Nhóc mập thò cánh tay mập mạp ra, chọc chọc vào chiếc ghế an toàn cho trẻ em, rồi lại chỉ chỉ vào hàng cuối cùng.
Nhân viên công tác nhìn cái là hiểu, liền đẩy ghế an toàn cho trẻ em xuống hàng cuối cùng.
[Khổ thân nhóc mập ghê á, Chiêu Chiêu không cho nhóc dẫn bảo mẫu theo nên chỉ có thể ra dấu bằng tay, ể, đừng nói là nhóc mập phải khoa chân múa tay hết cả một mùa đấy nhé, cười ẻ!]
[Học thủ ngữ trong show thiếu nhi]
[Tôi là người mới, xin hỏi Chiêu Chiêu là ai vậy ạ?]
[Mấy ní nào không hiểu thì đợi tẹo nữa xem là hiểu liền nè, mấy ní không cười lăn cười bò thì coi như tui thua!]
Bởi vì Tiểu Chanh Tử khóc chảy cả nước mũi, thế nên cậu bé đã trở thành cậu học sinh nhỏ không có khí khái đàn ông nhất, nhóc mập ngầu lòi thoải mái chia cho cậu một nửa Tuyết Miêu.
Ở hàng ghế cuối, Tuyết Miêu bị bế ra ngồi ở giữa, nhóc mập và Tiểu Chanh Tử ngồi hai bên.
Thắt xong dây an toàn thì đoàn người cũng bắt đầu khởi hành.
Từ đây đến nông trại phải mất khoảng hai tiếng đi đường, những bạn nhỏ còn bé bỏng này vốn cũng chẳng được kiên nhẫn cho lắm, lúc ngồi xe rất dễ xảy ra tình trạng khóc lóc làm ồn, tổ chương trình đã chuẩn bị trước một vài những trò chơi hỏi đáp nho nhỏ.
Sau khi xe chạy đã dần ổn định, người dẫn chương trình cầm ống nghe lên hỏi: “Bay giờ chú muốn hỏi các con một câu hỏi, bạn nhỏ nào giơ tay trả lời thì đều có phần thưởng hết nha.”
Các khách mời nhỏ tuổi đều có vẻ khá lạnh lùng, sau khi người dẫn chương trình hỏi xong thì cũng chẳng có ai quan tâm tới.
Ngư Ngư và Leon đang chơi siêu nhân điện quang, nhóc mập Hoắc Kiêu đang nghịch đồng hồ điện tử, Tiểu Chanh Tử và Tuyết Miêu đã trở thành bạn tốt của nhau, hai đứa đang giới thiệu bản thân cho nhau nghe.
Người dẫn chương trình ăn quả bơ thì cũng không buồn phiền, mà còn tung đòn sát thủ, lấy từ trong túi một bọc đầy những cây kẹo mút màu sắc sặc sỡ.
“Chỗ này của chú có kẹo ngon ơi là ngon nè!”
“Bạn nhỏ nào trả lời tích cực thì đến lúc xuống xe còn được thưởng một cây kem nữa đấy nhé!”
Mấy đứa trẻ ngay lập tức bị thu hút, không có một đứa nhóc nào có thể chống cự lại được sự mê hoặc của kẹo ngọt và kem.
Người dẫn chương trình vừa nói xong, năm nhóc tì đã ngồi nghiêm chỉnh lại, Leon gào lên: “Chú ơi, chọn con nè, chọn con nè.”
Đến cả nhóc mập ngầu lòi nhất cũng buông chiếc đồng hồ điện tử trên tay xuống.
“Các bạn nhỏ, chuẩn bị xong chưa nào?” Người dẫn chương trình hỏi.
Năm nhóc tì đồng thanh: “Chuẩn, bị, xong, rồi, ạ!”
Người dẫn chương trình hỏi: “Vậy xin hỏi các bạn nhỏ, mai này khi đã lớn khôn các con có ước mơ là gì nào?”
