái đáp lại của tổng giám đốc Hứa, cô lại nhìn nụ cười xấu hổ nhưng vẫn rất lịch sự của trợ lý Trịnh bên cạnh, đành phải ngượng ngùng rút tay về.

Bông hoa lạnh lùng kiêu ngạo chứ gì, không thích cô cũng là điều dễ hiểu.

Thái độ của Trình Ly vẫn tốt như cũ, tay vừa hạ xuống một chút, người đàn ông trước mặt đột nhiên cử động.

Anh tiến lên một bước, khoảng cách vốn không xa bị buộc phải kéo lại gần, hơi thở nhẹ nhàng mát lạnh cùng nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể bao trùm xuống đầu cô khiến Trình Ly không kịp lùi lại, hoàn toàn bị bao bọc trong đó.

"Em nhìn rõ chưa?"

Giọng Hứa Trạch Dao hơi khàn, ánh mắt lạnh lẽo như muốn ăn tươi nuốt sống cô, ngón tay mảnh khảnh của anh đặt lên chiếc kính râm, thong thả tháo xuống, lộ ra toàn bộ khuôn mặt.

Thế này chắc đã nhận ra rồi nhỉ!

Trình Ly đã quen nhìn đủ loại đàn ông ưu tú trong giới giải trí, nhưng khoảnh khắc Hứa Trạch Dao lộ mặt, hai mắt cô vẫn không nhịn được mà sáng lên.

Nhan sắc nhường này khiến cô thậm chí quên luôn cảm giác khó chịu khi bị xâm nhập khoảng cách an toàn, trong lòng cô giờ đây chỉ còn sự tán thưởng.

Tin đồn là thật, chân tướng đang ở trước mắt, đúng là "tổng giám đốc Hứa mặt đẹp dáng chuẩn" danh xứng với thực.

Đáng tiếc là thái độ không được thân thiện cho lắm.

Hứa Trạch Dao vẫn không tìm thấy trong mắt cô chút quen thuộc nào như mong đợi, linh cảm xấu của anh càng ngày càng mạnh, lông mày anh nhíu lại, chưa từ bỏ ý định, nghiêm túc nói: “Tôi cho em cơ hội, nói lại câu đầu tiên khi em gặp tôi."

Trình Ly khó hiểu: "Nói lại?"

Cô nhanh chóng động não, cân nhắc hàm ý của sếp tổng, trong đầu cô loé lên, hiểu rồi.

Tổng giám đốc Hứa chắc là trách cô vừa rồi không đủ trang trọng? Việc anh chịu ký hợp đồng với cô coi như là có ân huệ, bây giờ lại chủ động lộ mặt, cô thực sự nên tỏ thành ý, khiêm tốn lễ phép hơn chút.

Nghĩ đến đây, Trình Ly phấn chấn đứng thẳng lên, vén mái tóc dài buông xõa ra sau tai, cúi chào thật chỉnh tề, ngẩng mặt lên, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ xinh đẹp: “Nghe danh tổng giám đốc Hứa đã lâu, tôi là Trình Ly, người mới của công ty ngài. Lần đầu gặp mặt, hy vọng tôi có thể để lại ấn tượng tốt với ngài. Trong 5 năm thời hạn hợp đồng tới đây, còn cần ngài chỉ bảo nhiều hơn."

Lại là "lần đầu gặp mặt".

Tay trái Hứa Trạch Dao không cử động, tay phải ghì lên ngực.

Ngăn trái tim đã bị tra tấn đến chết đi sống lại không chịu nổi cú sốc rồi bật ra khỏi lồng ngực.

Trình Ly không biết anh.

Không giả vờ, không cố ý hù dọa anh, đôi mắt cô tĩnh lặng mà trong suốt, đúng là cô đã hoàn toàn quên anh.

Trịnh Cảnh đứng một bên dõi theo toàn bộ quá trình, lo lắng nếu tổng giám đốc Hứa cứ tiếp tục như vậy có thể sẽ gây chuyện lớn, đến lúc đó trực tiếp lên trang nhất, “Tổng giám đốc Hứa của hãng phim Thành Ý cướp người ở sân bay, máu bắn tung toé”, mất mặt lắm.

Huống hồ, theo thời gian, người qua lại ở sảnh quốc tế ngày càng nhiều, Hứa Trạch Dao và Trình Ly tuy không được công chúng biết rõ nhưng lại có ngoại hình xuất chúng, khó có thể nói liệu có bị chụp được hay không, dây vào rắc rối không cần thiết, vẫn nên rời đi thì hơn.

