Tuyết Miêu cầm bức ảnh của căn số ba trở về: “Em đã chọn được rồi!”

Đứa trẻ chạy lại nhảy cẫng lên, nét mặt tràn đầy niềm vui chiến thắng. Cậu bé chạy đến chỗ Hoắc Chương, ngẩng mặt lên mong chờ được khen ngợi.

Hoắc Chương thu lại vẻ mặt buồn bã, cười hì hì xoa xoa đầu Tuyết Miêu: “Làm tốt lắm!”

Tóc Tuyết Miêu mềm mại, cảm giác giống như đang vuốt ve mèo sữa vậy, sự tiếc nuối vì lần thứ nhất chọn nhà chuồng ngựa đã bị xóa sạch. Nụ cười trên khuôn mặt Hoắc Chương chân thành lại ấm áp.

Miệng thay thế của nhóc mập lên tiếng: “Diễn xuất của cháu không tệ, tại sao trên mạng lại nói cháu là bình hoa?”

Lúc Tuyết Miêu chọn nhà chuồng ngựa nhỏ số ba, Hoắc Chương rõ ràng rất thất vọng, nhưng lúc Tuyết Miêu trở về, Hoắc Chương lại cố ý tỏ ra vui vẻ.

Chú đều nhìn thấy cả đó nhé.

Hoắc Chương: “...”

[Ha ha ha ha, đứa trẻ châm chọc một câu chí mạng!]

[Chiêu Chiêu: Lại ép phải tịch thu đồng hồ rồi!]

[Có khả năng, nhóc mập không có ý châm chọc gì, cậu nhóc chỉ đơn giản hỏi một câu mà thôi!!]

[Như vậy thì càng đau lòng hơn!!!]

[Ha ha ha ha ha ha - -]

Hoắc Chương híp mắt gọi nhân viên chương trình tới: “Không phải tịch thu đồ chơi sao? Đồng hồ điện tử nhỏ cũng xem như là đồ chơi.”

Nhóc mập: “...”

[Nhóc mập trợn tròn mắt rồi, ha ha ha!]

[Chiêu Chiêu: Không nghĩ tới chứ gì, cháu trai rất biết cách rút củi dưới đáy nồi nha!]

[Cuộc đối đầu giữa cháu trai và chú nhỏ.]

[Nhưng khổ cho Tuyết Miêu chúng ta rồi, giúp lớn hay giúp nhỏ đây?]

Nhóc mập vội vàng kiếm cớ, cố gắng thuyết phục nhân viên chương trình sau đó đổ lỗi cho cháu trai.

Tuyết Miêu nhỏ nhẹ nói: “Chị, nếu đồng hồ bị tịch thu, Tiểu Tiểu sẽ không thể nói chuyện được, chị không lấy nó đi có được không?”

Nhân viên chương trình không hề có ý định tịch thu đồng hồ điện tử của Hoắc Kiêu, có rất nhiều cảnh quay cận cảnh về chiếc đồng hồ điện tử này, có trời mới biết sau khi đồng hồ điện tử xuất hiện, phòng phát sóng trực tiếp đã tăng bao nhiêu fan.

Nhưng đối mặt với đứa trẻ mềm mại như sáp dẻo này, nhân viên chương trình cố tình làm ra vẻ mặt khó xử.

Tuyết Miêu chạy đến bên cạnh nhân viên chương trình: “Chị, chị ngồi xổm xuống được không?”

Nhân viên tò mò ngồi xổm xuống.

Tuyết Miêu ôm nhân viên chương trình rồi hôn “Chụt” một cái: “Được rồi, chị bị em hôn rồi, không được tịch thu đồng hồ nữa nha.”

Nhân viên chương trình sửng sốt.

Nhóc con, đây là dùng nụ hôn để hối lộ nhân viên chương trình sao?

Tuyết Miêu hôn xong, chạy đến bên cạnh Hoắc Kiêu, nhỏ giọng nói: “Được rồi, bọn họ sẽ không tịch thu đồng hồ của cậu đâu.”

Đàn em của nhóc Long Ngạo đã lập được công lớn.

Tuyết Miêu mím môi, cái đầu nhỏ ngẩng lên thật cao.

Nhân viên chương trình thừa dịp Tuyết Miêu không chú ý, ôm ngược lại, hôn một cái “Chụt” lên mặt cậu bé trả lại: “Trả lại em một cái, chúng ta huề nhau!” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Tuyết Miêu trợn tròn mắt.

