[A a a a, dáng vẻ hai bạn nhỏ nắm tay nhau thật đáng yêu!]
[Mấy người chỉ lo nhìn bọn nhỏ thôi hả, còn nhớ người công cụ Hoắc Chương bên hồ Đại Minh không?]
[Hoắc Chương? Ai vậy? À à, cháu trai lớn của nhóc mập của chúng ta!]
[Bây giờ tôi tuyên bố, hai nhóc đã trở thành bias mới của tôi!]
[Xin hỏi tổ chương trình, nhận nuôi Miêu Miêu ở đâu, cần thủ tục gì?]
Sau khi các bạn nhỏ đến với nhau, bão bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp không hề đứt đoạn, fan của Hoắc Chương không chỉ không đau lòng cho idol nhà mình, mà còn cắt ghép hình ảnh idol nhà mình bị chú nhỏ sai khiến, tuyên truyền khắp nơi.
Càng ngày càng nhiều khán giả tràn vào phòng phát sóng trực tiếp.
Rất khó mà tưởng tượng, vào bảy tám giờ sáng, tổng lượng người xem trực tuyến trong phòng phát sóng trực tiếp lại đạt tới tám con số.
"Đạo diễn, người quản lý của Tần Tự Hứa - ảnh đế Tần gọi điện thoại tới, nói có việc bận, ngày mai mới có thể đến được."
Các khách mời nhí của chương trình, lớn nhất là Leon, bốn tuổi mười một tháng, nhỏ nhất là Hoắc Kiêu, vừa tròn bốn tuổi. Ở độ tuổi này, trẻ em nhất định phải có người lớn chăm sóc.
Cân nhắc đến chuyện Tuyết Miêu là bạn nhỏ ở cô nhi viện, tổ chương trình đã mời Tần Tự Hứa - ảnh đế Tần tới để làm phụ huynh tạm thời của cậu bé.
Trước khi chương trình phát sóng, Tần Tự Hứa vì quay phim nên không thể đến kịp, đạo diễn liền nảy ra ý tưởng đưa Tuyết Miêu đến chỗ Hoắc Chương.
Tổ chương trình mời Hoắc Chương, vốn là vì lượng fan hâm mộ của đối phương, Hoắc Chương tuổi còn trẻ, tính tình nóng nảy, tổ chương trình dự đoán anh ấy dẫn theo đứa nhỏ nhất định sẽ gà bay chó sủa luống cuống tay chân, tổ chương trình ngay cả tiêu đề hấp dẫn cũng nghĩ kỹ rồi - #Đỉnh lưu đang nổi luống cuống tay chân vì điều gì#
Không ngờ Hoắc Kiêu tuy còn nhỏ nhưng hiểu biết rất nhiều, thêm vào đó là một bé Tuyết Miêu xinh xắn ngây thơ, hiệu quả của chương trình đã được đẩy lên cao.
Tin chắc rằng Hoắc Chương một mình mang theo hai đứa trẻ hoàn toàn không thành vấn đề.
Phòng phát sóng trực tiếp hai nhỏ một lớn, nhất định sẽ tạo ra kỷ lục ghi hình.
Tổ chương trình thiếu một khách mời quan trọng, đạo diễn chẳng những không lo, ngược lại còn cười híp mắt: "Không sao, bảo anh Tần đừng vội, chuẩn bị xong xuôi rồi hãy đến. Đúng rồi, người quản lý của anh ấy nói nhà anh Tần xảy ra chuyện gì thế?"
"Nhà họ Tần mấy năm trước không phải mất một đứa bé sao, nghe nói gần đây có manh mối, cả nhà đều đi tới vùng khác đón người, hy vọng bây giờ anh Tần có thể thuận lợi tìm được đứa bé đó." Nhân viên công tác thở dài: "Bộ phim đoạt giải kia của anh Tần, đề tài chính là lừa đảo buôn bán trẻ em."
Đạo diễn và nhân viên công tác lại nói chuyện vài câu, sau đó chuyển sự chú ý về phòng phát sóng trực tiếp, bàn bạc một số chi tiết của chương trình.
