Sau khi biết ước mơ của nhau, bọn trẻ dần thân với nhau hơn, Tuyết Miêu mời mọi người lần sau rảnh thì đến cô nhi viện chơi.

Bọn trẻ không biết cô nhi viện là gì, nhưng nghe nói ở đó có rất nhiều bạn nhỏ bị ba mẹ bỏ rơi giống như Tuyết Miêu vậy, bọn nhỏ bằng lòng sẽ chia sẻ đồ chơi và quà vặt cho các bạn nhỏ ở cô nhi viện.

Sau khi trả lời hết câu hỏi, mỗi đứa trẻ đều được thưởng một cây kẹo mút, thêm được giao tình khi cùng nhau ăn kẹo, quan hệ của bọn trẻ càng thân thiết hơn, trở thành bạn tốt của nhau.

Bảy giờ sáng tổ ghi hình đã đến, bọn trẻ dậy khá sớm, sau khi thân thiết với các bạn, sự sợ hãi đối với hoàn cảnh xa lạ cũng biến mất, bọn trẻ bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Dáng vẻ năm cái đầu nhỏ chụm lại ngủ cùng nhau trông cực kỳ dễ thương.

Năm phòng livestream, mỗi livestream đều quay cận cảnh vẻ mặt lúc ngủ của mỗi bé.

Tiểu Chanh Tử cuộn người lại thành một cục, hai tay ôm đầu gối, Ngư Ngư thì dang rộng tứ chi, ngủ rất tùy tiện, Leon thì ngửa đầu ngủ, miệng mở to.

Tuyết Miêu thì ngồi rất ngay ngắn, nếu không phải đang nhắm mắt, đầu nhỏ lắc lư qua lại theo chuyển động của xe, thì lúc nhìn qua còn tưởng rằng cậu bé không có ngủ.

Hoắc Kiêu bắt chéo chân, hai tay đút túi, cho dù là đang ngủ cũng vẫn là cậu nhóc ngầu nhất.

[Tám chữ số lượt xem online??!! Mọi người không cần đi làm sao?]

[Không xem bọn trẻ tôi thật sự khó để vượt qua một ngày gian nan này!]

[Vừa làm vừa chơi nhãn nhã.]

[Đồng nghiệp hỏi tôi, trẻ con ngủ thì có gì hay để xem? Xong bây giờ cậu ấy cũng mở cả năm tab lên, đồng thời hít cả năm nhóc!]

Đến điểm đích, bọn trẻ lần lượt tỉnh lại.

Sau khi xuống xe, bọn trẻ vui vẻ chạy về phía ba mẹ của mình.

Đặc biệt là Ngư Ngư, ở phía xa đã bắt đầu gọi: "Ba ơi..."

Cậu bé dang rộng hai tay, chạy như bay vào lòng của Dư Văn: "Ba ơi, con nhớ ba lắm đấy, nhớ đến mức ruột con sắp đứt rồi này. Ba, ba có nhớ con không ạ?"

Dáng vẻ thâm tình tha thiết giống như hai ba con bị thành phần ác độc chia cách mấy năm trời vậy.

[Lúc còn ở trên xe, tôi không nhìn ra Ngư Ngư nhớ ba như vậy.]

[Nhớ đến mức ruột sắp đứt là ví dụ gì vậy?]

[Có phải Ngư Ngư định nói hậu môn đứt đoạn không?]

[Lầu trên nói cái gì mà hậu môn đứt đoạn thế? Là ruột gan, chứ không phải hậu môn!]

(*) Ruột gan (肝肠), hậu môn (肛肠): Bà kia định ghi ruột gan nhưng ghi nhầm sang hậu môn.

[Kỹ năng diễn này, online rất tốt!]

[Con của đạo diễn, chính là khác biệt.]

Sau khi xuống xe, nhóc mập Hoắc Kiêu nắm tay Tuyết Miêu, bình tĩnh đứng ngay tại chỗ, sau khi nhìn thấy Hoắc Chương thì lạnh lùng ngoắc tay.

Mau đến đón chú.

Hoắc Chương: "..."

[Những bạn nhỏ khác nhìn thấy ba mẹ đều vui vẻ mà chạy lại, chỉ có nhóc mập là không, giống như ông già vậy.]

[Một kiến thức nóng, Tiểu Tiểu vốn là trưởng bối của Chiêu Chiêu.]

[Nhóc à, mập thành như vậy rồi, hay là mình vận động chút đi?]

[Tiểu Tiểu của chúng ta mập ở chỗ nào chứ? Chỉ là hơi tròn một chút thôi. (đầu chó)]

[Có thể nào đổi cho Tuyết Miêu một gia đình khác không, sợ thiên sứ nhỏ nhà tôi bị nhóc mập dạy hư mất. (đầu chó)]

Nhóc mập chưa kịp mở miệng gọi thì bị Hoắc Chương cắt ngang: "Đừng gọi tên của cháu."