Mở to đôi mắt ngây ngô đáng yêu, vẻ mặt mờ mịt luống cuống.

A, sao có thể như vậy chứ.

[Quỷ kế đa đoan của người lớn, thật đáng ghê sợ, nhìn xem, chỉnh nhóc Miêu của chúng ta thành thế nào rồi.]

[Tôi nguyện gọi đó là một sự kết hợp giữa ngọt ngào và cool ngầu!]

[Bé cưng lớn lên trong lọ mật ong phải không!! Ngọt đến nỗi trái tim tôi tan chảy rồi!!]

[Một đứa trẻ như vậy làm sao có thể bị trả về chứ – Kỳ quái!]

[Xin hỏi nơi gửi hồ sơ ở đâu, tôi muốn nuôi!!!]

Nhân viên chương trình bị bộ dạng ngốc nghếch của Tuyết Miêu làm cho buồn cười: “Được rồi, lần này coi như xong, lần sau không được như vậy nha.”

Thật ra trong lòng vui như hoa nở: “Aaaa, em ấy gọi mình là chị, em ấy còn hôn mình!!”

~

Nhóc con thứ hai là Tiểu Chanh Tử chọn nhà chuồng dê, nhóc con thứ ba là Leon chọn nhà chuồng lợn và cây bắp, nhóc con thứ tư Ngư Ngư không chọn, vinh dự được nhận vào nhà hoa viên xa hoa nhất số bốn.

Dư Văn cười hì hì tiếp nhận lời chúc hạnh phúc của mọi người.

Chọn xong nhà ở, tổ chương trình cho mọi người nửa tiếng để về nhà nghỉ ngơi sắp xếp đồ đạc, nghỉ ngơi xong mọi người tập trung đến nhà hoa viên số bốn ăn cơm.

Các đứa trẻ tách ra, nội dung của năm phòng phát sóng trực tiếp lại bắt đầu khác nhau.

Trong phòng phát sóng trực tiếp của Ngư Ngư.

Ngư Ngư nằm ở trên giường nhìn Dư Văn sắp xếp hành lý: “Ba ơi, hôm nay trên xe, nhân viên chương trình hỏi về ước mơ của chúng con.”

Dư Văn mở vali ra, nhìn thoáng qua rồi đóng lại: “Vậy con nói thế nào?”

Ngư Ngư nói: “Con nói con muốn làm nhân viên giao hàng.”

Dư Văn chân thành khen ngợi: “Wow, thật lợi hại!”

“Cũng bình thường thôi ạ.” Ngư Ngư cười ngượng ngùng: “Vậy ba có ước mơ gì?”

Dư văn: “Ăn bám.”

Ngư Ngư: “Ba cũng thật lợi hại.”

Đứa trẻ lăn một vòng trên giường: “Ba, con làm nhân viên giao hàng có thể cho ba ăn bám!”

[Đây là câu chuyện làm ăn giữa hai cha con sao?]

[Đừng dẫn dắt sai hướng cho đứa trẻ được không? Làm phụ huynh thể nào vậy?]

[Ăn bám??? Đây cũng là ước mơ của tôi!!!]

[Đạo diễn Dư có nhiều giải thưởng như vậy, đều là ăn bám mà ra sao?]

[Ha ha ha ha, đạo diễn Dư thật nghịch ngợm.]

Phòng phát sóng trực tiếp của Tiểu Chanh Tử.

Thanh Lục tay chân thoăn thoắt sắp xếp xong hành lý, dùng vỏ chăn mình mang theo bọc lại chăn bông và gối trong phòng ngủ, thay chăn xong, Thanh Lục còn lấy trong vali ra một cái đèn bàn và hai quyển sách đặt ở đầu giường.

Phòng ngủ trong chớp mắt trở nên vô cùng ấm áp.

Dọn dẹp phòng xong, Thanh Lục gọi con trai đến trước mặt: “Tiểu Chanh Tử, không được khóc nữa.”

Tiểu Chanh Tử gật đầu.

Trước khi xuất phát, Tiểu Chanh Tử đã hứa với ba, phải làm bạn nhỏ dũng cảm nhất, có khí khái nam nhi nhất.

Cậu bé không muốn khóc, nhưng thực sự là không kiềm được.

