[Miêu Miêu ăn cơm đáng yêu quá đi mất, không hề kén ăn tí nào luôn!!]

[Đứa nhỏ ngoan ngoãn ăn cơm mãi luôn là con của nhà người ta.]

[Có lẽ là do ở cô nhi viện trong thời gian dài, chưa từng được ăn đồ ăn ngon như vậy đó!]

[Đứa nhỏ đáng thương, để mami ôm con một cái!]

Tổ chương trình không ngờ rằng hai đứa bé chỉ mỗi ăn thôi mà lại thu hút lượng lớn người xem như vậy, cho nên quyết đoán đưa góc quay đặc tả của hai bé lần lượt vào hai phòng livestream.

Phòng livestream thứ tư là góc quay cận cảnh của Tuyết Miêu, quai hàm của cậu bé phình ra, lúc ăn cơm nhẹ nhàng lúc lắc cái đầu, giống như đang ngâm nga hát.

Vầng trán bé nhỏ nhưng đầy đặn cứ như đang dán một tờ giấy ghi rõ “Ăn gì cũng thấy ngon”.

Sau khi ăn xong, cậu bé còn ừng ực uống hết một ly sữa bò.

Uống sữa xong, Tuyết Miêu ợ sữa một cái, miệng nhỏ mềm mại dính một vòng sữa quanh mép, giọng sữa bập bẹ nói cảm ơn: “Cảm ơn dì ạ.”

Phòng livestream thứ năm là góc đặc tả của Hoắc Kiêu, nhóc mập vừa ăn vừa lén giấu những loại rau củ cậu nhóc không thích vào dưới khăn tay.

Trong video, Hoắc Kiêu bỏ ớt xanh và cà rốt sang một bên mà mặt không chút thay đổi, đôi mắt to tròn đen láy như hai trái nho ngó trái ngó phải, thấy không ai chú ý thì lén lút giấu những miếng rau củ có hương vị kỳ quặc đó xuống dưới khăn tay.

Một đôi tay nhỏ tuy vừa béo vừa ngắn, nhưng tốc độ rất nhanh.

Không ngờ tới toàn bộ chuỗi hành động này đều được ghi lại không chừa thứ gì.

Lúc cắt nối biên tập ở giai đoạn sau không những là điểm quan trọng được biên tập lại, mà còn thêm chữ, nhấn mạnh cường điệu, phát đi phát lại nhiều lần.

[Tôi cứ nhảy qua nhảy hai phòng livestream, vì sao lúc mới đầu thì giống nhau, nhưng bây giờ lại không giống nữa rồi?! Xin tổ chương trình hãy làm người đi!]

[Đứa bé kén ăn nhìn mà thấy mắc cười quá.]

[Tôi không muốn xem anh đẹp trai nữa, tôi chỉ muốn xem em bé thôi!]

[Tôi đây thì yên lặng ngồi chờ xem phản ứng của nhóc mập sau khi bị phát hiện!]

[Ngồi hóng +1]

Độ nóng của hai phòng livestream vẫn ở mức cao, bỏ xa ba phòng phát sóng trực tiếp còn lại, trở thành chương trình có mức rating cao nhất trong thời điểm đó.

~

Sau khi ăn sáng cũng hòm hòm rồi, cuối cùng Hoắc Chương cũng đi xuống lầu.

Thanh niên mới tắm xong, sợi tóc dính chút nước, tuổi trẻ tinh thần phấn chấn, vẻ đẹp trai cực kỳ sắc nét.

Hoắc Chương vừa xuất hiện, camera đã cho một cảnh quay cận mặt.

“Ấy, camera sắp dí vào mặt tôi luôn rồi.”

Anh ấy bước tới trước bàn, liếc nhìn bữa sáng đặt trên bàn.

[Làn da của Chương Chương đẹp xỉu luôn á, mặt mộc mà không nhìn thấy một cái lỗ chân lông nào luôn!!]

[Chồng em đẹp trai quá chừng!!!!]