Bão bình luận trong livestream đều gọi anh là Chiêu Chiêu, có người gọi anh là Chiêu Tài, em trai Chiêu, vô lý nhất là có người gọi anh là chú Chiêu, đều tại ông chú mập Hoắc Kiêu này.

Tất cả đều do nhóc mập ban tặng.

Nhân viên chương trình nói với Tuyết Miêu, người nhà tạm thời của cậu bé vẫn chưa đến, Hoắc Chương sẽ trở thành người nhà tạm thời của cậu bé, để cậu bé chung nhóm với Hoắc Chương và Hoắc Kiêu.

Tuyết Miêu nhìn Hoắc Chương, ngọt ngào nói: "Anh à, mấy ngày nay làm phiền anh rồi ạ." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Tuyết Miêu vừa nói xong, miệng nhỏ của Hoắc Kiêu chu lên một cái "xiu".

Nhóc mập chỉ Hoắc Chương, uốn nắn nói: "Chiêu Chiêu."

Sau đó cậu nhóc ấn đồng hồ, một giọng nói nam máy móc vang lên: "Không phải anh."

Tuyết Miêu là do cậu nhóc dẫn đến, phải gọi Chiêu Chiêu cùng với cậu nhóc.

Hoắc Chương ngay tức khắc hiểu được ý của nhóc mập, nhưng anh ấy ỷ vào việc nhóc mập nói chưa rành rỏi, véo mặt nhóc mập: "Nói gì vậy, nghe không hiểu."

Sau đó nhìn Tuyết Miêu: "Miêu Miêu ngoan, đi theo anh nào."

Nhóc mập tức đến chống nạnh, đồng hồ điện tử nói thay cậu nhóc: "Không biết lớn nhỏ!"

[Hahaha, nhóc mập nhà ta tìm cho Chiêu Chiên một trưởng bối bốn tuổi.]

[Tôi cảm thấy nhóc mập không vấn đề gì, bạn của chú mặc dù mới bốn tuổi, nhưng cũng là trưởng bối (fan của Chiêu Chiêu tha mạng!)]

[Bốn chữ kính già yêu trẻ này, nhóc mập chiếm hết hai vế.]

[Chú của bạn cũng là chú, Chiêu Chiêu, mau đến trước cửa siêu thị lắc cho hiểu nào.]

Tuyết Miêu có chút khó xử.

Cậu bé nghe hiểu, Hoắc Kiêu bảo cậu bé gọi Hoắc Chương là Chiêu Chiêu, không được gọi anh.

Nhưng, cậu bé là một bạn nhỏ rất lễ phép, không được tùy ý gọi người khác.

Đứa trẻ bốn tuổi chau mày, nắm chặt ngón tay.

Cậu bé rất do dự.

Ngừng lại rất lâu, Tuyết Miêu ngây thơ non nớt nói: "Tớ gọi là anh Chương Chương, có được không?"

Vừa không cãi lại mệnh lệnh của nhóc Long Ngạo, lại vừa lễ phép.

Vẹn cả đôi đường.

Nhóc mập suy nghĩ, chu miệng, rồi gật đầu.

Tuyết Miêu mỉm cười, nói với Hoắc Chương: "Anh Chương Chương, chào anh, em là Tuyết Miêu."

[Cảm giác như đang gọi anh bạch tuộc. (không phải)]

[Ahhh, Tuyết Miêu và Tiểu Tiểu không phải đã trở thành SpongeBob và Patrick Star rồi sao!]

[Nhóc mập biết thì sẽ muốn đánh người!]

[Chỉ có tôi nghe thành túi bẩn sao?]

[Mấy người quá đáng quá đi, còn tôi chỉ muốn hahahaha!]

Sau khi các khách mời đều đã xuống xe, tổ camera tụm lại với nhau ngồi ở khoảng trống trước bãi cỏ.

Lý Diệc Thiến nhỏ giọng hỏi con trai: "Leon, con làm sao biết được ve chai có thể kiếm được tiền vậy?"

Mặc dù cô nuôi con một mình, nhưng cô chắc chắn, con trai sẽ không tiếp xúc đến những kiến thức như ve chai, Leon không chỉ biết được lon đồ uống có thể bán kiếm tiền, còn biết được bìa cứng và chai nhựa có giá rất cao.

Leon đặt túi của mẹ trên hành lý, một mình đẩy hành lý, nhân lúc tổ chương trình không chú ý, nói nhỏ: "Bà nội nói đó ạ, sau này nếu con không chăm chỉ học tập thì chỉ có thể đi nhặt ve chai thôi."