Thanh Lục lấy điện thoại ra: “Xem đi, bởi vì con khóc mà phòng phát sóng trực tiếp của chúng ta có độ yêu thích thấp nhất đó.”

Anh ôm Tiểu Chanh Tử vào lòng: “Ba dạy dỗ con cũng đều là vì tốt cho con thôi.” 

“Ba thấy rồi, ước mơ của con là làm nhân viên cứu hộ, ước mơ này nói thế nào đây, không phải không tốt, chỉ là có chút không thực tế... Các bạn nhỏ ở nhà trẻ đều muốn làm nhà khoa học, nghệ sĩ, giáo sư...”

[Tại sao nhân viên cứu hộ lại không thực tế?! Rất thực tế, được chứ? Tất cả đều đi làm nhà khoa học rồi, ai sẽ lao động vất vả để xây dựng tổ quốc tươi đẹp đây?]

[Một đạo lý không có dinh dưỡng cộng thêm đạo đức ép buộc.]

[Một trong bốn tư tưởng độc hại của cha mẹ châu Á: Ba mẹ đều là vì tốt cho con!]

[Tiểu Chanh Tử có chút đáng thương!]

[Trẻ con ở độ tuổi này khóc là chuyện bình thường, phải không?]

[Đột nhiên cảm thấy ước mơ ăn bám và làm nhân viên giao hàng của nhà bên cạnh thật tuyệt!]

Phòng phát sóng trực tiếp của Leon.

“Leon, tại sao con lại chọn nhà chuồng heo thế?”

Leon kéo mẹ ngồi xuống băng ghế, tự mình sắp xếp hành lý.

“Bởi vì chỗ này có heo, còn có chó nữa.” Leon còn nhỏ nhưng rất hiểu biết: “Khán giả thích xem.”

Sắp xếp xong quần áo của mình, cậu nhóc đi lại móc điện thoại của Lý Diệc Thiến: “Mẹ, độ yêu thích của phòng phát sóng trực tiếp của chúng ta đứng thứ mấy vậy?” 

Lý Diệc Thiến đã xem trước, Hoắc Kiêu và Tuyết Miêu được yêu thích nhất, tiếp theo là Ngư Ngư, sau đó là bọn họ, cuối cùng là Tiểu Chanh Tử. ( truyện trên app T Y T )

Cô không trả lời câu hỏi của con trai, hỏi ngược lại: “Tại sao con lại quan tâm đến độ yêu thích như vậy hửm?”

Trong mắt cô, Leon không phải là bạn nhỏ ham hư vinh, cậu nhóc cũng rất thờ ơ với mấy thứ như giấy khen gì đó.

Không biết tại sao sau khi tham chương trình lại như vậy.

Leon nhỏ giọng nói: “Nhiều người yêu thích thì có thể nổi tiếng, mẹ và con nổi tiếng rồi, ông bà nội có thể cho mẹ về nhà.”

Lý Diệc Thiến sửng sốt, không nói gì.

[...Trước đây tôi không thích Leon lắm, đến phòng phát sóng trực tiếp này chỉ là muốn xem nữ thần cũ của tôi, còn giờ thì từ người qua đường chuyển thành fan rồi!]

[Tình huống gì đây???]

[Chẳng trách đến bây giờ tổ chương trình cũng không công bố ba của Leon.]

[Ba của Leon hình như là người thừa kế của một gia đình giàu có, dù sinh con trai cũng không được ba mẹ chồng nhà giàu chấp nhận, quá thảm!]

[Trong mắt nữ thần đều là nước mắt, đau lòng!]

~

Bây giờ là mười một giờ rưỡi sáng, đã bốn tiếng rưỡi trôi qua kể từ khi chương trình phát sóng bắt đầu lúc bảy giờ, “Sự trưởng thành của các bé” đã thu được một số hot search.

#Cùng tôi hít nhóc con#

#Hằng ngày đỉnh lưu dẫn trẻ lật xe#

#Đỉnh cao của đứa trẻ loài người#

#Miệng thay thế điện tử của nhóc mập#

#Bé con bánh ngọt nhỏ#

Đúng như mong đợi của tổ chương trình, những người có độ hot cao nhất tập trung vào Hoắc Kiêu và Tuyết Miêu, thậm chí vượt qua độ hot của Hoắc Chương.