[Chương Chương có quan hệ gì với Tiểu Tiểu vậy ta, hai người nhìn khá giống nhau, đảm bảo mai mốt Tiểu Tiểu sẽ trở thành một anh chàng siêu cấp đẹp trai!]

[Vừa có tiền vừa đẹp trai lại còn có tài, tôi hâm mộ quá!]

[Có tài ý là biết nhiều loại ngoại ngữ á hả? (đầu chó)]

[Mấy người có nhận ra không, Miêu Miêu nhìn cũng hao hao ngôi sao nam nào đó lắm.]

Hoắc Kiêu thấy Hoắc Chương thì giơ bàn tay nhỏ mập mạp lên, mặt không cảm xúc vẫy tay với anh ấy, xem như là chào hỏi.

Hoắc Chương đi qua đó, xốc chiếc khăn tay trên bàn ăn dặm liền ghế ra, chỉ vào cà rốt và ớt xanh bị giấu đi, cười nói: “Chà, đây là cái gì vậy ta?”

Chiếc miệng nhỏ của nhóc mập vểnh lên một cái “vèo”, làm ra vẻ “Cháu đang nói gì vậy cà, chú không biết gì cả”.

Sau đó ngầu lòi dời tầm mắt đi chỗ khác.

Hoắc Chương lại không chịu bỏ qua cho cậu nhóc, tiếp tục nói: “Ớt xanh với cà rốt là tự mọc chân chạy ra đây đó hả?”

Nhóc mập nghiêng đầu suy nghĩ, dường như cảm thấy cách giải thích này khá hợp lý, không biết xấu hổ còn gật đầu.

Khán giả xem livestream xém xíu cười điên.

Hoắc Chương cầm đũa chung lên, gắp một đũa cà rốt và ớt xanh, thả xuống khay cơm của Hoắc Kiêu: “Cháu đang để ý tụi nó nè, bây giờ đảm bảo tụi nó trốn không thoát đâu.”

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của nhóc mập, cuối cùng cũng coi như đã báo được mối thù bị cưỡng ép cắt ngang giấc mơ đẹp rồi. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Nhóc mập tức giận đến mức thở phì phò, khuôn mặt nhỏ nhắn quạu lại một cục, vừa hung hăng vừa mềm mại hét lên: “Chiêu Chiêu!”

Hoắc Chương cười xỉu lên xỉu xuống.

Ống kính chuyển hướng sang Hoắc Chương, nhân viên công tác hỏi: “Chiêu Chiêu là biệt danh của anh sao?”

Nhóc mập đang ăn cơm vểnh lỗ tai lên, ánh mắt nhìn Hoắc Chương lộ vẻ hung dữ.

Hoắc Chương cười cười: “Nhất thiết phải trả lời hả?”

“Khán giả cực kỳ muốn biết.”

Hoắc Chương nở nụ cười lưu manh: “Không phải.”

Nhóc mập cảnh giác nhìn sang, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt viết đầy mấy chữ “Nếu cháu dám nói thì cháu chết chắc”.

Gấp gáp đến mức cơm cũng không thèm ăn nữa.

Tổ chương trình và khán giả càng thêm tò mò.

Hoắc Chương vỗ về nói: “Yên tâm, cháu sẽ không nói ra đâu.”

Nói xong, thừa dịp nhóc mập không chú ý, anh ấy trộm ra hiệu với camera.

Nhân viên công tác lập tức hiểu ra, đi theo Hoắc Chương quẹo vào phòng bếp.

Hoắc Chương nhận lấy ly nước, uống một ngụm xong mới chậm rãi nói: “Cậu nhóc đang hét Chương Chương đó.”

“??” Nhân viên công tác hơi mờ mịt.

Làm sao có thể, đúng là Chiêu Chiêu mà, nhóc mập kêu rõ lắm mà.

“Có phải cậu nhóc làm thế nào cũng không chịu nói chuyện không?” Hoắc Chương hỏi.