Leon rất có ý thức nguy hiểm.

Tìm hiểu kiến ​​thức nhặt ve chai sớm để chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp.

Cameraman đi lại, Lý Diệc Thiến mím môi, đi theo sau con trai, cũng không hỏi tiếp nữa.

Năm đứa trẻ và người nhà xếp thành một hàng ngay tại khoảng trống, nhân viên chương trình tuyên bố: "Các cục cưng ơi, chúng ta sẽ ở tại đây ba ngày, phải giúp các bác nông dân ở đây làm việc. Nơi này có trời xanh mây trắng, còn có rất nhiều động vật nhỏ dễ thương, các con có vui không nào?"

Các bé trả lời với giọng điệu non nớt: "Vui ạ..."

"Bây giờ, các cô chú sẽ thu đồ chơi và quà vặt của các con." Nhân viên chương trình lại hỏi: "Các con có ý kiến gì không?"

[Tổ chương trình là ma quỷ à? Vừa khiến cho các bé trả lời vui vẻ thì sắp thu đồ chơi và quà vặt.]

[Gây chuyện gây chuyện!]

[Tôi xem xem ai sẽ khóc nhè nào, bạn nhỏ nào khóc nhè thì cứ gửi cho tôi, tôi dỗ xong thì trả lại]

Nghe nói đồ chơi và quà vật sẽ bị thu đi, Ngư Ngư lập tức ôm chặt cặp sách nhỏ của mình.

Hoắc Kiêu nắm tay Tuyết Miêu, ưỡn bộ ngực nhỏ.

Chú không chơi đồ chơi, không đem một món nào hết.

Đồ chơi của Tuyến Miêu vốn cũng không nhiều, cậu bé chỉ đem một chú thỏ nhung, chú thỏ nhung này là được các dì trong cô nhi viện tặng sau khi tổ chương trình chọn cậu bé đi quay.

Tiểu Chanh Tử mang theo máy xúc mà nhóc thích nhất.

Cậu bé nhút nhát nhìn Thanh Lục một cái, sau đó cúi đầu.

Trên đầu của bọn trẻ bị một đám mây mù che phủ.

Leon là người đầu tiên giơ tay.

Bọn trẻ nhìn cậu nhóc với ánh mắt cầu cứu, hy vọng Leon có thể thuyết phục tổ chương trình, đừng thu tất cả, để lại một món thôi cũng được.

Sau khi bị điểm danh, cậu nhóc lớn tiếng hỏi: "Chú ơi, mức độ yêu thích trong phòng livestream của con xếp thứ mấy ạ?"

"Có xếp thứ nhất không ạ?!"

[Cái này… tôi cứ tưởng câu hỏi của cậu bé sẽ liên quan đến đồ chơi và quà vặt chứ?]

[Tôi cũng vậy.]

[Leon: Tâm tư của trẻ con là thứ mà mấy người lớn đáng ghét như mọi người có thể đoán trúng sao?!]

Nhân viên chương trình cũng ngơ ngác, đồ chơi yêu thích sắp bị thu mất, không phải nên khóc thút thít không muốn rời xa sao?

Tại sao lại quan tâm đến mức độ yêu thích trong phòng livestream?

Tâm sự nghiệp của bọn trẻ lần này có hơi vững.

Nhân viên chương trình cười nói: "Con không phải xếp thứ nhất."

Bọn trẻ đều nhìn về phía nhân viên chương trình, tranh nhau hỏi: "Vậy ai xếp thứ nhất ạ?"

Nhóc mập ưỡn ngực, còn là ai được nữa.

Đương nhiên là chú rồi.

Chú thông minh như vậy, đẹp trai như vậy, không đứng thứ nhất thì không còn gì để nói nữa.

Hoắc Kiêu nhìn Tuyết Miêu bị mình nắm tay, Tuyết Miêu có lẽ sẽ đứng thứ hai, mặc dù cậu bé không ngầu, nhưng rất dễ thương.

"Không nói cho các con đâu!" Đây là show giải trí đáng yêu của bọn trẻ, không phải show cạnh tranh, bọn trẻ tập trung đáng yêu là được, tổ chương trình vô tình khơi màu ý thức cạnh tranh của đám trẻ, hơn nữa vấn đề này người lớn đều biến được, trên mạng đều có số liệu cả.

"Được rồi, nếu không có ý kiến gì thì các cô chú bắt đầu thu đồ chơi và quà vặt đây."

Người lớn mở hành lý ra, thu hết đồ chơi và quà vặt của các bé.

