Hoắc Kiêu nắm tay Tuyết Miêu, miệng ngậm kẹo, khóe môi cong lên thành một nụ cười xấu xa.
Kiêu ngạo, trẻ con, lại còn mũm mĩm.
Dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực thật giống như một con thiên nga béo vừa thắng trận.
Hoắc Chương: “...”
Hoắc Chương không thực sự muốn lục soát mà chỉ muốn trêu đùa cậu nhóc thôi, thế nhưng không ngờ lại bị thắng ngược lại một vố.
Người xem livestream xém chút đã bị vẻ mặt ngơ ngác của Hoắc Chương làm cho cười chết.
[Còn có thể làm vậy á?!! Quả nhiên Miêu Miêu đã bị nhóc mập dạy hư rồi!!]
[Cũng không sai, tổ chương trình chỉ nói phải nộp lên chứ đâu có nói không được ăn đâu.]
[Này là Tuyết Miêu đang lợi dụng lỗ hổng của tổ chương trình đó nha, lúc trước ai bảo Tuyết Miêu của tui ngốc chứ!]
[Bỗng nhiên nhớ đến một bộ phim, lúc nhân vật chính đi máy bay bị kiểm tra an ninh thì sữa bị tịch thu, thế nên nhân vật chính liền uống hết cả thùng sữa lớn ấy.]
[Tuyết Miêu: Đừng tưởng bọn em nhỏ, bọn em rất là thông minh đó!]
[Chúc mừng Chiêu Chiêu đã thiết lập nhân vật đỉnh lưu ngốc nghếch thành công!]
[Giờ nhóc mập có thêm một người giúp đỡ, Chiêu Chiêu muốn thắng cũng không dễ. (đầu chó)]
Hoắc Chương gọi nhân viên chương trình đến: “Đạo diễn, bọn trẻ ăn kẹo rồi.”
Nhân viên chương trình không biết làm thế nào, cũng đâu thể móc kẹo từ trong miệng các bé ra.
Thấy Hoắc Chương không thể làm gì mình, gương mặt mũm mĩm của Hoắc Kiêu càng ngẩng cao hơn.
Leon thấy thế cũng học theo, vừa lấy một túi snack khoai tây ra chuẩn bị giải quyết thì đã bị nhân viên công tác kịp thời ngăn cản.
“Không được ăn đồ ăn vặt, những đồ ăn vặt và đồ chơi này cuối cùng đều sẽ trả lại cho các con, nếu ăn hết thì sẽ không còn nữa.”
Leon chỉ có thể cất túi snack đi.
Tức chết, lại để nhóc mập bên kia cướp hết nổi bật.
Sau khi tịch thu đồ ăn vặt xong, một người đàn ông trung niên mặc trang phục dân tộc đứng dậy: “Chào mọi người, tôi là chủ nông trại này, mọi người gọi tôi là lão Trương hoặc chủ nông trại đều được.”
“Giờ tôi muốn dẫn mọi người tham quan nơi này một chút.” Chủ nông trại đi trước: “Mọi người đi theo tôi.”
Nông trại Vân Gian nằm ở ngoại ô thành phố Q, cách khu đô thị hơn 300 km. Nơi đây được các dãy núi bao quanh, rừng rậm xanh tươi, nông trại chăn nuôi ngựa, heo, cừu, ngỗng, gà và các loại gia cầm gia súc khác, ngoài ra còn có diện tích đất nông nghiệp lớn.
Tổ chương trình đã chuẩn bị bốn căn nhà vườn cho khách mời lựa chọn.
Căn đầu tiên là nhà ngói thông thường, vừa bước vào cửa sẽ thấy giếng trời, trước hiên treo đầy bắp. Nhà xây bằng gạch bùn, nhà vệ sinh nằm ở chuồng heo, khác hẳn với chung cư thang máy ở thành phố.
Khi tham quan phòng ngủ, một con chó cỏ bỗng nhảy ra từ dưới giường, nó nhe răng, sủa gâu gâu không ngừng.
Tiểu Chanh Tử vô cùng sợ hãi: “Ba ơi, nơi này đổ nát quá, con… con sợ.”
