Trong khi bọn trẻ đang trò chuyện về ước mơ của chúng, thì các phụ huynh đang xem phát sóng trực tiếp trên TV trong một chiếc xe khác.

Hội người lớn bị những câu nói ngây thơ của mấy bé chọc cho cười không ngớt.

"Quao, Tiểu Tuyết Miêu ấm áp quá, chủ động đưa lon nước cho Tiểu Chanh Tử nữa." Nhìn thấy Ngư Ngư làm cho Tiểu Chanh Tử khóc, Dư Văn thấy hơi ngại: "Thanh Lục, Tiểu Chanh Tử thật là mềm mại đáng yêu, còn rất ngây ngô nữa."

Thanh Lục nhìn màn hình, chặc lưỡi nói: "Ôi, sao lại khóc nữa rồi? Ban nãy trước khi lên xe đã khóc một lần rồi đấy."

"Trẻ con ở tuổi này khóc là chuyện bình thường mà." Mẹ của Leon - Lý Diệc Thiến an ủi Thanh Lục.

Thanh Lục cau mày, giọng điệu không vui nói: "Là con trai mà, bốn bé kia không ai khóc cả."

Lý Diệc Thiến cũng nghẹn lời, liền quay người đi, không nói nữa.

Thanh Lục quay sang nhân viên công tác hỏi: "Có thể gọi điện thoại cho bé được không?"

Dư Văn cười nói: "Gọi điện thoại rồi nói được gì chứ? Đây đang là phát sóng trực tiếp đó."

Vì để giữ hình tượng một người cha tốt, không thể tức giận hay phê bình nên gọi điện thoại cũng chẳng ích gì.

Thanh Lục nhận ra mình hơi thất thố nên cười cười để làm dịu bầu không khí: "Cũng đành vậy, tại tôi hơi lo lắng một chút. Hoắc Chương, nhà các anh dạy bé như thế nào vậy, Tiểu Tiểu rất thông minh nha. Đạo diễn Dư, Ngư Ngư cũng rất ngoan, khả năng thích nghi rất tốt, sau này tôi nhất định phải xin hai người chút ít kinh nghiệm."

Hoắc Chương bình tĩnh trả lời: "Tôi chưa từng dạy Tiểu Tiểu."

Anh ấy chỉ là cháu trai lớn của Tiểu Tiểu, vậy nên không có tư cách dạy ngược lại trưởng bối của mình.

Dư Văn cũng mỉm cười và nói: "Thông thường đều là mẹ dạy dỗ con cái."

[Tôi cảm thấy Tiểu Chanh Tử rất dễ thương, mềm mại và đáng yêu nữa, ánh mắt chán ghét của Thanh Lục là sao vậy? Thôi bỏ đi, tôi vẫn nên quay về phòng livestream của mấy bé vậy, lần đầu tiên không muốn xem trai đẹp.]

[Đối với một đứa trẻ bốn tuổi đã bị tách khỏi ba mẹ, phản ứng của Tiểu Chanh Tử như vậy mới là bình thường đó.]

[Lầu trên ý là nói mấy bé khác không bình thường phải không?]

[Đúng là có hơi như vậy thật, đặc biệt là nhóc mập, thông minh quá sức tưởng tượng. Ngư Ngư là một đứa trẻ bao dung, Leon lại rất mạnh mẽ, còn Tiểu Tuyết Miêu là một thiên thần nhỏ có trái tim ấm áp.]

[Chắc là Tiểu Chanh Tử có hơi ngượng ngùng thôi.]

Sau khi các bé tập hợp lại với nhau, các phòng livestream đều phát cùng một nội dung, có thể nhìn ra ngay được mức độ yêu thích cao thấp thế nào.

Hoắc Kiêu được công nhận là đứa trẻ có tính giải trí nhất, tổ đạo diễn vốn dĩ cho rằng mức độ yêu thích của phòng livestream của Hoắc Kiêu sẽ dẫn đầu, bỏ xa mọi người, không ngờ rằng Tuyết Miêu cũng vô cùng được yêu thích, không hề kém cạnh Hoắc Kiêu, mức độ yêu thích của phòng livestream của hai cậu bé dường như là có loại xu hướng ngang bằng nhau.

