Khi tổng giám đốc Hứa lái xe tông vào lan can, Trình Ly đang trốn trong góc trường quay, xem đi xem lại mấy bức ảnh trong scandal, khẽ búng tay, nghiêm túc bình luận: "Thú vị! Bắt mắt! Đủ kích thích!"
“Nhưng…” Cô nhìn Vân Doanh với vẻ mặt đầy kích động: “Em chắc chắc người này là chị à?”
Vân Doanh nhấn mạnh vào màn hình để phóng to hình ảnh, cố gắng hết sức để kìm nén sự phấn khích. Cô ấy nhìn xung quanh, không thấy ai đến gần, lập tức trầm giọng nhấn mạnh: “Đương nhiên là chị rồi! Hôm qua anh ta qua đưa đồ ăn cho chị, bị chụp lén lại còn gì!”
Cô ấy nắm lấy cổ tay của Trình Ly lắc lắc: "Lúc anh ta đến, em đang thắc mắc liệu có phải anh ta thích chị không, nếu không sao lại ân cần đến vậy, thì ra là thật…"
"Thật cái gì, đây là ngày đầu em bước vào giới giải trí à?" Trình Ly chống cằm cười giễu: “Chị với anh ta không tính là quen biết, khi quay phim trên cát, anh ta ngồi giữa mấy ngôi sao lớn dưới tán ô, cười nhạo chị khó chịu hơn bất cứ ai khác, anh ta thích chị? Trừ khi anh ta bị tâm thần phân liệt.”
Scandal này tự nhiên xuất hiện, khiến Trình Ly thực sự không hiểu nổi.
Người đàn ông trong ảnh tên là Sở Ngạn Nam, trước đây chỉ có thể coi là ngôi sao tuyến hai, đầu năm có bộ cổ trang đại bạo, anh ta trở thành tiểu sinh hot, kịch bản đến không ngừng, giá trị bản thân tăng gấp đôi, fan bạn gái tăng vọt, trực tiếp chen được lên hàng lưu lượng.
Năm ngoái Trình Ly và anh ta ở cùng đoàn phim nửa tháng, nhưng Sở Ngạn Nam là nam chính còn cô chỉ là nữ sáu, miễn cưỡng quen biết nhau.
Lần này rất trùng hợp, cùng quay phim ở phim trường Lâm Tây, cô đang liều mạng đóng web drama, anh ta được đại chế tác gọi tới gọi lui.
Ngôi sao đang trên đà nổi tiếng như vậy, mới trưa hôm qua, khi cô đang bưng tô mì gói, anh ta bất ngờ xuất hiện với gói đồ ăn đóng gói đẹp mắt, tươi cười đưa cho cô, còn nói thấy cô quay phim cực khổ nên muốn cho cô.
Tự dưng năng nổ, không phải kẻ gian thì chính là kẻ trộm, dù anh ta có nổi tiếng hay không, giá trị bản thân có cao hay không, thì mục đích của anh ta tuyệt đối không đơn thuần.
Trình Ly khách sáo trò chuyện đôi câu, nhưng không nhận, Sở Ngạn Nam dường như không để ý đến, anh ta đặt hộp cơm sang một bên, sau đó cúi xuống ghé sát vào tai cô nói: “Chúc mừng cô, sắp nổi tiếng rồi.”
Chỉ mấy giây trôi qua, Trình Ly mới kịp phản ứng, Sở Ngạn Nam đã quay người mỉm cười rời đi.
Đây không phải bệnh tâm thần à?
Trình Ly đang pha mì gói ăn và thay trang phục, không có nhiều thời gian suy nghĩ về chuyện đó, cho đến khi sáng nay quay hai cảnh trong phim trường, cô mới mơ hồ cảm thấy ánh mắt một số nhân viên xung quanh nhìn mình có gì đó không đúng, vừa muốn tóm lấy người để hỏi đã bị Vân Doanh kéo vào góc với vẻ thần bí, cô ấy vừa thấy scandal chấn động khó tin.
Phải có tay săn ảnh có đầu óc thông minh như thế nào mới có thể chọn nằm trên nóc đoàn phim toàn tuyến 18 của bọn họ, còn tình cờ chụp ảnh Sở Ngạn Nam đột nhiên xuất hiện.
Trình Ly cảm thấy mọi thứ thật đáng ngờ, sáu chữ mà Sở Ngạn Nam nói đã chứng tỏ anh ta biết chuyện, thậm chí đã tính toán trước, nhưng sự nghiệp của anh ta đang trên đà phát triển, lôi kéo quan hệ với cô hoàn toàn chẳng có ích lợi gì cả.
Vân Doanh đưa tay ra huơ trước mặt cô, giơ chiếc điện thoại sáng trưng lên: “Chị Trình Trình, đang nghĩ gì vậy? Mau trả lời cuộc gọi của quản lý đi.” Cô ấy nói rồi che miệng, thầm nhắc nhở: “Có lẽ về vụ scandal.”