[Đúng vậy, cứ há miệng ra là cứ nói gì đó tụi tôi nghe không hiểu!]

[Cậu nhóc còn mang theo hai phiên dịch viên, quơ tay một cái, là có hai bảo mẫu giúp cậu nhóc giải thích liền!]

“Mọi người nghĩ lại mà xem, những đứa trẻ tầm tuổi này thường sẽ có đặc điểm gì lúc nói chuyện?” Hoắc Chương uống thêm một ngụm nước nữa, nháy mắt với camera.

Đứa trẻ vừa tròn bốn tuổi, đương nhiên là nói không rõ chữ rồi.

Chỉ dựa vào mấy chữ vừa nói tới đó, khán giả đã nhạy bén phát hiện ra, lúc Hoắc Kiêu nói chuyện không chỉ nói không rõ chữ, mà hình như còn hơi nói ngọng nữa.

Cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân khi mới gặp mặt nhóc mập chỉ nói tiếng nước ngoài rồi!

Nhóc mập mang một vẻ mặt lạnh lùng, lòng tự trọng cực cao, nhưng vì là đứa trẻ nói ngọng nên chịu khó học tập nhiều loại ngoại ngữ, ý đồ tự che giấu khuyết điểm của bản thân.

Khá là chăm chỉ, lại càng thêm buồn cười. ( truyện trên app tyt )

Hoắc Chương: “Tôi đây chưa nói gì cả nhé, những thứ này đều do mọi người tự nói cả nha.”

[Ha ha, cách quăng nồi quen thuộc này!]

[Sao tôi lại thấy việc này là Hoắc Chương đang trả thù Tiểu Tiểu, chỉ vì bị ép buộc lôi từ trên giường dậy thôi nhỉ!]

[Nam thần tượng hơn hai mươi tuổi vậy mà lại đi so đo với một đứa nhỏ, ha ha ha ha ha!]

[Ha ha ha ha, tôi cười xỉu luôn rồi.]

“Anh có quan hệ như thế nào với Hoắc Kiêu vậy?” Nhân viên công tác lại hỏi.

Hoắc Chương hai mươi tư, Tiểu Tiểu bốn tuổi, nếu như nói là anh em thì chênh lệch tuổi tác hơi lớn quá rồi.

Chắc là vai vế nhỏ hơn.

Ví dụ như Hoắc Chương là chú của Tiểu Tiểu gì đó chẳng hạn.

Nếu là ba con, chắc chương trình này sẽ được treo trên hotsearch nguyên một tháng luôn.

Lúc này Hoắc Chương thôi không cười nữa, ậm ừ nói: “Chính là kiểu quan hệ… ừm quan hệ họ hàng thôi.”

[Kiểu nào?]

[Cụ thể một chút đi!]

[Chắc chắn là có trò mèo gì ở đây!]

[Không phải là kiểu mà tôi đang nghĩ đến đấy chứ?!]

Nhóc mập lo lắng hình tượng ngầu lòi bị ảnh hưởng, không còn tâm trạng ăn cơm nữa, cậu nhóc theo tới phòng bếp, vừa lúc nghe thấy câu hỏi của nhân viên công tác.

Bộ ngực nhỏ ưỡn cao: “Chon là tú nỏ*.”

(*) Con là chú nhỏ, Hoắc Kiêu nói ngọng.

“Tú nỏ?” Nhân viên công tác nghe không hiểu.

Nhóc mập nghiêng đầu truyền đạt một ánh mắt sắc bén với bảo mẫu đứng một bên, bảo mẫu nhanh chóng giải thích: “Nếu xét về mặt vai vế, Hoắc Kiêu mới là chú nhỏ của Hoắc Chương.”

[Nhà trẻ xuất hiện một người bề trên kìa.]

[Bảo sao Hoắc Chương cứ ấp úng, hóa ra là vai vế dưới nha.]

[Hồi nãy lúc Tiểu Tiểu gọi Chiêu Chiêu dậy, dường như tôi nhìn thấy được trong mắt anh ấy là cơn giận không được cãi lại bậc cha chú.]