Trịnh Cảnh ho hai tiếng, thử nói: “Cô Trình, chúng ta đi thôi, lên xe rồi lại nói.”

Trình Ly đương nhiên không ý kiến, chủ động xách hộ vali.

Trịnh Cảnh nào dám, rối rít từ chối: “Không cần không cần, sức tôi khỏe hơn, tôi xách hai cái không vấn đề gì đâu.”

Trình Ly mỉm cười, năm ngón tay thon dài vô cùng khỏe khoắn, nhấc một hơi rồi đi về phía trước: "Không cần khách khí."

Trịnh Cảnh lén nhìn phản ứng của sếp mình, chỉ thấy anh từ trên cao nhìn xuống, nghiến răng nói ra mấy chữ: "Cứ, kệ, cô, ấy."

*

Hứa Trạch Dao đút tay trái vào túi quần, khuỷu tay hơi cong, nhìn rất tự nhiên, nhưng thực ra dưới lớp áo sơ mi, cẳng tay anh đã sưng tấy nghiêm trọng, cơn đau ập tới như thuỷ triều khiến thái dương anh cũng đang nhảy lên.

Anh đi phía sau, không muốn hình ảnh chật vật của mình bị phát hiện, trong đôi mắt sâu thẳm là ngọn lửa đỏ sậm đang nhảy múa, gần như muốn đốt cháy thành hai cái lỗ trên lưng Trình Ly.

Trịnh Cảnh bị ánh mắt này ảnh hưởng, trong lòng cảm thấy khó chịu, khóe mắt nhìn thấy Trình Ly vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, trong lòng cậu ấy bỗng dâng lên sự khâm phục, dùng âm lượng rất nhỏ nói với cô: "Cô Trình, cô có thấy sếp Hứa..."

Trình Ly thấy tính cách trợ lý Trịnh khá tốt, dễ hòa đồng, vậy nên cô cũng phối hợp với cậu ấy, giống như gián điệp đang châu đầu thương thảo, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Tổng giám đốc Hứa thế nào?"

“Âm trầm, đáng sợ, hung ác.” Trịnh Cảnh cào cái đầu đinh, giả vờ nhìn sang hướng khác.

Vừa dứt lời, bản năng sinh tồn khiến cậu ấy nhận ra tiếng bước chân vang lên phía sau đang tiến đến gần rất nhanh.

Cổ họng của Trịnh Cảnh thắt lại, đầu đổ mồ hôi.

Hứa Trạch Dao không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng động tác ngầm ám chỉ nói chuyện phiếm rõ ràng như vậy, thật sự coi anh như bị mù à?!

Được rồi, hoàn toàn quên mất anh, quay đầu đã có thể thì thì thầm thầm với người lạ mới gặp.

Trình Ly không phát hiện dị thường phía sau lưng mình, thấy vẻ mặt trợ lý Trịnh đột nhiên cứng ngắc, cô liền ân cần hỏi: "Anh vẫn ổn chứ?"

Thực hiện: Clitus x T Y T

Trợ lý Trịnh gượng cười, “Ổn…” Cậu ấy lập tức lảng sang chuyện khác, nói về chuyện mà tổng giám đốc Hứa thích nghe, tự cứu mình một chút, “Cô Trình, buổi trưa tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng. Cô và sếp Hứa về công ty trước đi, khi nào đến giờ thì cùng đến đó.”

Trình Ly rất rõ vị trí của mình trong công ty, khi bị sếp gọi, nếu có chuyện gì cần nói thì nói, sau khi đối đáp xong co giò chạy nhanh mới là người khôn ngoan.

Còn ăn trưa cùng nhau nữa?

Đây rõ ràng là lí do khách sáo để thoái thác của trợ lý Trịnh.

Trình Ly quả quyết lắc đầu, âm lượng trở lại bình thường lúc nào không hay: "Không được rồi, tôi phải về phim trường ngay."

Trên khuôn mặt tuấn tú của Hứa Trạch Dao phủ đầy sương giá, nghe được không sót chữ nào.

Vội vàng quay về phim trường là để đi tìm nam minh tinh đang hot trong tin đồn chứ gì.

Khách khí gọi một tiếng tổng giám đốc Hứa, lại dùng một câu “lần đầu gặp mặt” để xóa sạch hoàn toàn quan hệ, sau đó nhẹ nhàng bỏ rơi anh để đi vui vẻ sung sướng với nhóm sao nam mặt hoa da phấn đó?

Mơ đi!