Nhưng khiến tổ làm chương trình bất ngờ chính là, lượt like và bình luận nhiều nhất lại là #Xin hỏi có thể nhận nuôi Tuyết Miêu ở đâu thế#

Tổ chương trình đã nhận được rất nhiều thư riêng muốn nhận nuôi Tuyết Miêu.

Trong đó có rất nhiều phụ nữ độc thân chưa lập gia đình, thậm chí còn có sinh viên đại học, gia đình đã có con.

Đáp lại những bình luận của khán giả, bài đăng đầu tiên trên Weibo của tổ chương trình về “Sự trưởng thành của các bé”, dĩ nhiên là phổ cập kiến thức về tư cách nhận nuôi con.

Sự trưởng thành của các bé: [Cảm ơn sự quan tâm của mọi người đối với chương trình, cũng cảm ơn sự yêu thích của mọi người đối với bạn nhỏ Tuyết Miêu. Nhận nuôi bạn nhỏ cần phải phù hợp điều kiện. “Bộ luật Dân sự” điều 1098 quy định chi tiết. [Link bộ luật] Trẻ con không phải là động vật nhỏ, nhận nuôi trẻ con thì cần có trách nhiệm.]

[Đáng giận, không đủ tư cách, Miêu Miêu, chờ chị mười năm, chị có tư cách sẽ lập tức tới ngay!]

[Tôi chỉ kém hai năm!]

[Mấy người đừng ồn ào lung tung được không, phát tán ra để người thực sự có tư cách nhìn thấy.]

[Ngoại trừ Tuyết Miêu, cô nhi viện còn có rất nhiều bạn nhỏ đáng yêu khác, hoan nghênh bạn bè có tư cách yêu thương có trách nhiệm đến nhận nuôi, cho bạn nhỏ một gia đình ấm áp.]

[Cô nhi viện có bạn nhỏ khỏe mạnh, còn có bạn nhỏ ốm yếu, mọi người rảnh có thể đến thăm!]

~

Căn số ba quả thực không được tốt lắm, trong phòng ngủ cũng có thể ngửi thấy mùi phân ngựa.

Cũng may ở lâu nên dần quen, giờ đã không ngửi thấy mùi nữa.

Tuyết Miêu không có hành lý gì, cậu bé chỉ mang theo một cái ba lô, bên trong chứa một đôi dép lê, đồ dùng vệ sinh cá nhân và vài bộ quần áo để thay giặt, ngay cả đồ ngủ cũng không có.

Hoắc Chương sắp xếp hành lý xong xuôi chỉ trong chốc lát, anh túm chăn nằm trên giường lắc lắc: “Vỏ chăn đều sạch sẽ, cứ đắp lên đi.”

“Lười biếng!” Giọng miệng thay thế điện tử vang lên: “Bây giờ đang phát sóng trực tiếp đó.”

Hoắc Chương trừng mắt nhìn nhóc mập một cái, vò đã mẻ lại sứt nói: “Lười thì lười, chúng ta cùng lười.”

[Kịch bản của Chiêu Chiêu: Lười, ngốc.]

[Chiêu chiêu, tổ chương trình rốt cuộc cho anh bao nhiêu mà cần phải hy sinh đến mức độ này.]

[Anti fan nào nói Chiêu Chiêu nhà chúng ta tính tình không tốt?!]

Tuyết Miêu đi tới: “Anh Chương Chương, em biết thay vỏ chăn, em tới giúp anh nhé.”

“Cảm ơn Tuyết Miêu.” Hoắc Chương nháy mắt mấy cái với chú nhỏ nhà mình, nhìn xem, cũng là đứa trẻ, nhưng đứa trẻ nhà người ta sao lại ấm áp như vậy.

Tuyết Miêu không cao hơn giường bao nhiêu, tay ngắn chân ngắn, còn không cao bằng độ rộng của chăn.

Hoắc Chương cho rằng cậu bé chỉ nói ra miệng thôi chứ người làm vẫn là mình.

Không nghĩ tới nhóc con đã một mình thay chăn.

“Em dùng cách rất đơn giản.” Tuyết Miêu trải tấm chăn bông phẳng lên giường, sau đó lật ngược vỏ chăn ra trải phẳng lên chăn, cuộn chăn và vỏ chăn lại, rất nhanh đã thay xong.

[Quá đảm đang, con trai của mẹ!]