Nghe câu hỏi xong, phản ứng của năm bạn nhỏ hoàn toàn khác biệt.
Tiểu Chanh Tử cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, nhóc mập Hoắc Kiêu ngửa khuôn mặt mũm mĩm lên trời, mặt đầy vẻ cao thâm khó lường, Ngư Ngư và Leon nhìn nhau một cái, cùng nắm chặt siêu nhân điện quang trong tay.
Tuyết Miêu nghiêng đầu, mặt đầy vẻ nghi ngờ nhân sinh giơ tay.
“Ồ, Tuyết Miêu đã có đáp án rồi sao, vậy Tuyết Miêu nói trước đi nào.”
Tuyết Miêu mím chặt môi, giọng nói non nớt vang lên: “Con không có câu trả lời ạ.”
“Hở? Không có đáp án thì sao con lại giơ tay nhỉ?” Người dẫn chương trình hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đỏ bừng, Tuyết Miêu nói nhỏ: “Con chỉ muốn hỏi xem, ước mơ là gì ạ? Ăn có ngon không ạ?”
Đứa bé nói đến chuyện ăn uống, sắp không kìm nổi nước miếng luôn rồi.
Chẳng trách Tuyết Miêu tưởng là đồ ăn, chủ yếu là vì người dẫn chương trình ngay từ khi bắt đầu đã dùng kẹo mút và kem để mê hoặc các bé.
Trong lòng Tuyết Miêu, ước mơ chính là kẹo mút, là kem và các loại đồ ăn ngon tuyệt vời khác.
[Đứa nhóc bốn tuổi này khum biết ước mơ là cái gì sao? Tuyết Tuyết khờ đáng iu ghê á.]
[Chắc là vì ở cô nhi viện không có cha mẹ dạy rồi, nhưng mà nhìn mấy nhóc còn lại trông cũng chẳng có vẻ gì là hiểu ước mơ là thứ gì cả.]
[Đám nhóc con mùa này hình như không thông minh lắm thì phải.]
[Lầu trên thì giỏi rồi, lầu trên á, 4 tuổi đã biết lái máy bay nè, 5 tuổi đã biết làm việc ở bên ngoài để nuôi ba mẹ mình nè.]
[Cái này bình thường mà, đứa cháu trai nhà tôi cũng 5 tuổi rồi, mà cũng có biết ước mơ là cái gì đâu.]
Người dẫn chương trình giải thích: “Ước mơ sao, đó là sau này lớn lên rồi thì muốn làm gì? Đó là sự mong đợi đối với tương lai, là mục tiêu mà chúng ta muốn cố gắng nỗ lực để hiện thực hóa nó, ví dụ, có bạn nhỏ muốn trở thành nhà khoa học sau khi lớn, lại có bạn muốn làm phi hành gia. Các bạn nhỏ có thể thảo luận với nhau một chút rồi nói với chú sau, được không nè?”
Năm nhóc tì đồng thanh: “Được ạ!”
Người dẫn chương trình lùi sang một bên, để các bạn nhỏ phát huy hết sức mình.
“Tớ muốn kiếm thật nhiều tiền.” Sau khi hiểu rõ ước mơ là gì, Tuyết Miêu vẫn là đứa nhóc đầu tiên lên tiếng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Cậu bé căng mặt, điệu bộ nghiêm túc thật thà trông cực kỳ đáng yêu.
Tuyết Miêu nói xong, Tiểu Chanh Tử liền vỗ tay đầy vẻ tán dương: “Đỉnh quá đi à!”
Leon quay đầu nhìn Tuyết Miêu, cậu nhóc tỏ vẻ thờ ơ: “Cái này thì có gì đỉnh đâu chứ, anh, anh còn biết làm thế nào để kiếm được thật nhiều tiền nữa cơ!”
Ngư Ngư cảm thấy khó lòng tin được, mắt cậu bé trợn to.