~
Chín giờ sáng, các tổ khách mời đều thu dọn hành lý, thuận lợi tập hợp.
Chủ đề của tập đầu tiên là nông trại ngoại ô. Các khách mời sẽ đi xe do tổ chương trình sắp xếp đến địa điểm.
Sau khi hỏi ý kiến mọi người, chương trình đã tập hợp cả năm em nhỏ vào một chiếc xe thương mại, người lớn ngồi xe khác.
Hoắc Kiêu dắt Tuyết Miêu lên xe trước, hai bạn nhỏ chọn chỗ ngồi giữa.
Hoắc Kiêu nâng cái mông mập mạp, leo lên ghế an toàn cho trẻ em, tự mình thắt dây an toàn.
Tuyết Miêu lần đầu tiên ngồi ghế an toàn cho trẻ em, không biết dây an toàn là gì, lại càng không biết thắt như thế nào.
Cậu bé cất giọng sữa hỏi người dẫn chương trình: "Chú ơi, chú có thể giúp cháu một chút được không?"
Nhóc mập bên cạnh nghe thấy tiếng kêu cứu, miệng nhỏ chu lên "xiu" một tiếng.
Tại sao không tìm mình giúp đỡ, bỏ gần tìm xa hết lần này đến lần khác. Chú người dẫn chương trình ngồi ở ghế phụ, cách họ rất xa.
Bỏ đi, nhóc con bốn tuổi, chẳng hiểu gì cả.
Nhóc mập "lạch cạch" một cái tháo dây an toàn của mình, bò sang ghế bên cạnh, giúp Tuyết Miêu thắt dây an toàn, sau đó quay về chỗ ngồi của mình.
"Cảm ơn." Tuyết Miêu quay đầu cười ngọt ngào, để lộ hai má lúm đồng tiền.
Cậu bé có làn da rất trắng, ngoan ngoãn ngồi đó, trông như một cục bánh nếp mềm mại.
Tuyết Miêu cụp mắt xuống, trong lòng cảm thán, đây là Long Ngạo Thiên sao, thật sự quá lợi hại, cái gì cũng biết. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Vì sao mọi người đều là bạn nhỏ bốn tuổi, chênh lệch sao lại lớn như vậy?
Nhìn chiếc dây an toàn do Long Ngạo Thiên đích thân thắt cho, sự thất vọng trong lòng tan biến, thậm chí còn có chút vui sướng.
Làm đàn em của Long Ngạo Thiên thật tốt!
Long Ngạo Thiên đích thân thắt dây an toàn cho!
Hoắc Kiêu nhận được lời cảm ơn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn không chút thay đổi lên, ngực nhỏ ưỡn cao.
Người thứ hai lên xe là Leon.
"Bye bye mẹ!" Leon vẫy tay chào Lý Diệc Thiến một cách dứt khoát, như một mũi tên rời khỏi dây cung, lao vút lên xe.
Lên xe, Leon thấy trên xe đã có hai đứa trẻ, bĩu môi.
Cái gì, nhóc không phải là người đầu tiên?!
Leon đưa tay vuốt tóc mái, hất cằm, móc trong túi ra một siêu nhân điện quang biết phát sáng.
Cậu bé giơ siêu nhân điện quang lên quá đỉnh đầu, ra vẻ nhìn hai đứa trẻ đã thắt dây an toàn.
Tuyết Miêu mở to hai mắt.
Cậu bé này, siêu ngầu luôn, lại có được siêu nhân điện quang biết phát sáng.
Biết phát sáng nữa kìa.
Hoắc Kiêu bên cạnh lập tức cảnh giác.
Thằng nhóc tới đây không tốt lành gì.
Vừa nhìn đã biết đến cướp danh tiếng, nhất định phải cảnh giác cao độ.
Nhóc mập hời hợt nhìn thoáng qua, lập tức thu hồi tầm mắt.
Nhà cậu nhóc đã mua siêu nhân điện quang bản quyền từ lâu rồi, mỗi lần vừa ra món đồ chơi mới, đều được đưa đến tay cậu nhóc đầu tiên.