Trình Ly nhận ra, vội vàng hắng giọng, cố gắng dùng giọng nói ngọt ngào dịu dàng nhất có thể: “Chị Tống.”
Quản lý Tống chịu trách nhiệm dẫn dắt cô sau khi ký hợp đồng với hãng phim Thành Ý, trong tay có hai nữ diễn viên nổi tiếng, bình thường cô ấy rất bận rộn, gặp cô cũng rất lạnh lùng, luôn nâng cằm, chĩa mũi vào người khác.
Lúc hợp đồng của Trình Ly với công ty cũ hết hạn, vốn cho rằng sẽ trở thành người vô gia cư, nhưng được công ty lớn như hãng phim Thành Ý ký hợp đồng là chuyện rất may mắn, vừa mới đến đây, thực sự không tốt chút nào nếu có mâu thuẫn với quản lý, nên chỉ đành ngoan ngoãn, cố gắng gây ít rắc rối nhất có thể.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là tính tình của cô Tống đột nhiên thay đổi, thái độ của cô ấy cũng thay đổi rõ rệt trong cuộc điện thoại này, dịu dàng như nước: "Trình Trình, ở trường quay mệt không?"
Trình Ly giật mình suýt đánh rơi điện thoại: “Không mệt không mệt.”
"Em quen Sở Ngạn Nam khi nào? Em chưa từng nói cho chị biết."
Tai của Trình Ly ù đi: “Năm ngoái bọn em đóng phim chung, không thân.”
“Thân hay không không quan trọng, miễn là có chủ đề bàn tán.” Cô Tống cười rất tươi: “Chị có ba điều muốn nói với em, nhớ kỹ nhé.”
Trình Ly cho rằng lại là khiển trách, cô đang định nghe có chọn lọc thì kết quả cô ấy nói những điều rất sốc.
“Thứ nhất, em tạm thời đừng lo lắng về scandal, dù sao cũng không chụp được chính diện, tạm thời không tìm ra được thân phận, chị đã chào hỏi đồng nghiệp trong đoàn của em rồi, bọn họ sẽ không tùy tiện truyền bá chuyện này, sau khi Sở Ngạn Nam làm rõ, chúng ta mới đăng lên Weibo, vừa không bị fans bạn gái chửi, vừa kiếm được sự chú ý.”
“Thứ hai, buổi chiều chị sẽ phái xe đến đón em rồi quay lại công ty tu tâm một đêm.”
“Thứ ba…” Cô Tống thần bí kéo dài giọng, giọng điệu khó giấu được sự phấn khích, cứ như nghệ sĩ dưới quyền mình sắp trở thành người quảng bá chính mới của công ty: “Tổng giám đốc Hứa đã nghe chuyện của em, ngày mai anh ấy sẽ về nước, còn chỉ đích danh em tới sân bay đón anh ấy!”
Hứa Trạch Dao đáp chuyến bay quốc tế gần mười ba tiếng, vội vàng trở về nước.
Khi máy bay hạ cánh, cánh tay trái của anh vô cùng đau nhức.
Chiếc xe thể thao tông vào lan can đường cao tốc, lao về phía trước hơn mười mét, anh nhanh chóng tỉnh lại, nhận ra bản thân đã mất lái, nhanh chóng hành động, túi khí bung ra kịp thời.
Cuối cùng, phần đầu xe bị hủy hơn phân nửa, anh chỉ bị trầy xước nhẹ, gãy xương cánh tay trái.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Lúc đó, cơn đau nhức có thể chịu đựng được, anh từ chối điều trị tại chỗ, yêu cầu trợ lý đặt chuyến bay gần nhất, sau khi lên máy bay, anh mới dần cảm thấy bản thân không thể nhấc nổi cánh tay trái.
"Tổng giám đốc Hứa, vẫn ổn chứ? Tôi đã hẹn với bác sĩ Từ, sau khi hạ cánh anh ấy sẽ tới ngay." Trịnh Cảnh để đầu tóc gọn gàng, đẩy cặp kính gọng đen lên, nghiêm túc nói.
Sắc mặt Hứa Trạch Dao tái nhợt, giọng nói càng lạnh lùng: "Không cần."
trợ lý Trịnh không hề ngạc nhiên trước câu trả lời của anh, chuẩn bị nói thêm: “Mời cô Trình đi cùng.”
Quả nhiên, Hứa Trạch Dao mím môi, hừ một tiếng, quay đầu u ám nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ như có thứ gì ở trạm cách đó không xa, khiến anh buồn bã.
Sân bay sáng sớm không có nhiều người qua lại, trong lúc Trịnh Cảnh đang đợi hành lý, Hứa Trạch Dao đã đi vào phòng thay đồ.
Trước tấm gương thủy tinh khổng lồ không có ai quấy rầy anh, chỉ phản chiếu bóng dáng cao lớn cường tráng, không còn dáng người mảnh khảnh, lưng còng và dáng vẻ rụt rè trước đây.
Anh đã sớm thay da đổi thịt.