Sắc mặt Thanh Lục tối sầm: “Có gì đâu mà sợ, hồi nhỏ nơi ở của ba còn tệ hơn, lúc đi vệ sinh còn bị heo liếm mông đó.”
Lời nói của Thanh Lục vẫn chưa thể trấn an đứa nhỏ, ngược lại Tiểu Chanh Tử còn sợ hơn, khóe miệng cong xuống, mắt ầng ậng nước.
Ngư Ngư cũng oà khóc: “Ba ơi, con không muốn ở đây đâu, heo sẽ cắn mông của con mất.”
Leon nhặt một nhành cây lên, vung lung tung vào không trung hai cái: “Heo xấu xí, xem kiếm của ta đây.”
[Thanh Lục: Ba từng bị heo liếm mông. Ngư Ngư: Heo cắn mông của con. Leon: Heo cắn mông của Ngư Ngư thì sẽ bị con đánh chết. Luận về việc lời đồn được sinh ra như thế nào.]
[Heo:???? Oan uổng quá!]
Tuyết Miêu bước vào đã bị bắp treo đầy tường hấp dẫn: “Wow, ngầu quá đi.”
Hoắc Kiêu híp mắt lại, bắp thì có gì hay ho chứ.
Nhưng dù sao cũng là thứ đồng đội mình thích, nhóc mập vẫn đi qua nhìn xem.
Dưới hiên có một bà cụ đang lột bắp, Tuyết Miêu bước đến trước mặt bà cụ, ngọt ngào gọi: “Con chào bà ạ.”
Bà cụ cười hiền từ: “Bạn nhỏ, chào con nhé.”
“Bà đang làm gì vậy ạ? Lột bắp sao, thế lột bắp để làm gì ạ? Để ăn hả bà? Ăn có ngon không ạ?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Giọng cậu bé vừa trong trẻo vừa mềm mại, đôi mắt đều mở to.
Nghe rằng loại bắp khô cứng này có thể ăn thì thèm đến mức suýt chảy nước miếng.
“Đây, cho con một cái nè, đem về nhà ăn.” Bà cụ cầm hai trái bắp dúi vào tay đứa trẻ.
Tuyết Miêu cầm lấy bắp thì không đi ngay, cậu bé bỏ tay Hoắc Kiêu ra, tiến đến ôm bà cụ, hôn “chụt” một cái lên mặt bà.
Hôn xong, Tuyết Miêu ngọt ngào nói: “Con cảm ơn bắp của bà, nhưng con lại không đem quà gì theo cả, mong bà không ghét cái ôm này ạ.”
Bà cụ lần đầu gặp được đứa bé đáng yêu như vậy thì cười tươi đến mức trên mặt đầy nếp nhăn.
[Trời ạ, Miêu Miêu thật là ngọt ngào quá đi!!! Cậu bé dùng ôm hôn để đáp lễ sao?]
[Miêu Miêu, mau đến đây với dì, chỗ dì không chỉ có bắp mà còn có kẹo sữa và nước ngọt nữa!! Đều cho con hết, dì chỉ cần một cái hôn thôi!!!]
[Miêu Miêu giỏi quá!! Bé con đáng yêu mãi đỉnh!]
Tuyết Miêu còn đang được bà cụ ôm vào lòng thì đã bị nhóc mập kéo ra.
Hoắc Kiêu nhếch môi, giơ tay chỉ những khách mời khác, ý bảo phải mau theo kịp cả đoàn.
Tuyết Miêu bị Hoắc Kiêu kéo, nhưng vẫn không quên quay đầu chào bà cụ: “Bà giữ gìn sức khỏe nha ~”
[Trời ạ, nhóc mập đang ghen tị sao?]
[Miệng nhóc mập cong đến mức treo được bình dầu luôn ấy chứ!]
Tham quan xong phòng bắp, trong tay Tuyết Miêu và Hoắc Kiêu nhiều thêm một quả bắp, được bà cụ đặc biệt tặng cho.
Tuyết Miêu nhân lúc người khác không chú ý liền lén cắn một miếng.