Loại siêu nhân điện quang này, cậu nhóc chơi chán rồi.
Nhưng Miêu Miêu bên cạnh, mắt sáng rực, vô cùng hâm mộ.
Bởi vì năng lực biểu đạt có hạn, nhóc mập nói không rõ ràng, chỉ biết chu miệng.
Đều tại Hoắc Chương, không cho dắt bảo mẫu theo.
Cậu nhóc có nhiều đồ tốt như vậy, cũng không có cách nào thể hiện.
Cũng may Leon chỉ lo đùa giỡn, không chú ý dưới chân, lên xe đi được hai bước thì ngã một cái.
Siêu nhân điện quang ngã xuống đất, ánh sáng biến mất.
Ánh sáng trong mắt Tuyết Miêu cũng theo đó biến mất.
Đầu gối Leon bị rách, miệng méo xệch, oa oa khóc lớn.
Người dẫn chương trình sợ tới mức chạy từ ghế phụ đến bế Leon lên, ôm trong lòng nhẹ giọng dỗ dành.
[Kinh nghiệm của Leon cho chúng ta biết, khi đắc ý nhất định phải chú ý dưới chân!]
[Tôi xem thử xem người lớn độc ác nào đang hả hê khi người khác gặp hoạ đây!!!]
[Cứu mạng, thật sự rất buồn cười!]
Người thứ ba lên xe là Ngư Ngư, Ngư Ngư ôm một con thú bông gấu trúc trong tay, đứng ở trước xe, lưu luyến không rời vẫy tay với ba, trong mắt chứa đầy tình cảm: "Ba ơi, con đi đây, ba phải ngoan ngoãn nhé, con sẽ nhớ ba nhiều lắm."
Ngư Ngư nói xong, đầu cũng không ngoảnh lại tự mình lên xe, không hề có vẻ gì là sẽ nhớ ba.
[Hiếu thảo thì có đó, nhưng không đáng kể!]
Leon nhìn thấy Ngư Ngư thì cố nén nước mắt, lại một lần nữa lấy siêu nhân điện quang của mình ra.
Nhưng vì đã bị rơi một lần, siêu nhân điện quang không còn phát sáng nữa, Ngư Ngư còn tưởng Leon đang nhiệt tình chào đón mình, bước những bước chân ngắn ngủn chạy lon ton đến, ngồi cùng Leon.
Người cuối cùng lên xe là Tiểu Chanh Tử, Tiểu Chanh Tử mím môi, sợ hãi nắm lấy tay áo của Thanh Lục: "Con muốn ở cùng ba."
Thanh Lục kéo góc áo từ trong tay đứa bé ra, nhỏ giọng nghiêm khắc nói: "Tiểu Chanh Tử, nam tử hán phải dũng cảm, con xem, các bạn nhỏ khác đều lên xe rồi, trên xe có bạn nhỏ còn nhỏ hơn con, người ta đều không sợ, con là anh thì sợ cái gì?"
Tiểu Chanh Tử cụp mắt xuống, suy nghĩ một lúc lâu.
Thanh Lục nhẹ nhàng đẩy đứa trẻ về phía trước: "Nhanh lên, đừng để chú dì đợi lâu."
Tiểu Chanh Tử cắn môi, nhỏ giọng nói: "Ba bế con lên được không?"
Sắc mặt Thanh Lục có chút không vui, nhưng trước ống kính máy quay, vẻ mặt không kiên nhẫn biến mất trong nháy mắt, giọng điệu có hơi gấp gáp: "Tiểu Chanh Tử, xuống xe là được gặp ba rồi, một chút khó khăn này cũng không vượt qua được sao?"
Tiểu Chanh Tử cúi đầu, chớp chớp mắt, nước mắt lưng tròng.
Thanh Lục ngồi xổm xuống, đối diện Tiểu Chanh Tử: "Con là nam tử hán, nam tử hán sẽ không dễ dàng rơi nước mắt, con có chắc chắn muốn khóc trước mặt nhiều khán giả như vậy không."