[Đây là chuyện mà một đứa trẻ bốn tuổi có thể làm??? Tôi liếc nhìn đứa con trai chín tuổi đang chơi điện thoại bên cạnh tôi, muốn tát nó một cái quá.]

[Quá hiểu chuyện!]

[Một kiến thức nóng: Chuyện gì bạn nhỏ trong cô nhi viện cũng phải tự mình làm.]

Nhóc mập ngồi ở trên giường sắp xếp đồ ngủ của mình, nghe nói Tuyết Miêu không có mang đồ ngủ, nhóc mập chia một bộ cho Tuyết Miêu.

Hoắc Chương giúp cậu nhóc mang theo hai bộ đồ ngủ khủng long nhỏ cùng kiểu, màu sắc không giống nhau, Hoắc Kiêu là màu xanh lam, cái đưa cho Tuyết Miêu là màu đỏ.

Sắp xếp xong hành lý, Hoắc Chương mở điện thoại ra ấn vào phòng phát sóng trực tiếp của mình, biết được vừa rồi lúc ở trên xe, phòng phát sóng trực tiếp của người lớn là độ yêu thích thấp nhất, Hoắc Chương đối diện với camera làm mặt quỷ.

[Chương Chương giả ngầu, khán giả không muốn xem, phiền camera nhắm ngay đứa trẻ.]

Hoắc Chương: “Tình yêu của mọi người đâu?”

[Tình yêu cũng sẽ chuyển dời!]

[Khinh! Nam minh tinh hai mươi bốn tuổi tranh sủng với đứa trẻ bốn tuổi!]

Hoắc Chương ỉu xìu trong chốc lát, sau đó rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp đi đến nhà vệ sinh, để lại hai bạn nhỏ ở trên giường nói chuyện thều thào với nhau.

Hoắc Kiêu không nói chuyện, cơ bản đều là Tuyết Miêu đang nói.

“Hôm nay vui quá.”

Hoắc Kiêu gật đầu, tỏ vẻ mình cũng rất vui vẻ.

“Bụng tớ có hơi đói rồi, chúng ta thu dọn nhanh xong rồi đi ăn cơm được không?” Tuyết Miêu gấp đồ ngủ khủng long nhỏ đặt ở bên cạnh gối.

Hoắc Kiêu nhảy xuống giường, tự mình mang giày, đưa tay về phía Tuyết Miêu.

“Chúng ta đi trước sao? Không đợi Hoắc Chương hả?” Tuyết Miêu hỏi.

Hoắc Kiêu gật đầu, kéo tay Tuyết Miêu đi ra ngoài nhà.

[Toàn bộ quá trình giao tiếp của hai đứa bé này không có chướng ngại, miệng thay thế điện tử không có đất dụng võ!]

[Dáng vẻ nắm tay cùng đi của hai bé cưng thật đáng yêu!]

[Phải làm bạn tốt cả đời đó nha~~~]

[Nhà tôi có một cặp song sinh, mỗi ngày đều đánh nhau, cả ngày đều chỉ biết hâm mộ đứa trẻ nhà người khác!]

Đi tới cửa sân, Tuyết Miêu hướng nhà vệ sinh nói bằng giọng trẻ con: “Anh Chương Chương, chúng em đi ăn cơm trước, anh ị xong nhớ phải rửa tay kỹ đó nha ~” 

Hoắc Chương: “...”

Trí nhớ của anh kém như vậy sao?

“Hai đứa biết đi như thế nào không?!” Hoắc Chương ở trong nhà vệ sinh lớn tiếng hỏi.

Ái chà, chỉ lo đói bụng muốn ăn cái gì đó thôi.

Tuyết Miêu đúng thật là không tìm được đường.

Cậu bé cúi mặt: “Chúng ta không tìm được đường, hay là chờ anh Chương Chương một chút đi.”

Hoắc Kiêu nhếch miệng, lộ ra nụ cười kiên quyết, kéo tay Tuyết Miêu đi ra ngoài.

Không phải là con đường nhỏ thôn quê thôi sao, nhóc biết rất rõ ràng.

Tuyết Miêu mềm mại kêu lên: “Anh Chương Chương, chúng em biết đường, chúng em đi trước đây!”

Ay ya...

Nhóc Long Ngạo thật thông minh.

Cùng một nhóm với nhóc Long Ngạo, cậu bé coi như là gà chó lên trời rồi.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play