Hai bạn nhỏ này, thật là khác biệt, thật là đỉnh!
Trước đó giáo viên ở nhà trẻ đã từng hỏi cậu bé vấn đề này, ước mơ của các bạn học trong lớp đều là làm nhà khoa học, so sánh như thế, ước mơ làm nhà khoa học thật sự quá tầm thường rồi. ( truyện trên app T Y T )
Tiểu Chanh Tử cũng nhìn Leon và Tuyết Miêu đầy vẻ sùng bái.
Chỉ có nhóc mập là giữ nguyên khuôn mặt mập mạp bình tĩnh, im lặng nhìn đám nhóc tì đang ra vẻ.
Leon cất con siêu nhân điện quang đi, lấy ra một lon sữa hiệu Vượng Tử từ trong balo, cậu nhóc bật nắp lon màu đỏ: “Các em có biết không, đây là tiền cả đó!”
Tuyết Miêu nhẹ nhàng đáp lời: “Cái này thì em biết, trên thị trường có bán.”
Trước đây khi các tình nguyện viên đến thăm các bạn nhỏ trong cô nhi viện, các chú các dì đến nhận nuôi con trẻ, thi thoảng sẽ mang theo loại sữa bò ngọt ngào này.
Sữa bò ngọt kiểu này uống cực kỳ ngon.
Nhớ tới hương vị của lon sữa hiệu Vượng Tử, Tuyết Miêu lén nuốt một ngụm nước bọt.
Tiểu Chanh Tử và Ngư Ngư cũng gật đầu theo.
Leon xua xua tay, cậu nhóc tỏ vẻ trưởng thành rồi nói: “Cái mà anh nói tới không phải là lon sữa bò hiệu Vượng Tử này, mà là nắp lon.”
Nói xong, cậu nhóc mở nắp lon ra, uống một hơi hết sạch sữa.
Uống sữa xong, Leon giơ lon rỗng lên: “Ợ, cái mà anh muốn nói tới là cái lon này, ợ, lon rỗng có thể bán lấy tiền, ợ, một lon có thể bán được rất nhiều tiền, ợ!”
Nhìn Leon mồm đầy sữa bò đang ợ hơi, Hoắc Kiêu híp mắt, có hơi khinh thường cười nhạt một tiếng.
Tuyết Miêu lại hỏi: “Ý của anh là đầu tiên chúng ta đi mua sữa về uống, uống xong thì lại bán lon rỗng kiếm tiền?”
Vừa có thể uống được sữa bò thơm ngọt, lại vừa kiếm được tiền.
Chủ ý này cũng khá lắm đó chứ.
Tuyết Miêu mím môi, cậu bé nhìn Leon với ánh mắt sùng bái.
Bé con à, cậu mà làm thế này thật là sẽ lỗ vốn đấy.
Nhóc mập bên cạnh đã tính ra được mỗi lần Tuyết Miêu bán một cái nắp lon thì sẽ lỗ mất bao nhiêu tiền rồi.
Nhưng khổ nỗi không có phiên dịch, chỉ có thể bĩu môi trừng mắt.
“Nhưng, nhưng mà, mỗi ngày ba tớ chỉ cho uống hai lon sữa thôi, thế nên tớ cũng chỉ mua được có hai lon thôi à.” Ngư Ngư nhỏ nhẹ nói.
Tuyết Miêu cẩn thận suy tính lại: “Dạ dày của tớ tốt, một ngày có thể uống được bốn lon!”
Thật ra thì cậu bé có thể uống được nhiều hơn nữa, nhưng vẫn phải để bụng để ăn thêm cơm rau nữa chứ.
Tiểu Chanh Tử siết ngón tay, nhỏ giọng nói: “Ba không cho uống sữa ngọt, sẽ bị sâu răng.”
Ngư Ngư chỉ vào Tiểu Chanh Tử: “Ồ, thế thì cậu chẳng bao giờ kiếm được tiền đâu!”