Vì ngày đoàn tụ với Trình Ly, anh đã chuẩn bị rất lâu, vốn anh không nên vội vàng như vậy, nhưng scandal bất ngờ đã làm gián đoạn nhịp điệu ban đầu.
Nếu còn chần chờ thêm, anh sẽ phát điên vì những bức ảnh đó.
Không dài dòng nữa, nói gặp là gặp.
Trịnh Cảnh kéo hai vali lớn đứng cạnh cửa phòng thay đồ, cậu ấy thường xuyên kiểm tra đồng hồ, tạo ra nhiều tiếng động khác nhau để thu hút sự chú ý của ông chủ.
Hứa Trạch Dao liếc nhìn, lại vuốt thẳng cổ áo sơ mi, sửa lại biểu cảm, anh cảm thấy bản thân đủ đứng đắn rồi mới tự tin sải bước ra ngoài.
Nhưng trong mắt Trịnh Cảnh lại giống như bức tường băng ăn mặc đẹp đẽ đang lao về phía cậu ấy. ( truyện đăng trên app TᎽT )
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Chắc chắn sẽ khiến cô Trình sợ hãi.
Vì chung thân đại sự của sếp, Trịnh Cảnh miễn cưỡng lấy ra cặp kính râm, nói: "Tổng giám đốc Hứa, tốt hơn hết anh nên đeo vào, ít nhất cũng che đi đôi mắt ăn thịt đồng loại của mình."
Hứa Trạch Dao bất mãn trừng mắt nhìn cậu ấy: "Ăn thịt người? Có à?"
Được lắm, bây giờ càng dữ hơn, xem ra không chỉ muốn ăn thịt người, mà còn muốn uống máu.
Người đàn ông này chắc chắn muốn yêu đương à?
Trịnh Cảnh cố gắng nói chuyện một cách chân thành và khéo léo: “Lần đầu gặp nhau, tốt hơn là nên tiến hành từng bước một, để cô ấy quen dần.”
Hây, bị tổng giám đốc Hứa nhớ nhung, cô Trình thật đáng thương.
Tốt xấu gì cũng phải để cô bị mê hoặc trước thân hình người mẫu trước, sau đó nhìn thấy ánh mắt nham hiểm, có lẽ... cô có thể chấp nhận dễ hơn.
Cô Trình tội nghiệp đang đợi ở sảnh quốc tế.
Ngay khi màn hình điện tử thông báo chuyến bay từ Los Angeles đã hạ cánh, cô đứng thẳng người, vuốt thẳng những nếp nhăn nhỏ trên bộ quần áo liền, nổi bật như một cây thông non.
Ông chủ lớn của hãng phim Thành Ý chính là cấp trên của cô.
Cực phẩm bí ẩn như vậy hiếm khi thấy được, dù sao anh cũng cử cô đến đón ở sân bay, trước tiên nên mở mắt ra nhìn rõ rồi tính.
Lưng Hứa Trạch Dao còn thẳng hơn cả Trình Ly, khoảnh khắc góc tối biến mất trong tầm nhìn, anh đã định vị chính xác bóng dáng mảnh khảnh cách đó không xa qua cặp kính râm màu nâu.
Anh cảm thấy không khí loãng đi, hơi thở trở nên gấp gáp.
Chỉ nghĩ đến biểu cảm ngạc nhiên và phấn khích trên khuôn mặt xinh đẹp của Trình Ly khi đối mặt với anh, cũng khiến máu anh sôi sùng sục.
Lòng bàn tay nóng bừng, cơ bắp căng cứng... cánh tay trái càng đau nhức hơn.
"Tổng giám đốc Hứa, xin anh đi chậm lại." Trịnh Cảnh chật vật kéo vali hành lý lớn, khó có thể theo kịp anh, cậu ấy thở hổn hển, trầm giọng nhắc nhở: "Theo đuổi phụ nữ phải nho nhã, kiềm chế, đừng vội như vậy."
Nho nhã? Kiềm chế?
Phụt!
Hiện tại anh chỉ muốn biết Trình Ly có dùng đầu ngón tay xoa tóc anh, cười trêu chọc anh và gọi anh bằng biệt danh như cô vẫn làm lúc ở trường hay không.
Hoặc có thể, gặp lại sau thời gian dài, cô sẽ lao tới ôm chặt lấy anh.
Đi được vài bước mà như mấy năm trôi qua.
Cuối cùng, Hứa Trạch Dao đứng trước mặt Trình Ly.
Đôi mắt long lanh sống động của cô nhìn chằm chằm vào anh một lúc, nhướng mày mỉm cười, giơ tay về phía anh.
Bây giờ cô… định ôm anh à?
Trái tim Hứa Trạch Dao đập như trống, hai vành tai đỏ bừng.
Nhưng giây tiếp theo, Trình Ly hào phóng vươn tay ra, lớn tiếng nói với anh: "Tổng giám đốc Hứa, lần đầu gặp anh, xin chào."