Tuyết Miêu giao thỏ nhung của mình ra, cậu bé không có quà vặt, ngoan ngoãn nhìn quà vặt của các bạn bị thu đi.

Hoắc Kiêu nhân lúc người lớn không đề phòng, lén nhét hai viên kẹo sữa vào trong túi quần.

Tay cậu nhóc mặc dù ngắn, nhưng tốc độ rất nhanh, không bị cháu trai lớn phát hiện.

Camera nhắm chuẩn vào Hoắc Kiêu, bắt được quá trình hành động của cậu nhóc.

[Lại đến rồi, giấu xong cà rốt ớt xanh, nhóc mập lại bắt đầu giấu kẹo sữa rồi!!]

[Xuỵt, mọi người nhỏ tiếng thôi, nhóc mập nhà chúng ta không cần mặt mũi nữa sao?]

[Tiểu Tiểu: Mặt mũi là gì, có ngon bằng kẹo sữa không?]

Hoắc Chương cuối cùng cũng phát hiện hành động giấu kẹo của Hoắc Kiêu.

Anh giơ tay ra, để trước mặt nhóc mập: "Tiểu Tiểu, tự giác giao kẹo ra đây, lúc nãy cháu đã đếm rồi, số lượng không đúng."

Nhóc mập chu miệng "xiu" một tiếng.

Giả vờ không nghe hiểu.

Lúc nãy cậu nhóc lấy kẹo sữa, cháu trai lớn không hề chú ý đến.

Chắc chắn là đang lừa nhóc.

Hừ, coi nhóc là đứa trẻ ba tuổi à.

Hoắc Chương thấy chú nhỏ nhà mình không động đậy gì hết thì nhìn về Tuyết Miêu: "Miêu Miêu, em có nhìn thấy Tiểu Tiểu giấu kẹo ở đâu không?"

Tuyết Miêu đương nhiên nhìn thấy rồi.

Nhóc Long Ngạo giấu hai viên kẹo sữa, một viên trong lòng bàn tay, một viên trong túi quần.

Long Ngạo Thiên trong sách rất hẹp hòi, thường hay ghi thù, từng có bia đỡ đạn cố ý làm bẩn giày của cậu, cậu liền chặt luôn chân của bia đỡ đạn.

Tuyết Miêu không dám nói, sợ nhóc Long Ngạo lớn lên sẽ gọt miệng cậu bé.

Miệng bị gọt rồi thì làm sao ăn cơm được, vậy chẳng phải sẽ bị đói chết sao.

Tuyết Miêu "xuỵt" một tiếng rồi ngậm chặt miệng, ngậm rất chặt.

Sợ phẩm chất thành thật sẽ chiếm thượng phong, không cẩn thiệt tiết lộ bí mật của nhóc Long Ngạo trước công chúng.

Nhóc mập vênh mặt, vẻ mặt rất kiêu ngạo.

Không hổ là cậu bé mà cậu nhóc nhìn trúng, dáng vẻ thề chết cũng phải giữ bí mật của cậu bé trông rất trung thành.

Tình cảm giữa bọn trẻ, rất tuyệt vời.

Hoắc Chương híp mắt, áp dụng chính sách uy hiếp: "Nếu không tự mình lấy ra thì cháu soát người đấy nhá!"

Đứa trẻ bốn tuổi có thông minh đến mấy, thể lực cũng cách rất xa so với người lớn.

Theo lời nói cứng rắn của Hoắc Chương, nhóc mập sẽ bị soát người trước mặt mọi người, sau đó mất hết thể hiện.

Chú không thể mất thể diện được.

Cháu trai lớn quá mức gian xảo, nhóc mập lúc này thua đậm.

Nhóc mập nhếch môi, định làm ra dáng vẻ cool ngầu để hóa giải bầu không khí lúng túng.

Bỗng nhiên, Tuyết Miêu tiến lên một bước, vạch bàn tay đang nắm kẹo sữa của Hoắc Kiêu ra.

Nhóc mập bất ngờ mở tròn mắt, Tuyết Miêu thấy mình đã thua rồi, liền tạo phải theo cháu trai lớn.

Hừ, mèo đầu tường.

Tức quá.

Nhóc Long Ngạo chưa kịp chu miệng thì đã có một viên kẹo được nhét vào miệng cậu nhóc.

Hương sữa ngọt ngào.

Hai mắt của nhóc mập Hoắc sáng long lanh.

Thì ra là phe mình à.

Hoắc Kiêu móc viên kẹo trong túi quần ra, sau khi bóc vỏ thì đút vào miệng Tuyết Miêu, sau đó nhếch môi, lộ ra nụ cười xấu xa đắc ý với Hoắc Chương.

Trên mặt hai đứa trẻ tràn đầy nụ cười thắng lợi.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play