Tiểu Chanh Tử bĩu môi, lại bắt đầu nước mắt lưng tròng: “Thế thì tớ là người nghèo sao?”
Ngư Ngư lại còn ngây ngô nói: “Đúng rồi đó.”
Thế là nước mắt của Tiểu Chanh Tử không kìm được nữa mà chảy dài bên má.
Các bạn nhỏ ở bên cạnh đều sững sờ, sao mà nói chuyện có chút xíu đã khóc rồi?
Chẳng có khí khái đàn ông tẹo nào.
Nhưng mà đáng thương quá.
Hai bạn nhỏ khác đồng loạt nhìn về tên đầu sỏ Ngư Ngư.
Ngư Ngư nghiêng đầu, không hiểu sao mọi người lại nhìn chằm chằm mình, bĩu môi nói ra câu quảng cáo kinh điển: “Còn nhìn tớ nữa, còn nhìn nữa thì tớ sẽ uống sạch mấy người các cậu luôn!”
Nhóc mập chầm chậm di chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Chẳng thể nào giao tiếp một cách bình thường được rồi…
Tuyết Miêu âm thầm kéo tay Tiểu Chanh Tử, cậu bé nhỏ nhẹ nói: “Tớ có thể chia cho cậu một lon.”
“Cảm ơn cậu nhé, Tuyết Miêu.” Tiểu Chanh Tử hít hít mũi, kiên cường lau đi nước mắt.
Nhóc mập mặt vô cảm day day huyệt thái dương, may mà cậu nhóc không nói được, cũng đỡ phải tham gia vào mấy cái chủ đề kỳ lạ này.
Leon lắc đầu: “Ngốc lắm, chúng ta không phải uống, cũng không phải đi mua luôn.”
“Thế thì chúng ta đi đâu tìm lon rỗng giờ?!” Ba đôi mắt của Tuyết Miêu, Tiểu Chanh Tử và Ngư Ngư đồng loạt nhìn Leon.
“Chúng ta đi nhặt á!” Leon kiêu ngạo lớn giọng: “Mấy cái lon kiểu này á, trong thùng rác có đầy!”
[Hầy, các bạn nhỏ như thế này là đang muốn kết bạn đi bới thùng rác hay sao!]
[Mấy nhóc đáng iu kiếm thật nhìu tiền!]
[Tổ chương trình vô lương tâm kia đừng nói là để mấy bé đi bới thùng rác thật đấy nhá?]
[Đến nhà dì mà bới nè mấy đứa, nhà dì không chỉ có nắp lon thôi đâu, còn có lon đồ uống nữa cơ! Đổi lại chỉ cần nhéo mặt mấy nhóc, rồi thơm thơm mấy cái là được nè!]
[Mấy bé cẩn thận nhe, khu bão bình luận có mấy ông kẹ đó!]
Tuyết Miêu bàng hoàng.
Hóa ra còn có thể nhặt miễn phí nữa, thế chẳng phải lời lắm luôn sao.
Tuyết Miêu giơ cánh tay nhỏ bé, vỗ tay cho phát ngôn tuyệt cà là vời của Leon.
“Bốp, bốp, bốp.”
Thật là tài giỏi quá đi!
Hoắc Kiêu: “…”
Ngư Ngư và Tiểu Chanh Tử bắt đầu khiêm tốn xin bí quyết học hỏi Leon về sáng kiến bới thùng rác, đặc biệt là Tiểu Chanh Tử, biết bản thân không phải trở thành người nghèo khổ, cậu bé lại càng học tập nghiêm túc hơn.
Tuyết Miêu nhìn trộm Hoắc Kiêu một cái, theo lý mà nói, nhóc Long Ngạo tài hoa kiệt xuất, trong đầu ẩn giấu vô số ý tưởng hay ho mới lạ, sao lại có thể không tài giỏi bằng Leon cơ chứ?