"Mọi người có nghĩ rằng trong số những đứa trẻ này thì Tuyết Miêu là đẹp nhất không?" Một nhân viên công tác hỏi.

Dáng vẻ mấy bạn nhỏ khác đều đáng yêu nhưng Tuyết Miêu vẫn là nổi bật nhất.

Da của cậu bé trắng mịn như ngọc bích trơn bóng, đôi mắt to lúc nào cũng trong trẻo và sáng ngời như hai quả nho, lông mi thì vừa dài vừa dày, đẹp tựa như một tiểu tinh linh vậy.

Cũng không biết tại sao một đứa trẻ như vậy lại bị bỏ rơi.

Đạo diễn gật đầu: "Đúng vậy, từ lần đầu tiên gặp thì tôi đã nhìn trúng cậu bé rồi, sau này hãy cắt ghép nhiều phân đoạn của cậu bé hơn."

Tin rằng không bao lâu nữa những người muốn nhận nuôi cậu bé sẽ thi nhau đập cửa cô nhi viện cho xem.

~

Trên xe, lời tuyên bố phạm pháp của nhóc mập đã làm cho mấy đứa trẻ khác vỡ mộng.

Leon rất tức giận: "Đều không thể bán được, vậy em nói thử xem làm gì thì mới kiếm được nhiều tiền?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Mặt nhóc mập không chút cảm xúc liếc nhìn Leon một cái, sau đó cúi đầu nghịch nghịch đồng hồ điện tử.

Tuyết Miêu mím môi, cậu bé cũng muốn biết Long Ngạo Thiên được định sẵn sẽ trở thành người giàu nhất cả nước này kiếm tiền như thế nào.

Trong sách có nói gia tộc họ Hoắc có gia nghiệp khổng lồ, sau khi ông nội Hoắc qua đời, đám con cháu của ông bắt đầu tranh giành tài sản thừa kế.

Ba mẹ của Hoắc Kiêu đều là nhà nghiên cứu, đam mê nghiên cứu kỹ thuật, hoàn toàn không hiểu mấy loại quan hệ ngấm ngầm đấu đá, lừa gạt lẫn nhau của giới nhà giàu.

Cuối cùng, ba mẹ của Hoắc Kiêu đã lụi bại trong cuộc tranh giành tài sản của giới nhà giàu, phần lớn tài sản của nhà họ Hoắc bị đám thân thích chia năm xẻ bảy, cuối cùng ba mẹ Hoắc Kiêu chỉ nhận được một công ty công nghệ đang trên bờ vực phá sản. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sau khi lớn lên, Hoắc Kiêu dựa vào nỗ lực của chính mình, không chỉ sát nhập toàn bộ Hoắc thị, mà còn khiến nó ngày càng phát triển, giẫm nát những kẻ đã từng coi thường và xúc phạm mình ở dưới chân!

Tuyết Miêu vểnh hai cái tai nhỏ lên, đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm Hoắc Kiêu.

Đối với người muốn kiếm nhiều tiền như Tuyết Miêu mà nói thì ước mơ của Hoắc Kiêu có ý nghĩa tham khảo vô cùng quan trọng.

Leon cũng nhìn chằm chằm vào Hoắc Kiêu, mũi hếch lên.

Nhóc muốn xem xem đứa nhóc mập chuyên phá đám này rốt cuộc có ước mơ gì tốt đẹp hơn.

Ngư Ngư ngơ ngác nhìn Leon rồi lại nhìn Hoắc Kiêu, không hề cảm nhận được mùi thuốc súng giữa hai đứa trẻ kia.

Tiểu Chanh Tử bấu chặt ngón tay, sợ bọn họ đánh nhau.

Trước ánh mắt của mọi người, nhóc mập nghịch nghịch chiếc đồng hồ điện tử hai lần, sau đó, một giọng nam máy móc quen thuộc vang lên.