Phì phì, không ăn được, vị thật kỳ lạ.
Xém chút nữa là mẻ chiếc răng sữa rồi.
Lạ thật, trông bà không giống như sẽ nói dối mà.
[Bé con à, cái đó phải nấu lên mới ăn được.]
[Mới 11 giờ mà đã đói bụng rồi sao?]
[Tuyết Miêu tham ăn chắc chắn sẽ chọn căn này, tui cược một bịch que cay.]
~
Căn thứ hai là chuồng dê, còn chưa vào đến nhà đã ngửi thấy mùi phân dê nồng nặc.
Các bạn nhỏ đều thích dê, thế nên đều ra nhặt cỏ ở ven đường cho dê ăn, Tuyết Miêu thì đem bắp mà bà cụ tặng cho dê gặm.
Căn này cũng là nhà ngói, nhìn qua rất cũ nát.
Căn thứ ba là chuồng ngựa, trong sân có một cái chuồng ngựa nuôi hai chú ngựa con. Tương tự, từ xa cũng đã ngửi thấy phân ngựa, nhưng chủ nông trại nói, bạn nhỏ nào chọn căn này có thể dùng xe ngựa thay vì đi bộ.
Lợi ích như vậy khiến cho bọn trẻ đều kinh ngạc cảm thán.
Nhưng chuồng ngựa nhỏ trông lại đổ nát hơn hai căn nhà trước, đặc biệt là phòng bếp còn bị dột mưa.
Căn cuối cùng là tứ hợp viện xa hoa, sân là nền xi măng bằng phẳng, phòng ở kiểu Tây hai tầng, bên ngoài còn ốp tường gạch. Chẳng những không có mùi lạ, trong vườn còn có hoa tươi xinh đẹp, phòng tắm đầy đủ máy nước nóng.
“Căn nhà vườn thứ tư là tốt nhất.” Sau khi các phụ huynh bàn luận thì đều nhất trí cho rằng căn thứ tư là phù hợp để ở nhất.
Nhưng bọn trẻ lại không cùng ý kiến.
Lúc tham quan căn nhà vườn thứ tư, đám trẻ hầu như chẳng nói lời nào, có lẽ là do nơi này không có gì đặc sắc, đến một con động vật cũng không có, ít nhất căn đầu tiên còn có hai con heo và một con chó cỏ.
Tham quan xong nơi ở, tiếp theo là đến phần lựa chọn.
Chủ nông trại đưa ra nhiệm vụ: “Mời các vị phụ huynh oẳn tù tì để quyết định thắng thua, nhà nào thắng có thể ưu tiên lựa chọn.”
“Oẳn tù tì à, đơn giản.” Dư Văn nói: “Không cần kỹ năng, chỉ cần may mắn.”
Thanh Lục xắn tay áo lên: “Tới đi.”
Ngư Ngư vòng tay thành hình chiếc loa, hô lớn: “Ba ơi cố lên, ba ơi cố lên!!”
Leon cũng cầm một tàu lá chuối không biết nhặt được ở đâu, nhảy quanh Lý Diệc Thiến: “Mẹ cố lên! Mẹ cố lên! Mẹ cố gắng hết sức là được, không cần quá áp lực đâu ạ!”
Tiểu Chanh Tử yên tĩnh nhất, ngoan ngoãn đứng sau Thanh Lục, đôi tay siết chặt, âm thầm phát lực.
Hoắc Chương ngồi trên một thanh cọc gỗ nhỏ, Tuyết Miêu nắm tay thành nắm đấm, đứng sau lưng đấm lưng cho Hoắc Chương: “Anh Chương Chương cố lên! Anh Chương Chương có mệt không? Em sẽ truyền sức mạnh cho anh Chương Chương!”
Sức của đứa trẻ không lớn, nắm đấm trên vai mềm mại như bông, khiến cho tim Hoắc Chương cũng sắp tan chảy.
Tuyết Miêu đấm hai cái rồi tiến đến bên tai Hoắc Chương, nói nhỏ: “Anh Chương Chương, em nghe nói ra kéo sẽ dễ thắng hơn đó.”