[Chiêu Chiêu không tôn trọng người lớn tẹo nào cả, thế mà lại dám để lộ ra tin xấu của bậc trên!! Tôi trở tay một cái thả một like!]

[Hóa ra nhóc mập của chúng ta lại là bậc cha chú, bảo sao ngực ưỡn cao như vậy! Người lớn thì phải mạnh mẽ!]

Tuyết Miêu đang lau miệng, nghe thấy lời bảo mẫu nói, hai mắt mở to tròn.

Long Ngạo Thiên nhỏ như vậy, thế mà đã là người lớn rồi, đỉnh quá đi mất.

Bảo sao mới ba tuổi đã thông thạo mười loại ngôn ngữ, sáu tuổi trở thành hacker đỉnh cấp, tám tuổi sáng lập ra đế quốc thương nghiệp.

Tuyết Miêu không hiểu hacker là gì, cũng không biết đế quốc thương nghiệp là cái gì nốt, những thứ này đều được viết trong sách.

Chính bởi vì không hiểu nên Tuyết Miêu lại càng cảm thấy Hoắc Kiêu ghê gớm.

Ăn sáng thay đồ ngủ xong, lúc chuẩn bị ra khỏi nhà, Hoắc Kiêu giơ ngón tay nhỏ mập mạp ra chỉ vào bảo mẫu.

Hoắc Chương nói: “Chúng ta đi quay chương trình, không thể mang phiên dịch theo.”

Miệng nhóc mập lại vểnh lên, khuôn mặt nhỏ ú nu dốc sức tỏ vẻ bực bội.

Hoắc Chương đẩy vali, nhỏ giọng nói: “Bên cạnh còn có bạn nhỏ đang nhìn kìa.”

Nhóc mập sĩ diện ngậm miệng lại ngay, khuôn mặt nhỏ không có cảm xúc vừa ngầu vừa mập.

Tuyết Miêu đeo ba lô, đang được nhân viên công tác nắm tay.

Hoắc Kiêu chỉ vào bả vai của mình, ý bảo mình cũng muốn mang cặp sách. Đeo cặp lên xong, Tuyết Miêu đã theo nhân viên công tác đi được một đoạn xa rồi.

Nhóc mập giơ hai tay ra với Hoắc Chương: “Bế!”

Tiếng bế này, được nói một cách hết sức rõ ràng.

[Vừa nghe là đã biết được luyện tập thường xuyên!]

[Cân nặng này, vừa thấy là đã biết ít khi vận động rồi!]

[Mấy người đừng có mà quá đáng nhá, chừa chút mặt mũi cho tú nỏ của chúng ta với!]

Nhóc mập được bế lên, giơ tay chỉ chỉ Tuyết Miêu phía trước.

Đuổi theo cho chú!

Chú phải làm người đứng đầu!

Hoắc Chương xốc đứa nhỏ nặng trịch trong tay lên: “Có miệng để mà làm gì, cháu cũng không quen chú, động tác tay của chú cháu xem không hiểu.”

Lúc này nhóc mập không bĩu môi lên nữa, mà là ôm Hoắc Chương, hôn “chụt” một cái.

Còn không phải là dùng miệng sao, ai mà chẳng biết!

Thơm cháu trai lớn nhà mình xong, nhóc mập nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, lại thêm cả lực sát thương của cái nghiêng đầu nữa.

… Ôi nhóc mập lắm mưu nhiều kế này.

Dỗi ghê, lại bị bắt chẹt tàn nhẫn nữa rồi.

Không ai có thể chống lại một cái thơm chụt chụt của một đứa bé mập mạp.

Ngay cả ngôi sao hàng đầu cũng không được!

Nhóc mập thấy phe địch đã đầu hàng, lại vươn đôi tay mập ra thêm lần nữa!

Đuổi theo cho chú!

Giờ mà không đuổi theo nữa thì chú không thể đứng thứ nhất được đâu!