"Cách em kiếm được nhiều tiền là… kế, thừa, gia, nghiệp!"

Nhà họ Hoắc là nhà giàu có tiếng, nhóc mập không cần phải làm gì cả, chỉ cần kế thừa gia nghiệp thôi cũng có thể kiếm được số tiền mà người bình thường cả đời cũng không kiếm được.

Ước mơ này quả thực có thể kiếm tiền nhưng không thể bắt chước làm theo được.

Nhưng mà, sao lại nghe có vẻ hơi sa đọa.

[Chỉ như vậy thôi sao?????]

[Nói thật với mọi người là trước khi nhóc mập lên tiếng tôi thậm chí còn hơi sốt ruột.]

[Tôi bị nhóc mập chọc cho cười chết mất thôi, còn tưởng rằng nhóc sẽ tiếp tục phát biểu mấy cái lý luận cao thâm, chăm chỉ làm giàu gì đó... là kỳ vọng của tôi quá cao rồi!]

[Rốt cuộc thì trẻ con vẫn là trẻ con thôi!]

[Ha ha ha ha ha ha, tôi xem mà thấy vừa thương vừa mắc cười!]

Chỉ trong nháy mắt mà trên màn hình tràn ngập bão bình luận.

Tuyết Miêu vô cùng thất vọng, dùng đôi tay nhỏ bé chống cằm: "Tớ không có gia nghiệp gì, cả ba mẹ tớ cũng không có, ước mơ này không phù hợp với tớ."

Cậu bé nhìn lên bầu trời một góc 45 độ, bày ra vẻ mặt bánh bao ỉu xìu.

Trông dáng vẻ vô cùng ngây thơ và đáng yêu, giống y như ông cụ non vậy.

Tiểu Chanh Tử hỏi: "Ba mẹ của cậu đâu?"

Tuyết Miêu: "Không biết nữa, khi tớ còn rất nhỏ, lúc đó mắt thậm chí còn chưa mở lên được thì họ đã đưa tớ đến trước cửa của cô nhi viện rồi bỏ đi."

Khi nghe thấy người bạn tốt của mình bị ba mẹ bỏ rơi, mắt của người có khả năng cảm thông sâu sắc như Tiểu Chanh Tử lại rơm rớm nước mắt, cậu bé nói: "Cậu không buồn sao?"

Tuyết Miêu hỏi lại: "Tại sao tớ phải buồn chứ?"

Cậu bé mở to mắt, cảm thấy rất không hiểu.

Ngư Ngư hỏi với giọng điệu ngọt ngào: "Bởi vì cậu bị ba mẹ bỏ rơi đó?"

Một đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi lẽ nào không nên buồn sao?

Nếu nhóc là người bị bỏ rơi, chắc chắn nhóc sẽ khóc nguyên một tuần, à không, phải khóc một tháng, khóc suốt đời luôn.

Nói tới đây, ngay cả nhóc mập vẫn luôn kiêu ngạo cũng quay đầu lại, vụng vụng về về lấy khăn giấy từ trong túi ra, chuẩn bị sẵn sàng cho thời khắc đó.

Một đứa trẻ bốn tuổi thì cứ khóc thôi, không có tội gì cả.

"Tớ lại không quen biết họ, tớ không buồn chút nào cả." Tuyết Miêu cười ngọt ngào.

Cậu bé duỗi ngón tay nhỏ múp míp ngắn ngủn chỉ ra ngoài cửa sổ: "Nếu mấy người qua đường đó rời bỏ các cậu, các cậu có buồn không?"

Mấy đứa trẻ thi nhau lắc đầu.

Ngư Ngư: "Nhưng chính ba mẹ cậu đã bỏ rơi cậu mà?"

Tuyết Miêu: "Cho dù là ba mẹ thì tớ cũng đâu có quen biết họ chứ."

Đối với Tuyết Miêu thì người ba người mẹ mà cậu bé chưa từng gặp qua cũng chỉ là hai người xa lạ, sự rời đi của những người không quen biết đó cũng không liên quan gì đến mình cả.