Giọng của Tuyết Miêu vô cùng mềm mại, khuôn mặt bánh bao nghiêm nghị, dáng vẻ nghiêm túc có sự tương phản rất đáng yêu.
Hoắc Chương vốn không thích trẻ con cũng nhịn không được mà ôm cậu bé vào lòng, nhỏ giọng bàn luận: “Nếu anh ra kéo, lỡ người khác ra búa thì sao?”
“Ngốc, người ta ra búa thì anh ra bao thôi!” Tuyết Miêu bĩu môi, dáng vẻ vừa tiếc vừa giận.
Hoắc Chương sửng sốt: “Không phải em bảo anh ra kéo à?”
Sao có thể vừa ra kéo vừa ra bao?
“Sụyt!” Tuyết Miêu đưa ngón trỏ lên miệng, giọng nói trong trẻo gấp gáp: “Đừng để họ nghe thấy!”
Đây là bí mật!
Hoắc Kiêu chu môi, lắc đầu.
Cháu trai lớn không được thông minh cho lắm.
Vị trí thứ nhất của chú sắp giữ không nổi rồi này!
Hoắc Kiêu không thể tự mình đấm lưng cho cháu trai lớn.
Nhóc mập một tay đút túi, dùng máy thay thế miệng để cổ vũ cháu trai lớn: “Chỉ được thắng, không được thua!”
“Nhớ cho kỹ, cháu là con cháu của nhà họ Hoắc!”
Hoắc Chương: “...”
[Biết rồi, Chiêu Chiêu sẽ ra kéo đầu tiên.]
[Ấy, đây là bí mật của tổ chúng ta mà, không được nói ra hết như vậy!!]
[Miêu Miêu thật đáng yêu, muốn ôm quá!!]
[Nhìn ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của nhóc mập kìa, lần này cháu trai lớn thật là vất vả!]
[Không thể nào, không thể nào, chắc là Chiêu Chiêu sẽ không định thiết lập nhân vật đỉnh lưu ngốc nghếch thật chứ!]
[Đỉnh lưu gặp phải lính bé con, cũng chưa nói chắc được điều gì!]
Chỉ trong chốc lát, người xem ở phòng livestream khác cũng biết chuyện.
[Nhóm của Chiêu Chiêu sẽ ra kéo đầu tiên đó, đạo diễn Dư, ra búa!!! Ra búa đi!!!]
[Leon, bảo mẹ ra búa đi, loại được một nhà là tốt rồi!!!]
[Thanh Lục, ra búa ra búa!!!]
[Xin hãy tin tưởng bọn tôi mà ra búa đi, bọn tôi đều là fan của Chiêu Chiêu, chủ yếu muốn xem anh ấy bị heo liếm mông thôi!]
Hoắc Chương nhìn thấy bão bình luận sau khi xong việc: “... Im đi, mấy người đều là đồ fan giả!”
Vì chiến thắng, nhóm nào cũng chuẩn bị kỹ càng.
Dư Văn bắt chéo chân ngồi trên ghế: “Chỉ là oẳn tù tì thôi mà cũng cần hoành tráng đến vậy sao?”
Ngư Ngư không nói lời nào, ngồi dựa vào ba xem những nhóm khác sôi nổi.
[Tinh thần thắng thua của trẻ con rất mạnh!]
[Tiếng lòng của người cha già chỉ muốn lười biếng đâu có ai hiểu được chứ.]
Sau khi chuẩn bị ổn thoả, chủ nông trại tuyên bố, không phải oẳn tù tì bằng tay như bình thường mà phải dùng chân.
Một chân trước một chân sau là kéo, hai chân khép lại là búa, hai chân mở ra hai bên là bao. Không làm đúng động tác thì sẽ tính là thua.
Vốn cho rằng đứng khua tay là được, vậy mà bây giờ lại phải nhảy nhót, tất cả phụ huynh đều kêu rên thành tiếng.
Nhưng vì mọi người đều muốn chọn căn nhà thứ tư, thế nên vẫn vô cùng nhiệt huyết, tình hình chiến đấu cũng rất kịch liệt.