Hoắc Chương nhận lệnh, sải bước dài, nhanh chóng đuổi theo hướng ngón tay chú nhỏ nhà mình chỉ.

Vừa đi được hai bước, đã nghe thấy nhóc mập bĩu môi, hét: “Đi nào!”

Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Chương cứng lại.

Tên nhóc thúi này còn dám thúc ngựa nữa kìa!

Sao hồi trước không nhận ra, đứa nhóc đáng ghét nhà mình, lòng dạ lại đen tối như vậy!

Thằng nhóc hư hỏng này!

[Ha ha ha ha, vui chết được, tôi tuyên bố, tôi sẽ cắm cọc ở phòng livestream này!]

[Hoắc Chương: Mấy người chỉ biết cười thôi, các người có hiểu được cảm giác muốn gây khó dễ cho đứa nhỏ nhưng lại bị đứa nhỏ bắt chẹt ngược không hả!]

[Nhanh nào nhanh nào, cháu trai lớn, chạy nhanh lên!]

[Đồng nghiệp hỏi tôi, tại sao đi làm sớm mà lại vui vẻ như vậy, lẽ nào sếp phát tiền thưởng? Tôi gửi ngay một cái link livestream sang!]

Tuy trong lòng Hoắc Chương đang lầu bầu, nhưng bước chân lại tăng tốc.

Lúc sắp đuổi kịp Tuyết Miêu, Hoắc Kiêu giãy dụa muốn xuống khỏi người Hoắc Chương.

Hoắc Chương: “Không bế nữa? Không chạy nữa?”

Nhóc mập kiên định gật đầu.

Sau khi trượt xuống khỏi người người lớn, nhóc mập lạch bạch như chim cánh cụt chạy chậm lên phía trước hai bước, thành công vượt qua Tuyết Miêu.

Tạo ra một loại cảm giác dựa vào sức lực của chính bản thân nhanh chóng đuổi kịp bước chân của mọi người.

Đúng là một nhóc mập thông minh lanh lợi!

Chạy đến trước mặt đám người, Hoắc Kiêu hất khuôn mặt nhỏ béo lên, lạnh lùng thờ ơ ngoảnh lại nhìn Tuyết Miêu, hai mắt híp lại, thần bí khó lường.

Tuyết Miêu hồi hộp trong lòng.

Ấy…

Nhóc Long Ngạo nhìn chằm chằm cậu bé, là có ý gì vậy ta?

Cậu bé cũng đâu có làm chuyện xấu gì đâu.

Cậu bé là một bé ngoan.

Nếu như nhóc Long Ngạo dám bắt nạt bé ngoan, cậu bé sẽ…

Cậu bé sẽ khóc lên!

Nghĩ ra phương án giải quyết, Tuyết Miêu mím môi, tự tin liếc lại nhóc Long Ngạo.

Hừ, cậu bé khóc to lắm đấy nhá!

Sau khi nhận được ánh mắt của đối phương, nhóc mập đút tay vào túi quần, kiêu căng ngạo mạn đi qua.

Lúc Tuyết Miêu đang nghi ngờ tại sao nhóc Long Ngạo cứ nhìn chằm chằm cậu bé, nhóc mập lạch bạch chạy tới dắt tay Tuyết Miêu.

Tuyết Miêu ngơ người ra.

Ầy da…

Sao lại tới nắm tay cậu bé vậy?

Nhóc mập cầm tay Tuyết Miêu, hất mặt lên bước đi đằng trước, để lại mỗi cái ót cho Tuyết Miêu.

Tuyết Miêu nhìn bàn tay nhỏ đang nắm chặt của hai người, đầu óc mơ hồ choáng váng.

Nhóc Long Ngạo không hề bắt nạt cậu bé.

Nhóc Long Ngạo muốn làm gì vậy ta… Là muốn nhận cậu bé làm đàn em sao?

Trong sách nói Long Ngạo Thiên cực kỳ thích thu nhận đàn em luôn.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play