Giọng của cậu bé còn non nớt, lời nói ra líu lo như trẻ con: "Tớ vừa hiểu chuyện vừa đáng yêu, sau này tớ sẽ kiếm được thật nhiều thật nhiều tiền!"

"Tớ tốt như vậy, để lỡ mất tớ thì họ mới là người chịu thiệt thòi!"

"Không phải họ mới là người nên buồn sao?"

Cậu bé chẳng để tâm việc bị bỏ rơi chút nào, điều làm cậu bé phiền lòng lúc này đây chỉ là đang thiếu một con đường làm giàu mà thôi.

"Tuy không có ba mẹ nhưng tớ có rất nhiều cô chú." Tuyết Miêu xòe bàn tay đếm thật kỹ các nhân viên đã chăm sóc mình ở cô nhi viện.

Trong lòng cậu bé thì các cô các chú ấy còn thân thiết hơn cả ba mẹ ruột.

[Cười cười một hồi thì khóc luôn rồi.]

[Một đạo lý sâu sắc như vậy, vậy mà lại nghe được từ một đứa trẻ mới bốn tuổi.]

[Cười chết mất, tự mình khen mình hiểu chuyện luôn!]

[So với Tuyết Miêu thì ít nhất tôi còn có một gia đình trọn vẹn, không biết mỗi ngày tôi còn oán trách cái gì nữa chứ?!]

[Cậu bé thật là giỏi, quả nhiên trí tuệ của trẻ con là do trời ban cho mà, chúng ta chỉ cần lặng lẽ quan sát là được.]

[Một đứa trẻ lạc quan, vui vẻ, rạng rỡ, ấm áp như ánh nắng mặt trời vậy, tôi rất thích.]

[Mỗi ngày yêu quý bản thân mình hơn một chút, đừng quan tâm đến ánh mắt ​​​​của người khác!]

Người dẫn chương trình theo dõi toàn bộ quá trình vừa rồi cũng rưng rưng nước mắt.

Các bé bàn luận gần xong thì người dẫn chương trình lại xuất hiện: "Mấy cục cưng ơi, các con đã thảo luận xong chưa?"

Năm nhóc tì đồng thanh nói: "Thảo, luận, xong, rồi, ạ!"

Người dẫn chương trình: "Tốt lắm, bây giờ các con hãy nói cho chú nghe ước mơ của các con nhé."

Ngư Ngư là người giơ tay đầu tiên, cậu bé nói: "Ước mơ của con là trở thành nhân viên giao hàng! Sau này con muốn đi, giao, hàng!"

Tuyết Miêu ngẩng mặt lên nói: "Nghe có vẻ là một nghề rất ngầu nha."

Lương của nhân viên trong cô nhi viện cũng không cao, hơn nữa lại có nhiều nhân viên trung niên và lớn tuổi nên hầu như không có ai đặt mua hàng cả.

Tuyết Miêu không biết người giao hàng là làm việc gì.

Đối với Tuyết Miêu thì những thứ vượt quá khả năng lý giải của cậu bé đều sẽ rất lợi hại.

Ngay sau đó, Tiểu Chanh Tử cất giọng lí nhí nói: "Ước mơ của con là trở thành nhân viên cứu hộ."

Tuyết Miêu: "Quao, còn lợi hại hơn nữa!"

Mấy chuyện cứu người gì đó, siêu ngầu luôn.

Leon khoanh hai tay lại, vênh mặt đắc ý nói: "Ước mơ của con là… làm làm làm làm…"

Cậu nhóc cố ý dừng lại một chút, đợi cho ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình và làm cho ai nấy cũng vô cùng tò mò thì mới nói ra từng chữ một: "Làm một nhân, viên, nuôi, gấu, trúc!"

Tuyết Miêu kêu lên đầy kinh ngạc.

Thật không thể tin được, ước mơ này làm cho mấy đứa trẻ kia vô cùng bất ngờ.

[Mấy bé này ai cũng rất có dáng vẻ đầy chí khí nhỉ?]