Kết quả cuối cùng, Hoắc Chương thể lực tốt nhất nên đứng nhất, Thanh Lục đứng thứ hai, Lý Diệc Thiến đứng thứ ba, Dư Văn một lòng chỉ muốn lười biếng đứng thứ tư.
Vừa kết thúc cuộc thi, Hoắc Chương còn chưa nhận được lời khen từ hai đứa nhóc nhà mình thì tổ chương trình đã tách bọn trẻ cùng phụ huynh của mình ra.
“Dựa vào kết quả cuộc thi để những bạn nhỏ chọn lựa, các vị phụ huynh không được lên tiếng.”
Các phụ huynh đầm đìa mồ hôi kêu rên từng đợt, đặc biệt là Hoắc Chương đạt giải nhất, sắc mặt anh ấy chợt tối sầm.
Để bọn trẻ chọn lựa thì mọi thứ đều có khả năng.
[Ha ha ha, biết ngay tổ chương trình không thể nào tốt bụng như vậy mà!]
[Đạo diễn Dư sống lại đi, tuy là hạng bét, nhưng rất có thể sẽ nhặt được của hời!]
[Tôi lại muốn xem căn mà bọn trẻ tranh giành rốt cuộc là cái nào?]
Tuyết Miêu và Hoắc Kiêu bước ra khỏi hàng đầu tiên.
Hai đứa nhỏ chụm đầu vào lặng lẽ bàn luận.
Đương nhiên, những lời thì thầm này chỉ là Tuyết Miêu một mình nói, nhóc mập chỉ cần đưa ra ý kiến đúng lúc là được.
Tuyết Miêu: “Tiểu Tiểu, cậu thích căn nào?”
Nhóc mập mặt không biểu cảm mà bĩu môi.
Tuyết Miêu biết, nhóc Long Ngạo này chẳng thích căn nào cả.
“Tớ thích căn thứ hai và thứ ba.” Sợ Hoắc Kiêu không biết, Tuyết Miêu giải thích: “Căn thứ hai là be be, căn thứ ba là hí hí.”
[Be be, hí hí, bé con bắt chước tiếng động vật thật là đáng yêu.]
[Miêu Miêu, sao lại không bắt chước tiếng heo kêu một chút vậy chứ!]
[Cái miệng mũm mĩm của Miêu Miêu đáng yêu quá!]
“Cậu chọn đi.” Miệng thay thế điện tử trả lời.
Chú không sợ, hoàn cảnh gian khổ mới có thể phát huy tài năng.
Tuyết Miêu mím môi, có chút lo lắng.
Quyết định quan trọng như vậy mà lại để cho cậu bé sao?
Rốt cuộc là nên chọn căn nào đây, phân vân quá.
Hoắc Chương đứng bên cạnh nháy mắt ám chỉ.
Căn thứ tư, nhất định phải chọn căn thứ tư.
Đôi tay Hoắc Chương chống dưới cằm, miệng cười tươi rói, cố gắng khiến bản thân trông giống một đoá hoa, còn không ngại mà bắt chước động tác hoa nở.
Vườn hoa nhà thứ tư.
[Không hổ là chú cháu, biểu cảm lúc không thể nói chuyện giống nhau như đúc.]
[Lúc Chiêu Chiêu bị bôi đen thảm nhất.]
Tuyết Miêu lẳng lặng nhìn Hoắc Chương biểu diễn, trong chốc lát liền kiên định gật đầu.
Hoắc Chương vô cùng vui mừng, Tuyết Miêu hẳn là đã hiểu lời ám chỉ của anh.
Nhóc mập bĩu môi, nghĩ thầm cháu trai lớn đã quá ngây thơ rồi.
Làm mất hết mặt mũi của chú.
Tuyết Miêu mím môi, ngón tay ngắn ngủn khó khăn làm ra một dấu OK.
Hoắc Chương liền đáp lại cậu bé một dấu OK.
Thế là ổn rồi.
Tuyết Miêu bước đến trước mặt chủ nông trại, rút ra căn nhà hí hí thứ ba từ trong một đống ảnh.