Tiểu Chanh Tử từ từ buông tay nắm lấy góc áo của ba ra, chậm rãi bước về phía chiếc xe thương mại, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại.
Vất vả lắm mới lên xe, bốn đứa trẻ trên xe đã hai đứa ngồi thành một cặp.
…
Leon và Ngư Ngư đang chơi siêu nhân điện quang, nhóc mập đang nghịch đồng hồ điện tử, Tuyết Miêu lần đầu tiên ngồi xe thương vụ, như một em bé tò mò cúi đầu nghiên cứu dây an toàn, lúc thì cởi ra, lúc lại thắt lại, một mình chơi đến quên cả trời đất.
Bạn nhỏ Tiểu Chanh Tử lạc lõng, lẻ loi, càng thêm nhớ ba.
Người dẫn chương trình tiến lên: "Tiểu Chanh Tử, con muốn ngồi ở đâu, chú bế con qua được không? Chờ con ngồi xong, chúng ta sẽ lên đường."
Tiểu Chanh Tử không nói gì, cúi đầu, đứng ở lối đi lặng lẽ nức nở.
Nhân viên công tác dỗ dành một hồi lâu, cũng không thấy khá hơn.
Đứa nhỏ không chịu ngồi xuống, tài xế cũng không dám lái xe.
"Hay là gọi điện cho thầy Thanh Lục đi." Trẻ nhỏ là như vậy, rời xa ba mẹ xong khóc lóc là chuyện rất bình thường, Tiểu Chanh Tử như vậy mới là bình thường.
Khả năng thích nghi cực tốt của bốn đứa trẻ chỉ là trường hợp cá biệt trong số trẻ em bốn tuổi.
Nhìn thấy nhân viên công tác sứt đầu mẻ trán, Tuyết Miêu cởi dây an toàn, nhảy xuống khỏi ghế.
Nhóc mập bên cạnh nhìn thấy bạn nhỏ bên cạnh rời đi, lại bĩu môi một cái "xiu".
Tuyết Miêu chậm rãi bước đến bên cạnh Tiểu Chanh Tử, giọng ngọt ngào mềm mại nói: "Chào cậu, tớ tên là Tuyết Miêu, tớ có thể nhường chỗ cho cậu." ( truyện trên app tyt )
Bây giờ vị trí cậu bé đang ngồi, chính là vị trí đàn em cao cấp của Long Ngạo Thiên.
Tuyết Miêu thật ra rất rối rắm, nhường vị trí này ra, đồng nghĩa với việc nhường cơ hội trở thành đàn em của Long Ngạo Thiên.
Nhưng mà bạn nhỏ này thật sự rất đáng thương.
Trước khi đến ghi hình, dì Trương đã nói, phải đoàn kết hữu nghị với các bạn nhỏ, giúp đỡ lẫn nhau.
Cậu bé là bạn nhỏ ngoan, thấy bạn nhỏ khác gặp khó khăn, nhất định phải ra tay giúp đỡ.
Tuyết Miêu vươn bàn tay nhỏ bé mập mạp tròn trịa ra, vụng về nắm lấy tay Tiểu Chanh Tử.
Nhóc mập nghe Tuyết Miêu nói muốn đổi vị trí, cậu nhóc vểnh hai cái lỗ tai nhỏ lên, đồng hồ điện tử đeo tay cũng không thèm chơi nữa.
Tiểu Chanh Tử hít hít mũi, dừng một lát rồi mới chậm rãi vươn tay kéo tay Tuyết Miêu, nhưng đưa tay đến một nửa thì được một bàn tay nhỏ bé mập mạp khác nắm lấy.
Thân hình nhóc mập tuy rằng mập mạp, nhưng động tác lại mạnh mẽ, lúc Tuyết Miêu vươn tay ra, cậu nhóc đã nhanh chóng cởi dây an toàn vọt tới.
Cậu nhóc một tay dắt Tiểu Chanh Tử, một tay dắt Tuyết Miêu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến hàng cuối cùng.
Nhường cái gì mà nhường, hàng cuối cùng có thể ngồi ba người.