[Nhân viên giao hàng và nhân viên cứu hộ cũng có thể lấy làm ước mơ được sao??? Đây chính là đứa trẻ được nuôi dạy trong gia đình trí thức sao??!!]

[Tại sao không thể ước mơ trở thành nhân viên giao hàng và nhân viên cứu hộ chứ, chẳng lẽ ước mơ mà còn có phân biệt cao thấp sao??!!]

[Cười chết tôi, người muốn làm nhà khoa học với người muốn làm chủ tịch nước giờ đang vặn ốc vít trong xưởng.]

[Nghề nghiệp còn không phân biệt sang hèn, càng huống chi là ước mơ!]

[Kiếm được thật nhiều tiền là ước mơ của tôi khi trưởng thành.]

[Nhân viên nuôi gấu trúc rất tuyệt luôn đó, còn có thể vuốt ve gấu trúc mỗi ngày nữa.]

Tuyết Miêu lắc đầu đầy cảm thán: "Nhân viên nuôi gấu trúc, quá là thú vị luôn!"

Nhóc mập nghịch đồng hồ điện tử hai lần, giơ bàn tay mập mạp nhỏ nhắn ra, đưa đồng hồ đến bên tai Tuyết Miêu: "Có cái gì thú vị vậy?"

Cậu bé này sao nghe cái gì cũng cảm thấy lợi hại với thú vị vậy.

Âm thanh của đồng hồ rất nhỏ, vừa hay chỉ đủ mình Tuyết Miêu nghe thấy.

Tuyết Miêu cũng dùng tay làm thành một cái loa, thấp giọng nói nhỏ với Hoắc Kiêu: "Đương nhiên là thú vị rồi, tớ còn chưa từng nhìn thấy gấu trúc nữa đó?"

Trẻ em trong cô nhi viện bình thường sẽ không ra ngoài, vì vậy mấy cái như sở thú, công viên giải trí hay thủy cung gì đó trong truyền thuyết chỉ có thể thấy qua phim hoạt hình và truyện tranh thôi.

Một tháng sau khi cậu bé được nhận nuôi, ba mẹ nuôi cũng không đưa cậu bé ra ngoài chơi.

Trong mắt Tuyết Miêu thì gấu trúc là loài vật chỉ có trong truyền thuyết.

Lần này đổi lại là nhóc mập rất kinh ngạc, vậy mà có người chưa từng nhìn thấy gấu trúc sao.

Nhưng mà Tuyết Miêu cũng trắng trẻo, mập mạp, còn dễ thương hơn cả gấu trúc nữa.

Loay hoay một hồi thì nhóc mập lại áp đồng hồ vào tai Tuyết Miêu lần nữa: "Ở nhà tớ có gấu trúc, tớ có thể cho cậu ôm." 

Đôi mắt to tròn của Tuyết Miêu sáng rực, trong lòng tràn đầy mong đợi nhìn Hoắc Kiêu.

Đúng là Long Ngạo Thiên, vậy mà còn nuôi được gấu trúc tại nhà.

Thật sự là quá đỉnh!

Làm đàn em của Long Ngạo Thiên được hưởng thật nhiều lợi ích.

Người dẫn chương trình và những đứa trẻ khác còn nói gì đó nhưng Tuyết Miêu đều không nghe lọt nữa, trong mắt chỉ toàn là Hoắc Kiêu.

Ba chữ "ôm gấu trúc" trong đầu không ngừng truyền đi tín hiệu.

Nhóc mập ưỡn ngực lên, khuôn mặt mập mạp ngẩng cao.

Cuối cùng thì người được Tuyết Miêu ngưỡng mộ nhất vẫn là mình!

[Tôi sợ thật rồi, thì ra nhóc mập còn có thể dùng máy thay thế miệng để nói nhỏ sao.]

[Tôi thực sự muốn biết hai bé đang nói cái gì quá??!!]

[Người dẫn chương trình à, nhanh đi nghe lén đi!!!]

[Trẻ em mà nói nhỏ sẽ bị hôn lên má đó, mau đưa hai đứa nhỏ này cho tôi, tôi sẽ hôn lần lượt từng bé một!!]

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play