Muốn chạy cơ à, anh nhất định phải tìm một lý do không thể trốn nổi để giữ cô lại.

Hứa Trạch Dao động não, tầm mắt di chuyển, nhạy bén nhận ra trước sảnh lớn có gì đó khác thường.

Họ sắp đi đến lối ra, trước mặt có một đống vật liệu xây dựng chất đống góc cạnh được xếp tạm ở một bên, không ảnh hưởng đến việc hành khách đi lại, nhân viên mặc đồng phục cách đó không xa đang đẩy một chiếc xe ba bánh về phía đó, hẳn là định đưa vào để sửa chữa một vài thiết bị hỏng trong sân bay.

Phải tận dụng thời cơ này.

Hứa Trạch Dao phác thảo ra một kế hoạch khẩn cấp trong chớp mắt.

Trình Ly đang kéo cái vali khổng lồ nặng trịch, vừa đi cô vừa suy đoán mục đích thực sự của việc hôm nay tổng giám đốc Hứa bảo cô tới đón mình ở sân bay, nếu được hỏi về vụ bê bối kia thì cô nên trả lời như thế nào.

Đang suy nghĩ miên man, chợt cô cảm thấy vali bị vướng vào thứ gì đó.

Cô vô thức quay đầu nhìn lại thì phát hiện thứ vừa bị bánh xe vali lăn qua là một đôi giày da màu đen, nhìn có vẻ rất đắt tiền.

Nhìn lên trên theo đôi chân dài thẳng tắp, Hứa Trạch Dao đang lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.

Xong rồi, cô quá nhập tâm suy nghĩ mà không để ý sếp tới gần, cán vào chân sếp luôn.

"Xin lỗi ngài, tổng giám đốc Hứa! Là do tôi không cẩn thận!"

Hứa Trạch Dao âm trầm không nói câu gì, Trình Ly cũng xấu hổ không ngừng xin lỗi rồi cắn răng tiếp tục bước đi, đang phân vân có nên hỏi trợ lý Trịnh giá của đôi giày để bồi thường một đôi mới hay không.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Không ngờ, chỉ mới đi được vài bước, bánh xe vali lại bị vướng, lần này dừng hẳn lại, không kéo đi nổi.

Chỉ thấy đôi giày da kia lại xuất hiện dưới mắt cô, bánh xe vừa lúc lại bị kẹt vào một vật trang trí bằng kim loại khiêm tốn ở mặt bên của giày da, da đầu Trình Ly tê dại, nghĩ thầm rằng hỏng bét rồi, cô kéo mạnh theo bản năng.

Hứa Trạch Dao bị cán đến nỗi kêu lên một tiếng, lúc cô kéo vali, đế giày của anh bị trượt, anh đứng không vững, cả người va vào đám vật liệu xây dựng chất đống bên cạnh. ( truyện trên app T Y T )

Đúng lúc, cánh tay trái của anh đập mạnh vào góc nhô ra, sắc mặt anh lập tức trắng bệch, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Tai nạn xảy ra quá đột ngột, Trình Ly há hốc mồm, Trịnh Cảnh phản ứng trước, cậu ấy biết vết thương của Hứa Trạch Dao đau đớn đến thế nào, lần này tuyệt đối khó mà chịu nổi, cậu ấy vội chạy tới đỡ anh lên, "Sếp…"

Vừa gọi được một chữ, cậu ta liền thấy Hứa Trạch Dao mơ hồ đưa mắt ra hiệu.

Trịnh Cảnh làm trợ lý cho Hứa Trạch Dao lâu như vậy cũng không phải là làm không, chỉ trong chốc lát cậu ấy đã hiểu ra mọi chuyện, khóe mắt run rẩy một chút, cậu ấy sâu sắc nhận thức được rằng mình sắp trở thành đồng loã số một của sếp Hứa ăn vạ cô Trình.

Cậu ấy khẽ cắn môi, nén lương tâm chất vấn Trình Ly: "Cô Trình, sao cô lại làm sếp Hứa ngã?!"

Ngực Trình Ly phập phồng, cô nhìn thấy một mảng nhỏ trên tay áo trắng của Hứa Trạch Dao đã thấm ướt, chỗ đó càng ngày càng lan rộng, màu đỏ thẫm, là máu.

"Đừng nói nữa, đưa đến bệnh viện trước đi!" Biểu tình của cô trở nên nghiêm túc, còn không quên cầm hai cái vali, "Tôi chịu trách nhiệm, tôi hứa sẽ không chống chế!"

*

Tại phòng khám khoa chỉnh hình.