Hay là mình đã nhớ nhầm rồi, Leon mới là nhóc Long Ngạo.
Đang lúc Tuyết Miêu mơ hồ, bỗng nhiên, một giọng nam máy móc vang lên.
“Một nắp lon bán được một xu, bán mười cái mới mua được một cây kẹo mút! Tiền nhặt nhạnh cả một ngày trời còn chẳng đủ để ăn bữa cơm! Nếu mà đi nhặt nắp lon bán lấy tiền thì sau này sẽ nghèo đến chết mất thôi!”
Giọng nói ở đâu ra đây!
Tuyết Miêu quay đầu nhìn, giọng nói đó phát ra từ chiếc đồng hồ trên tay Hoắc Kiêu.
Hoắc Kiêu giơ cao đồng hồ, kiêu ngạo ưỡn ngực.
Chậc, nhóc mập không dẫn theo phiên dịch, cũng có thể ra vẻ như thế.
[Á đù, như này cũng được á hả?!!]
[Tôi đã bảo mà, nhóc mập của chúng ta không nói tiếng nào, hóa ra là giấu con bài tủ ở đây!]
[Ha ha ha, đậu má tui cười ẻ, cái này là đồng hồ điện tử thần kỳ của hãng nào thế, còn nói thay miệng được nữa cơ à!]
[Hồi nãy tôi còn lo nhóc mập không dẫn theo bảo mẫu thì sẽ phải dựa vào thủ ngữ để quay show, như này thì mẹ yên tâm được rồi!]
Sau khi nghe rõ tiếng nói của người máy, đám nhóc con chìm trong suy tư.
Các bạn nhỏ chẳng có khái niệm gì với tiền cả, nhưng vì có kẹo mút và cơm ăn làm vật tham chiếu, bỗng chốc hiểu ra ngay.
Số lượng nhóc con tích cực tham gia ý tưởng bới thùng rác bỗng chốc tụt đi một nửa, sự sùng bái với Leon cũng theo đó sụt giảm hẳn.
Leon không phục: “Thế em nói xem chúng ta kiếm tiền kiểu gì?!”
Hoắc Kiêu híp mắt, cả người tỏa ra khí chất bá đạo, khiến cho Tuyết Miêu bên cạnh cũng cảm thấy má tê rần.
Tuyết Miêu bỗng chốc hiểu ra, nhóc Long Ngạo đang muốn ra vẻ đây mà.
Nhóc mập chịu cái thiệt không thể mở miệng nói chuyện, cậu bé cúi thấp đầu làm gì đó với đồng hồ, giọng nam máy móc quen thuộc lại lần nữa vang lên: “Có thể nhặt thêm thứ khác để cùng bán.”
Leon không thể để nhóc mập không biết nói này cướp mất uy phong, nhân cơ hội nhóc mập đang cúi đầu gõ gõ lên khoảng trống trên đồng hồ, cậu nhóc lớn giọng nói: “À à, anh biết rồi, còn có thể nhặt thêm hộp carton! Nhặt cả bình nước nữa!”
“Lúc nhặt lon rỗng còn có thể nhặt thêm hộp carton và bình nước nữa là được rồi!”
Leon nói xong, Tuyết Miêu, Ngư Ngư và Tiểu Chanh Tử lại lần nữa ngước ánh mắt bái phục nhìn cậu nhóc.
“Hộp carton nửa cân một tệ, bán hai cân rưỡi chắc cũng đủ mua được một lon sữa hiệu Vượng Tử rồi.” Giọng nam máy móc khựng lại giây lát: “Cũng rẻ, không kiếm được nhiều tiền đâu!”
Nhóc mập cười khinh miệt, hai con mắt sáng lấp lánh, lộ rõ vẻ coi thường.
Leon rất tức giận, hai tay chống nạnh: “Thế em nói xem cái gì thì đắt?! Cái gì mới kiếm được nhiều tiền nào!”