Bác sĩ Từ anh tuấn nho nhã cầm phim chụp X quang lên nhìn: “Gãy xương, bị lúc nào?”

Hứa Trạch Dao nói: "Một giờ trước."

Bác sĩ Từ nhìn ra ngoài cánh cửa phòng khám đang hé mở, Trình Ly đang ngồi trên ghế chờ ở hành lang, thỉnh thoảng lại nghiêng người về phía trước lén nhìn vào bên trong.

Anh ấy nhướng mày hỏi: “Bị từ một giờ trước, thế sao trợ lý của cậu lại hẹn từ hơn mười giờ trước với tôi, nói cánh tay của cậu bị thương?”

Ánh mắt Hứa Trạch Dao lại bắt đầu lạnh lùng, cứng rắn thốt ra một câu hoàn toàn lạc đề: "... Chính cậu không có bạn gái, lại còn muốn ngăn không cho tôi có bạn gái?"

Lúc này bác sĩ Từ mới khẽ cười: "Cậu chịu khai ra thì dễ giải quyết rồi. Mời cô Trình vào đi."

Anh ấy sẽ chỉ nói sự thật, ít nói lời vô ích, không tính là vi phạm đạo đức nghề nghiệp.

Chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn sức là đã có thể giúp đỡ tổng giám đốc Hứa trên con đường tình yêu đầy chông gai.

Trình Ly đứng trước bàn bác sĩ, khiếp sợ xem đi xem lại tấm phim trong tay.

"Bác sĩ, anh nói cánh tay của anh ấy bị gãy xương nghiêm trọng, cần phải bó bột." Cô vốn tưởng rằng chỉ là vết thương ngoài da, cùng lắm là bầm tím mà thôi: "Phải hai ba tháng mới lành được?"

Bác sĩ Từ gật đầu: "Thương gân động cốt không phải chuyện nhỏ, nhất định phải nghỉ ngơi."

Trình Ly cảm thấy hai ngày qua thế giới rất huyền diệu, chuyện nào cô gặp phải cũng đều chệch đường ray.

"Sao lại thế chứ?" Cô thật sự khó mà chấp nhận được, "Anh ấy va chạm một chút, chỉ một chút thôi!"

Sắc mặt Hứa Trạch Dao càng ngày càng âm trầm.

Sợ phải chịu trách nhiệm với anh đến vậy sao?!

Bác sĩ Từ tốt bụng nói: “Những gì phim X-quang chụp được là thật. Tình huống khác thì tôi không hiểu rõ lắm nên không thể giải thích quá nhiều.”

Trình Ly còn muốn hỏi thêm mấy câu, nhưng Hứa Trạch Dao đã không nhịn được nữa, nổi giận hỏi: “Cô Trình bảo sẽ chịu trách nhiệm, không phải cô đang muốn chống chế đấy chứ?”

Cô nhận lệnh tổng giám đốc Hứa, ra sân bay đón anh.

Sau đó, cô kéo vali của sếp tổng Hứa, cán qua đôi giày da của sếp, hại sếp đứng không vững, không cẩn thận va chạm khiến gãy tay.

Cô muốn chống chế một chuyện bất bình và ly kỳ như vậy, cô dám sao?

Mới ký hợp đồng được có hai tháng, còn muốn lăn lộn ở hãng phim Thành Ý không cơ chứ?

Trình Ly hít sâu một hơi, quay đầu lại, nghiêm túc nói rõ: “Ngài cứ đùa, sao có thể?”

“Tôi chỉ thấy,” cô khẽ cau mày, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quét một vòng trên dáng người hoàn mỹ của tổng giám đốc Hứa, “tình trạng thể chất của ngài có vẻ cũng không cường tráng như vẻ bề ngoài, có hơi…”

Miệng hùm gan sứa!

Hứa Trạch Dao lại không ngốc, nào có chuyện không hiểu ý của cô, anh tức đến  nghiến răng: "Có hơi cái gì?"

“Có hơi thiếu canxi!” Trình Ly nhếch khóe miệng cười ngọt ngào, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn, hiền lành và vô hại, “Ngài yên tâm, tôi sẽ phụ trách toàn bộ chi phí chữa trị và thuốc men cũng như đôi giày bị hỏng, tuyệt đối không chống chế.”

Hứa Trạch Dao cười lạnh: "Ai muốn tiền của em?"

Không cần tiền?

Trình Ly sửng sốt: "Vậy tôi phải phụ trách cái gì?"

“Đương nhiên là tôi,” anh chỉ thẳng vào… cánh tay bị thương của mình, “và nó!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play