Bốn nhóc tì yên lặng nhìn nhóc mập cúi đầu gõ gõ đồng hồ, trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người, cậu bé cố ý gõ thật chậm, sau một phút, giọng nói máy móc kia lại vang lên.
“Nắp cống.”
“Dây cáp.”
Tuyết Miêu gãi gãi mặt, nắp cống và dây cáp là cái gì ấy nhỉ, nghe có vẻ khá là cao cấp.
Nhóc Long Ngạo biết nhiều thật á!
Ngư Ngư và Tiểu Chanh Tử cũng ngẩn hết cả người.
Nắp cống và dây cáp đã chạm vào đúng điểm mù trong kiến thức của mấy nhóc.
Thật ra Leon cũng không biết, nhưng đây là ý kiến do nhóc đề xuất, nhóc không thể yếu thế được: “Anh biết chứ, nắp cống thực sự rất đắt, dây cáp lại càng đắt đỏ hơn.”
Đám nhóc nhìn Hoắc Kiêu với ánh mắt thán phục.
“Chúng ta cùng đi nhặt nắp cống đi.”
“Còn phải nhặt dây cáp nữa!”
“Xuống xe cái là chúng ta đi nhặt luôn, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền!”
“Nhưng mà, phải nhặt ở đâu bây giờ?”
“Tớ biết tớ biết, ở bên đường á, nắp cống ở mấy chỗ đó nhiều lắm luôn!”
[Nhóc con, chúng ta không thịnh hành bán mấy món đó đâu à!]
[Nhật ký làm giàu của nhóc con phản diện!]
[Ăn trộm nắp cống và dây cáp là phạm pháp đó mấy đứa ơi!!]
[Nhóc mập lớn lên trong gia đình như thế nào vậy trời, đến cả chuyện nắp cống và dây cáp có thể bán lấy tiền cũng biết nữa.]
[Chẳng lẽ đây chính là quá trình làm giàu của nhà họ Hoắc? (Đầu chó)]
Giữa âm thanh bàn bạc về sự nghiệp vĩ đại của bản thân thì đồng hồ điện tử của nhóc mập lại lần nữa lên tiếng: “Những thứ đó đều không được bán, đó là hành vi vi phạm pháp luật đấy! Trộm nắp cống và dây cáp sẽ bị chú cảnh sát bắt đi đấy!”
[Nhóc mập giỏi quá ta, tui biết ngay mà, nhóc con của chúng ta sẽ không làm chuyện xấu đâu!]
[Dọa tôi một phen khiếp vía! Nhóc mập nói chuyện đừng khiến người ta tắt thở như thế được khum hả!]
[Nhóc mập không có nói, toàn là lỗi của đồng hồ điện tử thôi nhớ.]
[Đồng hồ của nhóc mập mua ở đâu dạ, ai biết xin cho tui một đường link với?]
[Nhóc mập mới 4 tuổi mà đã biết gõ chữ rồi sao?!!!!]
“Trộm nắp cống và dây cáp, phải ngồi tù ít nhất ba năm đấy!”
“Vào tù xong thì chẳng kiếm được đồng nào nữa, thế là đói run chân mờ mắt đến già luôn!”
“A!!!”
Trên khuôn mặt của đám nhóc tỳ mới bốn tuổi đều lộ ra vẻ đau khổ như vừa đánh mất cả trăm triệu!
Sau khi dọa đám nhóc con xong, đồng hồ của nhóc mập lại bắt đầu dạy dỗ: “Số tiền có được không nhờ bản thân tự mình kiếm ra thì sẽ mang tới rất nhiều điều phiền toái! Làm việc nghiêm túc cật lực mới là lẽ chính đáng!”
[Chào mừng đến với chuyên mục thuyết giảng về pháp luật của các bé!]
[Hiểu rõ pháp luật hơn cùng các bé con!]
[Không được rồi, tôi cười chếc mất thôi!]